Chương 39: Có oan hay không

Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, nhưng tôi không có rối loạn đầu trận tuyến.

Trần Đại Cường vẫn còn tức giận, nhưng bộ dạng như vậy, trông gã không khác gì một người chết!

Tôi giơ tay lên, bóp chặt cổ tay gã!

Gã rất mạnh, chỉ hất một cái mà đã ném tôi văng về phía khung cửa!

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã "Bụp!" một cái, tôi bị đυ.ng đến choáng váng đầu óc.

Trần Đại Cường càng thêm hung hãn, đột nhiên há to miệng cắn vào cổ tôi!

Một mùi hôi tanh khó chịu xộc vào mặt, gần như khiến tôi muốn ói!

Tôi đột ngột nhấc chân lên, đầu gối thúc mạnh vào bụng Trần Đại Cường!

Nhưng gã dường như không cảm thấy đau đớn, vẫn tiếp tục cắn vào cổ tôi!

Chỉ có điều bởi vì bị đầu gối của tôi chống đỡ nên gã mới cắn hụt.

Tôi lại dùng thêm lực, đẩy gã vào đυ.ng vào khung cửa phía bên kia.

Lấn người bước tới, tôi ấn mạnh khuỷu tay của mình vào cổ gã và đẩy gã xuống, toàn bộ cơ thể gã bị tôi ghìm sát đất!

Nhưng gã vẫn đang điên cuồng vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt hung dữ, như khát máu đến cùng cực!

Tim tôi giật thót một cái, suy nghĩ của tôi càng chạy nhanh hơn.

Trần Đại Cường dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay tôi, móng tay của gã gần như cắm vào da thịt tôi!

Cơn đau dữ dội ập đến, tôi rên khẽ một tiếng, tay phải lại nâng lên, dùng ngón tay chọc vào mặt trước của túi nhựa đựng bát máu, rồi làm liền một hơi, tôi nhắm miệng bát vào miệng Trần Đại Cường.

Máu “ọc” đổ ào miệng gã!

Trần Đại Cường vừa rồi còn đang điên cuồng giãy dụa, bỗng nhiên im bặt...

Đôi mắt hung dữ và khát máu của gã lập tức trở nên đờ đẫn và vô hồn.

Ngay cả hơi thở yếu ớt cũng bắt đầu trở nên đều đều …

Bát máu nhanh chóng được đổ hết.

Tôi ồ ồ thở dốc một hơi, buông cổ gã ra rồi đứng dậy.

Gã cũng buông tôi ra, hai tay buông thõng bên cạnh, nằm thành hình chữ đại.

Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi...

Vừa rồi, Trần Đại Cường thật giống như là muốn đi ra ngoài...

Nếu tôi không tình cờ đến đây thì khi ra ngoài gã sẽ làm gì?

Tôi cảm thấy trong mắt gã không có chút hận ý nào đối với tôi, và có lẽ gã không phải đang đi tìm tôi và Trương què.

Là tùy tiện tìm một người, muốn cắn cổ hút máu sao?

Tôi thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh.

Cau mày, tôi nhìn chằm chằm vào mặt gã và nói: "Mạng này, sau này sẽ trả lại cho anh."

Điều kỳ lạ là khóe miệng Trần Đại Cường dường như đang cong lên nở một nụ cười.

Khoảnh khắc tiếp theo gã nhắm mắt lại, nghẹo đầu sang một bên.

Tôi giật mình, vội vàng đưa tay ra kiểm tra lại hơi thở của gã, để chắc chắn rằng gã vẫn còn sống, rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kéo gã vào nhà, tôi quay người bước ra ngoài.

Bầu trời bắt đầu u ám.

Đêm nay không có nhiều ánh trăng, bây giờ trời tối như có thể có mưa bất cứ lúc nào, trong đám mây đen dày đặc có sấm sét cuồn cuộn.

Sắp có sấm sét phải không?

Trong lòng tôi có chút lo sợ bất an.

Sấm sét sẽ đánh chết mọi thứ, nhưng chúng tôi có thể rời đi vào ngày mai...

Cái gì có thể chết được?

Một con mèo, một con chó...

Hay, một người? !

Trong lòng tôi có một hòn đá lớn đè nặng, tôi vội vã trở về nhà.

Gió nức nở nghẹn ngào như tiếng quỷ khóc.

Đêm đã khuya, trên trấn gần như không có mấy nơi đèn sáng.

Đi tới đi lui, tình cờ tôi băng qua ngã tư phố cũ ...

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, có một bà lão đang đứng, trên tay cầm chiếc bát vỡ và đôi đũa, đôi mắt nhìn chằm chặp mặt đường...

Không...

Bà ta đang nhìn tôi!

Khi tôi bước vào tầm nhìn của bà ta, tôi thấy bà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, khi tôi tiến về phía trước, đầu bà ta cũng dịch chuyển về phía trước...

Tôi không muốn gây thêm rắc rối, người này cũng rất kỳ lạ.

“Kẻ ăn xin xin ăn, kẻ trộm chặt tay, một đứa nhóc, có thể chạy trốn khỏi nhà sư, nhưng không thể chạy khỏi miếu!” Giọng nói của bà ta như bị bóp nghẹt, the thé làm tôi nổi da gà khắp người!

Nhưng tôi vẫn phớt lờ bà ta ...

Đi thêm một đoạn nữa, tôi đã đến gần bãi rác nơi lần trước tôi bị Trần Đại Cường chặn lại.

Giữa đường có một người đang đứng...

Không, đây không phải là người, mà là thi thể!

Lỗ Khang, chủ tiệm quan tài, hai mắt trợn to đứng giữa đường ngăn cản.

Trên đầu nứt ra, không chỉ có thể nhìn thấy não mà máu chảy nhìn giống như con rết ngoằn nghèo trên mặt, nhìn đặc biệt đáng sợ.

Tôi chợt dừng lại, móc sừng trâu già ra.

Lỗ Khang không nhúc nhích, nhưng ống quần của y lại khẽ động đậy.

Hai con chuột lớn màu xám vậy mà đã chui ra khỏi quần của y.

Càng quái dị hơn nữa là chúng đứng thẳng và quỳ lạy tôi!

Tròng mắt đen nhỏ đó dường như đang tính toán điều gì đó.

Những móng vuốt trắng bệch đang nắm lại, càng giống bàn tay con người hơn...

Toàn thân tôi nổi da gà, tôi đi đường vòng nhưng tay kia lại rút con dao chặt xác ra!

Nếu hai con chuột này dám lại gần, tôi sẽ chặt xác chúng!

Cũng may, chúng không dám ngăn cản tôi ...

Chỉ là tôi đã đi rất xa, phía sau còn nghe được tiếng chít.. chi, giống như có người đang nhỏ giọng nói chuyện ...

"Ầm ầm!"

Một tiếng sét nổ vang!

Tia chớp xé ngang bầu trời đêm, trong nháy mắt chiếu rọi biến đêm thành ngày!

Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi thứ lại trở về bóng tối!

Những hạt mưa lớn rơi xuống phát ra tiếng "Độp! Độp!"

Chân tôi di chuyển nhanh hơn, gần như là chạy chậm!

Hai ba phút sau, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cửa nhà mình!

Cửa ra vào rỗng tuếch, chẳng còn lại gì cả.

Mái ngói cũng bình thường vô cùng ...

Trương què đang ngồi trên ghế, tay cầm một mảnh vải.

Sắc mặt ông hơi tái nhợt, đang lau con dao chặt xác.

Thấy ông không sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Chưa tỉnh hồn, đã xảy ra chuyện gì?" Trương què ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tôi, mỉm cười.

Tôi hít một hơi, rót một bát nước từ ấm nước trên bàn, ừng ực ừng ực uống một ngụm rồi kể cho Trương què nghe về chuyện Trần Đại Cường.

Tôi cũng kể ngắn gọn chuyện đã xảy ra trên đường lúc trở về.

Trương què nhăn mặt, lắc đầu nói: “Chú không biết tại sao lại cho Trần Đại Cường uống máu, nhưng ông thầy đó thần cơ diệu toán, có dụng ý riêng, con trở về bị cản đường, cũng bình thường. "

Nói xong, Trương què liếc qua bức tường ngôi nhà.

Chiếc quan tài bằng da mèo đen vẫn còn đó.

"Cây liễu trăm tuổi nuôi thi thể lại nuôi quỷ. Lỗ Khang bị cây đè chết oan uổng? Y muốn vác quan tài về dùng cho mình." Trương què nói.

Đúng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài đường truyền đến.

Sẵn tiện quay lại và nhìn ra ngoài.

Là một người đàn ông, đang đi về phía cửa nhà tôi!

Thật vừa đúng lúc, anh ta đi ngang qua một cái cây bên đường...

Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên!

Mắt tôi gần như bị mù bởi tia sét...

Một tiếng thét chói tai xuyên thủng bầu trời đêm!

Nhưng trong khoảnh khắc, âm thanh rơi vào im lặng...

Tôi nhắm chặt mắt lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng mở mắt ra.

Điều khiến tôi bàng hoàng là bên ngoài nhà tôi, cách lề đường khoảng chục mét, một thân cây lớn đã cháy đen và vẫn còn đang cháy...

Có một người đàn ông nằm bất động dưới gốc cây.

Cơ thể người đàn ông vặn vẹo như một con ác quỷ ...

Có vẻ như anh ta đang sống sờ sờ bị sét đánh chết!

“Lạch cạch!” Một tiếng vang nhỏ, tôi vội vàng quay đầu nhìn về phía Trương què.

Lại phát hiện những giọt mồ hôi lớn trên trán Trương què, theo gương mặt rơi xuống má.

Thứ rơi xuống đất chính là ống đựng thuốc lá của ông.

Tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà...

Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, không biết tại sao, tôi cảm thấy như không thể thở được...

Một người thực sự đã bị sét đánh chết...

Người nọ có oan hay không?

Môi Trương què bỗng nhúc nhích.

Lúc này tôi mới nhận ra hình như ông có quen biết người đó? !