Chương 83: Lão thần tiên, ông thầy, lão đạo sĩ

Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà giọng nói còn mềm mại, ngọt ngào, khiến lỗ tai người nghe cảm thấy tê dại.

Tuy nhiên, trong lòng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo. Bề ngoài trông cô ta hiền lành, nhưng tôi đã được chứng kiến bản lãnh của cô ta.

Thậm chí hai người họ còn không thèm dùng thủ đoạn để áp chế ôi, mà chỉ là cảnh cáo, đã đủ để thấy sự tự tin của bọn họ.

Tôi gật đầu, cười gượng, xoay người bước ra ngoài, nhanh chóng đi ra khỏi nhà thờ tổ.

Có tiếng “cạch” vang lên, tôi liếc mắt nhìn ra ngoài, có mấy con chuột lớn phụ đóng cửa lại.

Trên bầu trời đêm, vầng trăng càng thêm lạnh lẽo, ánh trăng rọi xuống khiến lòng tôi tê buốt.

Tôi bước về nhà nhanh hơn.

Vô thức, tôi lại lấy tấm hình kia ra xem.

Gã đàn ông đầu hươu mắt chuột đó dường như cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Bức ảnh này cũng đã khá cũ rồi. Có lẽ bây giờ ông ta cũng đã già rồi?

Vừa rồi bà lão kia chắc chắc ông ta sống ở đây, chỉ sợ không thể sai được.

Hơn nữa, bà ta còn bảo tôi nên tìm ai đó trong trấn của chúng tôi có thể làm việc ...

Trong thị trấn chỉ có hai gia đình có thể làm được việc. Một là nhà chúng tôi, còn nhà còn lại là Chu Quang xử lý tang lễ.

Tôi hạ quyết tâm về nhà trước, đánh thức Trương què và Tần Lục Nương, hỏi thăm tình hình của Trương què, nếu như ông không biết thì đi tìm Chu Quang.

Chớp mắt, tôi lại tình cờ đi ngang qua sân nhà Tế Phân.

Cất bức ảnh đi, tôi theo bản năng liếc liếc mắt nhìn cái sân kia.

Nhưng vừa lúc tôi nhìn thấy một bóng người từ trong tường bò ra, sau đó lăn một vòng chạy về phía cây cầu nhỏ.

Tôi hơi biến sắc mặt một chút.

Trộm? Còn trộm nhà người chết?!

Ban đầu tôi vốn muốn đuổi theo, nhưng do dự một lúc tôi dừng lại.

Tế Phân và Trương què quả thực có quan hệ mật thiết, nhưng trong giờ phút quan trọng này, hiển nhiên không thể gây thêm rắc rối nữa.

Không lâu sau, tôi băng qua cầu nhỏ trở về nhà.

Trương què và Tần Lục Nương vẫn nằm trên mặt đất.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hôi thối.

Tôi ngửi một cái, lại cảm thấy hơi chóng mặt.

Mùi này giống hệt cái mùi tôi vừa ngửi.

Đẩy toàn bộ cửa và cửa sổ ra, tôi cởϊ áσ khoác, cầm trên tay rồi xua mùi hôi ra khỏi phòng.

Ngay sau đó, tôi đi tới nhéo Trương què và Tần Lục Nương.

Hai người từ từ tỉnh lại.

Tần Lục Nương vẻ mặt mờ mịt, Trương què thì thần sắc nghi hoặc.

Ông lắc đầu, nói tại sao mình lại nằm trên mặt đất.

Tôi hơi kinh hãi, có vẻ như cả hai người họ đều vô tình trúng chiêu...

Sau khi bình tĩnh lại, tôi ổn định suy nghĩ rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.

Tôi kể cho bọn họ nghe toàn bộ câu chuyện, kể cả việc tôi bị bắt đi như thế nào và bà lão kia đã nói gì với tôi.

Trương què lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Lục Nương hiển nhiên lại càng hoảng sợ.

“Chuột, rắn và chồn, đây chẳng phải là ba vị tiên gia Khôi, Liễu, Hoàng sao…” Tần Lục Nương bất an nói: “Những người này đến từ phía nam, sao lại tới phía bắc ... "

Tim tôi giật thót một cái, Tần Lục Nương cũng biết những vật này?

Tôi định hỏi thêm thì Trương què đã đưa tay ra yêu cầu tôi đưa bức ảnh cho ông.

Tôi lấy bức ảnh ra đưa cho Trương què.

Ông cúi đầu nhìn, nhưng tay lại run lên, Tần Lục Nương cũng nghiêng người sang nhìn, nhưng da mặt lại giật giật bảo người này vừa nhìn đã thấy không giống người tốt.

Sắc mặt của Trương què trầm như nước, cả người hoàn toàn chìm trong sương mù.

Tôi hiểu Trương què, ông chắc chắn biết người này!

Tôi nín thở, ngập ngừng hỏi: “Chú Trương, ông ta đâu rồi?”

“Chết rồi.” Trương què mở miệng, môi ông xuất hiện mấy vết nứt.

Tôi: "…"

Đã chết?

Trương què lại nói: “Ông ta chết đã nhiều năm, chắc cũng đã hai mươi năm rồi.”

Mí mắt tôi không khỏi giật giật.

Do dự một lát, tôi nói: “Hay là con nói với bà lão kia là người này đã chết nhé?”

Trương què lại lắc đầu nói: "Bà ta nhất định phải biết người này đã chết, nếu không bà ta sẽ không bảo con tìm."

Tôi không khỏi suy nghĩ thêm một chút, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: "Bà ta không phải tới đây để báo thù chứ... Chú Trương, người này, ai gϊếŧ?"

Tôi lại càng bất an nhìn Trương què.

Tôi sợ nếu Trương què động tay, thì chúng tôi sẽ không thoát khỏi rắc rối này, thực sự sẽ phải liều mạng, cơ hội chiến thắng của chúng tôi vẫn rất thấp.

Sau khi người Trương què im lặng một lúc, ông hỏi tôi có nhớ ông đã nói với tôi là trấn Bát Mao đã xảy ra chuyện và hầu như không có một ông thầy nào dám đi vào.

Tôi hồi tưởng lại, Trương què quả thực đã nói như vậy.

Ông còn nói ngoại trừ thầy tướng số kia, thì không có ông thầy nào khác dám đến đây.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ông thầy đó?!

Tôi nhìn Trương què đầy thắc mắc.

Bấy giờ Trương què mới bắt đầu nói.

Ông nói rằng Bát Mao trước kia đông dân hơn bây giờ, hơn nữa trên thị trấn có một lão thần tiên đến từ phương bắc. Ông ấy có thể chữa bệnh cho mọi người, cho dù là mấy chuyện ma quái cũng đều có thể giải quyết.

Trong vài năm đầu tiên, mọi người đều thờ phụng lão thần tiên kia, trên thị trấn mưa thuận gió hoà.

Thậm chí ngay cả ông còn đi tìm lão thần tiên để hỏi một số vấn đề trên cơ thể, ông ấy rất giỏi, thuốc đến bệnh trừ.

Nhưng rồi, 21 năm trước, trên trấn bắt đầu xảy ra chuyện.

Vừa bắt đầu là những cô gái trẻ chưa lấy chồng mất tích, sau đó lại đến mấy đứa trẻ.

Chuyện này, cảnh sát cũng không phá được án.

Người dân trong trấn nhờ lão thần tiên giúp đỡ, nhưng gần đây lão thần tiên tính toán mất linh, thậm chí bắt đầu điên điên khùng khùng, nói là trên trấn có người chọc giận tới Sơn Thần, thế cho nên toàn trấn sẽ phải gặp báo ứng, muốn trị tận gốc rắc rối này, thì phải đưa 99 người phụ nữ và 99 đứa bé vào ngọn núi phía sau trấn!

Nhưng lên núi đi làm cái gì, thì ông ta lại không nói.

Cả thị trấn bị dọa đến thất kinh.

Sau đó, những người lao động cường tráng lại bắt đầu biến mất. Bây giờ mọi người cũng không nhịn được nữa, bắt đầu gom góp người ở các nhà.

Hơn nữa trưởng trấn đã tìm đến Trương què, yêu cầu ông nộp tôi ra cho đủ số, theo như lời trưởng trấn nói, tôi là đứa nhỏ Trương què mua về, cũng không phải ruột thịt, lấy ra nộp thì trên trấn cũng bớt chết một đứa nhỏ, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau góp tiền để Trương què mua một đứa khác.

Trương què sao có thể đồng ý? Ông cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, ngay cả lão thần tiên cũng không giải quyết được, cho nên mới phải tìm người lợi hại hơn đến.

Vì vậy, ông đã nghĩ biện pháp thông qua mạng giao thiệp của mình, mời tới một đám tiên sinh, lại có tiên sinh dẫn theo đạo sĩ đến.

Đạo sĩ nói có tà vật quấy phá, vì vậy đã liên hợp với tiên sinh bày trận, phong bế trấn Bát Mao, muốn trừ tận gốc tai hoạ.

Không ngờ, vừa đến đêm khuya, khắp nơi đều truyền đến kêu thảm thiết.

Chỉ trong một đêm, tất cả tiên sinh cùng đạo sĩ, tất cả đều chết oan chết uổng.

Một số bị cắn đứt cổ, một số người khắp người đều là lỗ, mất tai, mũi, ngón tay, ngón chân.

Điều đáng sợ hơn nữa là có người bị lột da, xương cốt trên người gãy thành từng khúc ...

Trương què cũng sợ đến choáng váng, liền dẫn tôi bỏ trốn mất dạng.

Nhưng ông thầy ở đầu trấn lại ngăn ông lại, mang theo ông vào trấn.

Hơn nữa, bên cạnh ông thầy còn có một đạo sĩ, đạo sĩ kia đầu đội mũ cao, cưỡi một con trâu đen!

Bọn họ đi thẳng đến nhà lão thần tiên kia, lấy ra một lượng lớn da phụ nữ và xương trẻ em từ căn phòng bí mật dưới lòng đất, sau đó bắt được lão thần tiên này!

Đáng sợ hơn là, bọn họ gϊếŧ lão thần tiên kia, ban ngày ba mặt mà lão thần tiên kia lại xác chết vùng dậy.

Cuối cùng, ông thầy và đạo sĩ đã phong ấn thi thể của lão thần tiên ở đâu đó trong thị trấn.

Mà chuyện này là điều cấm kỵ trong trấn, cũng không có người nào dám nhắc tới, bởi vì một khi nhắc đến, sẽ có chuột và rắn vào nhà người đó, theo thời gian trôi qua, có người già đã dọn đi rồi, những người còn ở lại gần như cũng đều quên lãng.

Lời nói của Trương què làm tôi sợ đến mức toát mồ hôi…

Lão thần tiên kia trở nên khủng bố như vậy đã phải gϊếŧ bao nhiêu người?

Giữa ban ngày lại xác chết vùng dậy... Còn chết nhiều thầy như vậy...

Thi thể của ông ta, ông thầy cũng không thể phá hủy, chỉ có thể áp chế nó...

Ai dám đi lấy ra?

Trương què hít một hơi thật sâu nói: "Bà lão kia dù có lợi hại đến đâu, chúng ta cũng không thể để bà ta tìm thấy thi thể. Chỉ có chú mới biết người đó được chôn ở đâu."

Ông vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên.

Tôi bị dọa đến run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.