Trương què thở dài nói: "Chú phải chôn cất Tế Phân."
Cơ thể tôi cứng đờ, mới nói được chữ tốt.
Trương què quay người bước ra khỏi nhà.
Tôi vội vã đi theo ông, hai người đi về phía bắc của thị trấn.
Trên đường đi, tôi không thể không hỏi về thân thể Trương què cùng với chuyện trăm quỷ vây nhà.
Trương què nói với tôi, căn bệnh trước đây của ông đều là do âm khí ăn mòn.
Sau khi ăn xong chén gạo máu kia, âm khí không còn nhập vào trong cơ thể nữa, thân thể ông cũng nhanh chóng khôi phục.
Trăm quỷ vây nhà là bởi vì thân thể ông suy yếu, bây giờ thân thể ông đã hoàn toàn bình phục, những thứ lén lút kia rất có thể sẽ không dám tới nữa.
Nếu chúng lại đến, ông chỉ cần gϊếŧ gà dọa khỉ cũng có thể khiến chúng nó thối lui!
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã đến phía bắc thị trấn.
Một con sông cắt ngang con đường chính của thị trấn.
Sau một cây cầu nhỏ là dãy nhà cổ được xây bằng bùn và gạch ngói.
Ven đường có những cây ăn quả như bưởi, sơn trà, trên mấy ngọn cây còn có những trái bưởi già của năm ngoái đang treo lủng lẳng.
Có rất nhiều trẻ em chạy tới chạy lui trên đường.
Còn có vài người phụ nữ trò chuyện gϊếŧ thời gian ở cửa sân.
Chúng tôi vừa xuống cầu.
Nhóm trẻ con lập tức giải tán!
Vừa chạy, chúng vừa hét lên: “Xác chết vùng dậy! Người chết sống lại!"
Tiếng "Rầm! Rầm! Rầm!" vang lên, và gần như tất cả các sân đều đóng cửa lại!
Sắc mặt tôi không tốt chút nào.
Tôi biết đó là vì tin tức Trương què giả chết đã lan truyền quá rộng rãi.
Cũng may Trương què vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Vài phút sau, chúng tôi đến bên ngoài một khoảng sân nhỏ vẫn còn trong lành.
Cửa sân đóng kín.
Sắc mặt của Trương què trông không được tốt lắm.
Ông nhìn chằm chằm vào cửa sân rồi nhìn xuống đất.
Ta không hiểu hỏi ông, đã xảy ra chuyện gì?
Trương què nói với giọng nghèn nghẹt: “Ngày hôm qua, chú để thi thể của Tế Phân ở ngoài nhà, trời tối phải về nên không thể cõng cô ấy lên núi được.” Tim tôi trật nhịp một cái. Thi thể đã biến mất?
Trương què bước tới, đẩy mạnh cánh cửa.
Cánh cửa bị khóa từ bên trong và không mở được.
Có ai ở trong sân không?
Tuy nhiên, theo tôi được biết, quả phụ Tế Phân sống một mình.
Trương què giơ tay gõ mạnh vào cửa hai lần.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa sân mở ra.
Xuất hiện phía sau cánh cửa là một khuôn mặt gầy gò, mặt vàng như nến.
Dưới mắt anh ta có quầng thâm, anh ta tức giận nói: "Mấy người làm gì vậy?"
"Anh là ai?" ánh mắt Trương què âm trầm.
Người đàn ông kia lại liếc Trương què, sau đó đột nhiên đưa tay ra và đẩy mạnh về phía ngực của Trương què một cái!
Trương què tay mắt lanh lẹ, túm lấy cổ tay của người đàn ông kia rồi tàn nhẫn bẻ ngược một cái.
Người đàn ông kia hét lên và khuỵu gối xuống đất!
Trương què lại kéo mạnh một cái, người này bò ra khỏi sân như chó nhai bùn! Trương què lạnh mặt bước vào sân.
Tôi theo sát phía sau.
Trong sân có một cái quan tài, trước quan tài đặt một chiếc bàn gỗ tạo thành một linh đường đơn giản, trên linh đường lễ có một khung ảnh đen trắng.
Trước linh đường khói xanh lượn lờ.
Trong khung ảnh, khuôn mặt Tế Phân trong di ảnh không chút biểu cảm.
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn góc quan tài, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Bởi vì nước thực sự đang nhỏ giọt từ bốn góc của quan tài.
Đột tử không vào cửa, tới mộ mới có thể vào quan tài!
Nếu người chết đột tử được bỏ vào quan tài sớm và để ở nhà thắp hương đốt giấy, người chết sẽ không ra cửa ...
Nếu phải khiêng quan tài ra ngoài thì xác chết vùng dậy, còn nếu để xác ở nhà lâu ngày thì trong nhà lại sẽ thành nhà có ma!
Cả hai tình huống đều vô cùng khó giải quyết!
Sắc mặt của Trương què càng trở nên âm tình bất định.
Đột nhiên, một tiếng chửi rủa chói tai truyền đến từ cửa sân!
"Tôi biết rồi! Ông chính là lão què! Ông ăn sạch chị tôi xong, chị ấy xảy ra chuyện ông cũng không để ý! Còn để người ta nói rằng ông đã chết! Tôi nghĩ ông chỉ giả chết thôi! Ông là không muốn chịu trách nhiệm!"
Người đàn ông với sắc mặt xanh mét vừa rồi xông vào sân, hùng hổ muốn đánh Trương què!
Trương què lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại, không dám tiến về phía trước.
Trương què khàn giọng nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm chôn cất cô ấy.”
Người đàn ông trợn mắt, tuy không dám tiến lên nhưng vẫn chửi bới: "Chôn cất? Giờ lại đến giả từ bi, thực con mẹ nó mới lạ, ông mau cút khỏi đây cho tôi!" Trương què cau mày nói: "Việc này không đơn giản như anh nghĩ đâu. Còn nữa, anh cho thi thể vào quan tài rồi đặt ở nhà. Đã phạm điều cấm kỵ, cô ấy không thể vào cửa!"
Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Nói cho ông biết, đêm qua khi tôi tới đây, thi thể của chị tôi không biết sao lại đặt trước cửa nhà, tôi còn đang suy nghĩ xem ai lại bất cẩn như vậy, hóa ra lại là ông làm!"
“Các người còn không cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!” Anh ta lại đe dọa và lấy điện thoại di động ra gọi.
Trương què không nhúc nhích, sắc mặt càng ngày càng u ám.
Mồ hôi túa ra trên trán tôi.
Nhiều người dân thị trấn đã tụ tập bên ngoài sân và họ bắt đầu chỉ trỏ.
Về cơ bản thì người ta nói là ngày hôm kia có tin đồn Trương què đã chết, hôm trước con nghe nói ông đã được chôn cất, không ngờ hóa ra lại là gạt người.
Chẳng lẽ sợ ông sợ Tế Phân xảy ra chuyện, sau này phải nuôi một người tàn tật nên mới giả chết, sau khi Tế Phân đi rồi lại giả làm người tốt?
Trương què không nói lời nào, tôi liền không tiện mở miệng.
Chúng tôi cũng tạo thành thế giằng co với người đàn ông đó.
Kết quả trong vòng vài phút, cảnh sát đã đến.
Người dẫn đầu vẫn là Đường Khắc.
Vừa bước vào sân, người đàn ông này vội chạy tới, thêm mắm thêm muối nói Trương què không những phá rối đám tang của gia đình anh ta mà còn đánh anh ta nữa!
Đường Khắc cau mày, đi đến chỗ chúng tôi và hỏi Trương què tại sao lại quậy đám ma, và tại sao lại đánh người.
Anh ta yêu cầu Trương què rời khỏi nhà trước, nếu không, anh ta sẽ phải mời ông vào trong đồn.
Trương què khàn giọng nói: "Hồng Hà, chúng ta đi thôi."
Tôi đi theo ra ngoài. Vừa định ra khỏi cửa sân, người đàn ông lại ngăn cản không cho chúng tôi đi, anh ta nói đã đánh người, còn quấy rầy chị gái anh ta nghỉ ngơi, không thể bỏ qua như vậy được, phải bồi thường tiền!
Trương què hiển nhiên không muốn tranh cãi, ông từ trong túi móc ra một xấp tiền, lấy ra mấy tờ, ném vào mặt người đàn ông, còn rơi một ít xuống đất.
Người đàn ông nhanh chóng nhặt chúng lên.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân thì Đường Khắc lại đuổi theo.
Trương què hỏi anh ta đang làm gì? Tiền cũng đã bồi thường, người cũng đã đi rồi, vậy còn việc gì phải giải quyết?
Đường Khắc mới nói, anh ta nghe nói về việc Trương què giả chết khiến người dân trong thị trấn hoảng sợ, nhiều người đã đến tố cáo.
Anh ta yêu cầu chúng tôi chú ý một chút, không nên xằng bậy!
Tôi:"……"
Tôi có thể nói với anh ta là nhà tôi bị trăm quỷ vây nhà không?
Trương què đáp lại một cách khô khan, hiểu rồi, sau đó tiếp tục bước lên phía trước.
Đường Khắc không ngăn chúng tôi nữa.
Chúng tôi đang trên đường về nhà.
Tôi không được tự nhiên hỏi Trương què, chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy? Trương què cúi đầu nói: "Không biết em trai của Tế Phân từ đâu đến, nhưng anh ta dẫn người chết đột tử vào cửa, sẽ xảy ra chuyện, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm chúng ta." Trong lòng tôi có chút phiền muộn nói không nên lời.
Người đàn ông đó đúng là làm hỏng việc.
Chúng tôi vốn đang gặp đủ thứ rắc rối, thì một mối nguy hiểm tiềm ẩn khác đã được tạo ra cho chúng tôi.
Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi đã đi qua chiếc cầu nhỏ rồi.
Trương què đột nhiên dừng lại và nhìn về phía mặt nước.
"Chú Trương, có chuyện gì vậy?" Tôi thuận miệng hỏi một câu.
Theo tầm mắt của ông, tôi cũng nhìn về phía mặt nước.
Nhưng điều khiến vẻ mặt của tôi thay đổi là thực ra có một người đang chen vào giữa tôi và Trương què !
Hai người chúng tôi gần như đang đứng cạnh nhau mà, làm gì có người thứ ba chứ!
Giữa thanh thiên bạch nhật, gặp quỷ? !