Tôi bị dọa sợ không nhẹ, cứ nghĩ là bé gái Tưởng U Nữ đó chạy ra ngoài
Thế nhưng, mọi thứ ở cổng đều ổn, thậm chí nửa bóng ma còn không có.
Nhưng vừa rồi chắc chắn không phải là ảo giác.
Do dự một lúc, tôi hơi xoay cổ lại nhìn ra ngoài nhà.
Linh đường được sắp xếp gọn gàng, mọi đồ cúng tế hoa quả cũng đều được bày biện xong.
Tiếng kèn chói tai, làm cho lỗ tai người ta tê dại.
Ngoài ra bên đường còn có một số người vây quanh xem náo nhiệt.
Trong tiếng nói chuyện rầm rì, tôi nghe một số người nói số mệnh Trương què thật không tốt, cả đời cõng xác, nuôi dạy một đứa con trai không phải là con của mình, bây giờ đã chết, nhà họ Trương tuyệt tự luôn rồi.
Một người khác thì nói, tôi nghe nói hai ngày trước Trương què mới đi Tưởng gia thôn, hình như là đến nhà Tưởng Hồng Hà, sau khi trở về thì chết, ai biết chuyện gì đã xảy ra?
Quả nhiên, con trai phải do mình sinh ra, nếu không thì không chờ đến được bệnh viện đã bị rút ống oxy, chết không minh bạch.
Mặt tôi lạnh ngắt.
Miệng người đáng sợ!
Nếu không phải Trương què giả chết, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi những lời này.
Họ lại càng bàn tán dữ dội hơn nữa, đã thế còn càng nói càng quá phận.
Lúc này, Chu Quang đi tới, hỏi tôi có thể tìm một tấm ảnh của Trương què không, để y đi sửa lại làm thành di ảnh.
Tôi chần chờ một lúc, tôi vốn muốn nói cũng không cần di ảnh.
Nhưng nhớ lại những lời Trương què dặn dò, tôi liền bảo y chờ tôi một chút.
Tôi về phòng, tìm một bức ảnh chụp riêng của Trương què.
Chu Quang cầm lấy rồi rời đi.
Đội kèn vẫn thổi như thường lệ, người trước cửa ít hơn nhưng người đến lại đông hơn.
Điều kỳ lạ là những người đó không còn nói nhiều nữa, họ chỉ đứng đực ra đấy và nhìn chằm chằm.
Có một số người lớn tuổi mặc quần áo rất cũ kỹ, giống như là họ đến từ mười, hai mươi năm trước vậy.
Có người đang nhìn bỗng nhiên bật cười.
Tôi nghĩ những người này ít nhiều là đang bị bệnh nặng.
Chí ít, bọn họ không biết đây là giả chết.
Cần phải có tâm lý như thế nào mới có thể cười trong linh đường của người khác như vậy chứ?
Lúc này, cuối cùng cũng có một người bước ra.
Người nọ mặc một bộ quần áo vải sạch sẽ và tươm tất, tay cầm một chuỗi hạt châu, nhưng bên hông lại đeo một xâu bùa chú.
Anh ta đi thẳng về phía cửa nhà tôi.
Quan trọng hơn là lúc anh ta đi đến, anh ta đang nhìn tôi.
Tôi theo bản năng bước ra ngoài hai bước, vừa vặn đυ.ng mặt anh ta.
Người này trông rất đoan chính, mang lại cảm giác rất ngay thẳng thật thà.
Anh ta thở dài, nói: "Nén bi thương. "
Tôi cũng lễ phép hỏi anh ta, có phải là có chuyện gì hay không?
Người nọ dừng lại, nói với tôi là anh ta tình cờ đi ngang qua trấn Bát Mao, cảm thấy ở đây âm khí ngất trời, sau khi vào trấn, bách quỷ tề tụ.
Vừa nói, anh ta vừa liếc qua ven đường, nói khẽ: "Chúng ta có thể vào trong nhà nói chuyện cụ thể được không?”
Tim tôi đập rất nhanh.
Người này lai lịch thế nào? lại có thể nhìn thấy nhiều như vậy?
Không do dự, tôi lập tức nhường đường một chút, mời anh ta vào nhà.
Vừa vào nhà, người nọ cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi mất tự nhiên sờ lên mặt của mình, hỏi anh ta, trên mặt tôi có gì à?
Mắt anh ta thâm sâu hơn nhiều, nói không có gì, nhưng khuôn mặt trông giống như hoa.
Tôi sững sờ, bởi vì tôi không hiểu anh ta nói gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta lại nói: "Để tôi suy đoán nhé, số cậu long đong lận đận, lẽ ra phải chết sớm, nhưng bởi vì lang bạc kỳ hồ mà sống sót."
Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi.
Bởi vì người này nói rất chính xác!
Anh ta lại nói tiếp: "Nhưng sắc mặt của cậu đã thay đổi, là tướng thay mận đổi đào, chỉ sợ cậu sống không được bao lâu nữa."
"Nếu muốn bảo vệ tánh mạng, sợ là phải mau rời khỏi nơi ác quỷ thường xuất hiện này càng sớm càng tốt. "
Vừa nói, người này vừa liếc nhìn quanh nhà tôi.
Đặc biệt là dừng lại trước cánh cửa phòng Trương què thêm vài giây.
Cuối cùng, anh ta liếc nhìn ra ngoài ngôi nhà.
Tôi lập tức lo sợ bất an.
Thay mận đổi đào, tôi hiểu ý này.
Chính là một người muốn chết thay một người khác!
Ý của anh ta là, tôi sẽ chết thay người khác?
Tôi thở dồn dập, hỏi anh ta có thể nói rõ hơn một chút, rốt cuộc là ý gì không?
Người nọ lại lắc đầu.
Anh ta nhìn tôi một cách sâu xa, nói có rất nhiều chuyện, một khi nói ra thì mọi chuyện đã thay đổi.
Anh ta chỉ là một lữ khách đi ngang qua, chẳng qua nhìn thấy số tôi gian truân, sống sót quá khó, mới động lòng trắc ẩn, chỉ điểm cho tôi đôi câu mà thôi.
Nói xong, anh ta lại xoay người sang chỗ khác, vội vã ra khỏi nhà.
Vốn dĩ tôi định đi theo anh ta, nhưng vừa ra cửa thì Chu Quang đã quay lại, y cầm một bức di ảnh hỏi tôi xem có được không.
Tôi lơ đãng nhìn thoáng qua, nói làm rất tốt, rồi vội vàng nhìn sang bên kia đường, nhưng người vừa rồi đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người này thật kỳ lạ, lời anh ta nói rất chính xác, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tôi không thể bình tĩnh được.
Đặc biệt khi ngày càng có nhiều người tụ tập ở bên kia đường, càng tạo nên một áp lực khó tả.
Chu Quang liếc nhìn qua bên kia đường, y lẩm bẩm: "Khi người cõng xác chết, tất cả yêu ma quỷ quái đều đến xem, người sống giữ chặt người chết, người chết không sợ bị va chạm, người sống nửa đêm canh giữ linh đường, cũng không sợ xui xẻo."
Nói xong, Chu Quang kêu tôi tiếp tục làm những việc tôi chuẩn bị phải làm.
Y xoay người lại, lấy một nắm gạo trắng ở bên hông rồi ném mạnh về phía lề đường.
"Nhà họ Trương tổ chức tang lễ, người không có phận sự giải tán đi!" Giọng nói của y không kiên nhẫn, hét lớn xua đuổi đám đông.
Quả nhiên có vài người nhanh chóng giải tán.
Nhưng, vẫn còn lại một nửa số người không đi.
Bọn họ chỉ lùi lại một chút, đứng trong bóng tối bên lề đường, vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ chúng tôi.
Chu Quang không tiếp tục bước lên phía trước đuổi nữa.
Y đứng trước linh đường, trong miệng nói lẩm bẩm, tôi cũng nghe không rõ y đang nói cái gì.
Tôi trở lại nhà chính, tiếp tục dán da mèo lên quan tài.
Gần đến giờ Tý, tôi đã dán toàn bộ quan tài, thậm chí ngay cả nắp quan tài cũng được dán kín.
Nhìn thoáng qua, cỗ quan tài giống như bò đầy mèo đen, khiến người ta rùng mình.
Lúc này, tiếng kèn hơi nhỏ một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy có một số người đang ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi, cũng có vài người ngủ thϊếp đi.
Linh đường được đặt bao lâu, thì phải thổi kèn bấy lâu, cho nên bọn họ phải thay phiên nghỉ ngơi.
Chu Quang vẽ một lá bùa trước linh đường, vẽ được một tờ, thì ném xuống đất một tờ.
Lúc này tôi mới mơ hồ nghĩ tới.
Trong nhóm người vừa rồi, chắc chắn có những thứ không phải là con người.
Là vì Chu Quang đang ở đây, y vẽ bùa chặn mấy thứ đó lại, nên chúng mới không có đến gần?
Lời Trương què nói, quả nhiên là đúng.
Đột nhiên, tôi lại nghĩ đến câu thay mận đổi đào mà người kia đã nói. . .
Tôi sờ lên mặt của mình.
Bây giờ chỉ có Trương què nhìn như phải chết.
Vừa nghĩ tới đây, tôi lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ suy nghĩ của mình sang một bên.
Tôi thầm mắng mình vớ vẩn, tại sao lại tin vào lời của người khác.
Còn có, Trương què làm sao có thể hại tôi?!
Hơi thở của tôi ngày càng trở nên nặng nề, giằng co cả ngày đến hơn nửa đêm, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.
Ban đầu dự định đi ngủ một lúc, nhưng vừa nghiêng đầu, tôi lại tình cờ nhìn sang hướng cửa sổ.
Máu đang rỉ ra từ cánh cửa gỗ...
Vết máu đỏ sẫm đó, làm cho tôi tê cả da đầu.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Tôi nín thở, bước về phía cửa.
Tôi lấy đèn pin ra chiếu vào trong.
Nhưng điều khiến tôi ớn lạnh là ở dưới chân cầu thang bảy tám mét, cánh cửa đồng thực sự đã mở ra.
Ánh sáng không thể lọt vào bên trong nên tôi không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.