Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 3: Phong Thuỷ Tông Sư

Chương 43: Oan nghiệt quấn thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Lục Nương hồi lâu không nói chuyện.

Đột nhiên, cô ấy đi đến bên cạnh tôi.

Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi.

Tần Lục Nương lấy ra một chiếc gương đồng, đặt trước mặt tôi.

Tôi cố nín thở để không ngửi thấy mùi thơm kia.

Nhưng bên trong tấm gương đồng, tôi thấy mặt mình đầy những đường đen mảnh, ngưng tụ giữa hai lông mày!

Sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi, da đầu đều hơi tê tê.

"Oan nghiệt quấn thân..." Tần Lục Nương liếc nhìn tôi rồi lại nhìn Trương què, lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nói: "Lão Trương, tôi không có can đảm nhận đệ tử này đâu."

Ta sửng sốt, nhận đệ tử?

Trương què không phải đưa tôi đến đây để siêu độ cho Tưởng U Nữ sao? Tại sao lại nói đến việc nhận đệ tử?

Còn có oan nghiệt là cái gì? Có phải là Tưởng U Nữ đang làm phiền tôi không?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Trương què trở nên khó coi.

Ông cau mày nói: "Lục nương, kẻ oan nghiệt chính là Tưởng U Nữ, chờ siêu độ xong sẽ không còn nữa, Hồng Hà là một đứa trẻ ngoan, thiên phú tốt, có thể chịu được cực khổ, tôi..."

Tôi há hốc mồm, muốn mở miệng nói chuyện.

Nhưng Nhưng Trương què nào để tôi chen miệng vào ...

Mặt khác, ông hẳn là có dụng ý của mình, tuy ông không bàn bạc với tôi nhưng tôi không muốn làm trái ý ông.

Tần Lục Nương vẫn lắc đầu.

Cô ấy cất gương đồng đi, nói oan nghiệt này đã đi sâu vào ấn đường, một Huyết Sát nho nhỏ sao có thể gọi là oan nghiệt được?

Tim tôi lại lỡ nhịp lần nữa.

Trương què nhíu chặt mày nói: "Không thể nào. Ngoài việc bị Tưởng U Nữ quấn thân, mặc dù Hồng Hà còn có một số chuyện không thể nói được, người bám theo nó tuy không nói rõ, nhưng tuyệt đối không phải loại ma quỷ hung ác gì.

Tần Lục Nương thở dài nói: "Lão Trương, ông muốn tôi chết sao?"

Trương què sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói ông đương nhiên không có ý đó.

Tần Lục Nương lại nói, nhất định có oan nghiệt, bởi vì cái gương đồng của cô ấy quả thực không tầm thường.

Một năm trước, cô ấy đi một chuyến đến thành phố Nội Dương, tình cờ gặp được một vị cao nhân đã xuất hiện ở Nội Dương mấy năm trước!

Ông ta bói cho cô ấy một quẻ, nói rằng tính mạng của cô ấy đang như ngàn cân treo sợi tóc, gặp được một oan nghiệt quấn thân, hơn nữa trở ngại tình cảm, nhận làm đệ tử.

Muốn sống thì không thể nhận đệ tử!

Cái gương đồng này là người đó làm ra.

Dừng một chút, Tần Lục Nương còn nói, cô ấy chỉ thăm dò tôi rồi mới dùng gương đồng nhìn tôi, nếu tôi không phải là người bị vị cao nhân đó tính ra, cô ấy nhất định sẽ thu nhận tôi!

Bây giờ cô ấy không có biện pháp ...



Sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi.

Nhưng tôi vẫn không hiểu.

Bởi vì những người xung quanh tôi lúc này chỉ có những người đó, và họ đều là những người còn sống.

Người chết duy nhất là Tưởng U Nữ ...

Cái thứ oan nghiệt bám lấy tôi ... là thứ gì, nó đang ở đâu?

Vẻ mặt Trương què càng không ngừng thay đổi.

Lúc này, Tần Lục Nương lại nói, tuy rằng không thể nhận đồ đệ, nhưng có thể giúp cô ấy nhất định sẽ giúp, trước tiên cô ấy sẽ siêu độ Huyết Sát rồi mới nói chuyện khác.

Trương què ừ một tiếng rồi bước lên lầu.

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu rồi đi lên lầu.

Trong chớp mắt, chúng tôi bước vào căn phòng trên tầng hai.

Trương què thò tay kéo ba lô lên.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của ông thay đổi đáng kể, ông trở tay xốc ngược ba lô xuống giường.

Con dao chặt xác, sừng trâu già, móng lừa, móng vuốt đồng. . .

Những thứ của người cõng xác đều được đổ ra.

Nhưng không có xác của Tưởng U Nữ ...

“Thi thể đâu?” Sắc mặt Trương què trở nên khó coi, giọng điệu cũng trở nên nghi hoặc.

Sắc mặt tôi cũng thay đổi, tôi cầm lấy giỏ trúc và càng sốc hơn.

“Con cõng nó trên lưng … sao có thể không thấy…” Tôi vừa nói xong, trên trán tôi vã mồ hôi hột.

Buổi chiều tôi cũng không ở đây mà đi tìm Ân Oanh ...

Tưởng U Nữ, bị người ta mang đi?

Hay là vừa rồi tôi ngủ quên, con bé không muốn bị siêu độ nên đã bỏ đi?

Tôi bất giác nói với Trương què suy đoán của mình.

Trương què sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không biết phải nói gì…

Một lúc lâu sau, Tần Lục Nương cố gắng giảng hòa, bảo tôi và Trương què đừng quá lo lắng, Huyết Sát tuy hung ác nhưng có thể bắt được một lần thì có thể bắt được lần hai, con bé đó hẳn là chạy mất rồi, chứ không có ai nghĩ tới chuyện đánh cắp một thi thể hung ác như vậy đâu.

Trương què lắc đầu, trầm giọng nói: "Hồng Hà, tình yêu trai gái, anh hùng mất chí khí, con nhất định phải nhớ kỹ điểm này!"

Sắc mặt tôi lại thay đổi.

Rõ ràng tôi có thể nghe thấy thất vọng trong giọng nói của Trương què.

"Thực xin lỗi, chú Trương, con..."

Tôi còn chưa nói xong đã có tiếng bước chân hỗn loạn ở tầng dưới, như có ai đó đang bước vào cửa tiệm.

Tần Lục Nương khẽ ồ lên một tiếng, nói hẳn là có khách tới cửa, cô ấy đi xuống xem một chút.

Sau khi cô ấy đi, tôi muốn xin lỗi một lần nữa.

Trương què lại ngắt lời tôi, ông nói với tôi rằng xin lỗi thực ra là việc làm không có cốt khí nhất, Tưởng U Nữ không thấy, nhất định sẽ đưa tới phiền toái không nhỏ.

Rất có thể là thầy Không đi theo, y hành động quái dị, chúng ta không biết mục đích của y, quá phiền toái!

Ban đầu, ông nghĩ mình có thể siêu độ Tưởng U Nữ, giảm bớt lợi thế trên tay thầy Không khi đối phó với chúng tôi.

Trái tim tôi đột nhiên nhảy dựng ...

Trương què nói đúng, thầy Không quả thực kỳ quái...

Tưởng U Nữ có thể bất ngờ giúp tôi, con bé cũng có thể bất ngờ làm hại tôi, tất cả đều là do ý niệm của thầy Không.

Hôm nay tôi đã làm hỏng đại sự ...

Tôi không xin lỗi, tôi chỉ trịnh trọng nói với Trương què là tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.

Trương què thở dài, vỗ vai tôi, bảo tôi đừng lo lắng quá.

Vốn ông muốn Tần Lục Nương nhận tôi àm đệ tử, cô ấy biết một ít về thuật đoán mệnh, biết siêu độ, tôi học xong có sẽ rất nhiều chỗ tốt, Tần Lục Nương cũng có thể cùng bảo vệ tôi.

Tuy rằng hiện tại không thể nhận làm đệ tử được nữa, nhưng ông vẫn sẽ nhờ Tần Lục Nương giúp đỡ.

Tôi mím môi, càng cảm thấy xúc động hơn.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Tần Lục Nương từ dưới lầu truyền đến, cô ấy bảo tôi và Trương què xuống dưới lầu, còn nói có khách quý, nhân vật lớn tới tìm tôi.

Trương què nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi cũng choáng váng.

Nhân vật lớn ? Tìm tôi? Tuy rằng tôi học ở thành phố Tiên Đào nhiều năm, nhưng cũng không quen biết nhân vật lớn nào, còn nữa, sao lại tới đây tìm tôi?

Trương què và tôi đi xuống lầu.

Trong cửa tiệm, Tần Lục Nương đang vui vẻ cười nói chuyện với một đàn ông trẻ tuổi.

Quần áo người đàn ông mặc đều có giá trị không nhỏ, ngoài cửa tiệm còn có vài người đi theo anh ta, tất cả đều là vệ sĩ mặc vest và đi giày da.

Khi tôi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó, sắc mặt tôi thay đổi.

Bởi vì anh ta không ai khác chính là Đới Lư!

Tần Lục Nương lập tức nói: “Cậu chủ Đới, Hồng Hà ra rồi.”

Cô ấy lại cười tủm tỉm nhìn về phía tôi và Trương què, nói: "Lão Trương, ông và Hồng Hà giấu kỹ quá, vậy mà quen nhà họ Đới."

Tôi biết nhà họ Đới gia thế bất phàm.

Việc Đới Lư tìm được tôi càng chứng tỏ năng lực của gia đình họ.

Tôi trầm mặt, nhìn về phía Đới Lư

Trương què híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đới Lư, ánh mắt trầm ngâm.

"Hồng Hà, sao con có thể giao thiệp với loại người này?" Sau một khắc, ánh mắt Trương què trở nên cực kỳ bất mãn, còn có chút chán ghét.
« Chương TrướcChương Tiếp »