Tôi nhìn chằm chằm vào thư người chết, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Trương què giải thích với tôi thư người chết là một phương pháp đặc thù để viết ra nguyên nhân sự việc và sau đó dâng đồ cúng lên.
Nếu người chết ăn đồ cúng thì sẽ làm việc.
Tôi nghe rõ nguyên nhân, lại cảm thấy rất cổ quái.
Người nọ chẳng lẽ không thể trực tiếp tìm được tôi và Trương què, nói đầu thôn có vấn đề sao?
Tại sao phải tốn công sức để một người chết đến chuyển lời?
Tôi đã nói với Trương què về suy nghĩ của mình.
Trương què lắc đầu, nói ông cũng không biết.
Dứt lời, ông lật thư người chết, lấy ra một cây bút đen viết mấy chữ.
Sau đó, ông chôn bức thư trở lại, lấy ra một gói thuốc lá giấy, đốt ba điếu thuốc rồi cắm thẳng chúng lên ngôi mộ.
Làm xong những thứ này, Trương què vội vàng đứng dậy, ý bảo tôi rời đi.
Đi ra khỏi cánh rừng, tôi mới hỏi Trương què vừa rồi làm cái gì?
Trương què nói, ông thêm mấy chữ vào thư của người chết, để Tiết Lão Căn hỗ trợ dẫn chúng tôi đi gặp người nhờ ông ấy chuyển lời.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Lại hỏi ông, vì sao không dạy tôi một chiêu này? Chỉ dạy tôi nghề cõng xác?
Trương què liếc mắt nhìn tôi một cái, nói nghề cõng xác là truyền thừa của nhà họ Trương ông, còn thư người chết là một bà cốt dạy ông, không thể truyền ra ngoài.
Tôi hậm hực gật đầu.
Trương què lại nói, bây giờ chúng tôi về Nhà họ Tưởng đợi đi, một khi trong thôn trời tối, nhất định sẽ không an toàn!
Bé gái đó có thể không ra ngoài, nhưng những thứ quỷ quái khác có thể sẽ xuất hiện.
Trừ phi có manh mối của Thầy Không, hoặc là Tiết Lão Căn đến nhắn tin, nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tưởng gia để đảm bảo an toàn.
Dứt lời, Trương què đi về phía Tưởng gia.
Tôi mím môi đi theo, trong lòng vẫn có chút bất an.
Tôi lấy ra xem thì thấy đó là tin nhắn WeChat.
Tôi mím môi và cất điện thoại đi lần nữa.
Chỉ là tôi hơi lo đãng thôi.
Trương què nhìn tôi mấy lần, hỏi tôi làm sao vậy? Nhìn điện thoại di động thôi mà hồn đều bay một nửa?
Tôi nhỏ giọng tôi không sao.
Trương què cười lộ ra hàm răng vàng khè, nói ông sống mấy chục năm, người sống người chết, biểu cảm nào mà chưa từng thấy qua, vẻ mặt này của tôi, giống như là vợ tôi chạy theo người khác vậy.
Tôi: "..."
Trương què là một người tinh tế, tôi cũng không thể gạt được ông.
Sau khi thở dài, tôi mới giải thích, nói là khi tôi học năm nhất đại học, tôi đã từng hẹn hò với bạn cùng trường.
Nói là cùng nhau đi thực tập, nhưng tôi lại về nhà.
Lúc đó cô ấy rất tức giận, nói nếu tôi không biết vươn lên, dám về nhà nằm ngửa thì sẽ chia tay với tôi.
Tôi mới nói tôi về nhà để kế thừa nghề cõng xác.
Sau đó, hai chúng tôi còn không liên lạc với nhau nữa, tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy đã bị dọa chạy rồi.
Tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ gửi tin nhắn cho tôi, hỏi thăm dạo này tôi thế nào.
Trương què sửng sốt một chút.
Ông rút điếu thuốc ra hút một hơi, nói thầm: "Thằng khốn, mày còn khuyên tao bớt tán dóc với người ta, tao còn thật sự cho rằng mày trẻ người non dạ.
"..." Tôi càng không nói tiếp được.
Cũng may Trương què không hỏi thêm nữa.
Không bao lâu sau, chúng tôi trở về Tưởng gia.
Bà Tưởng ngồi ở bên giếng trong sân làm giày cỏ, lúc chúng tôi vào sân, bà ta ngước mắt nhìn tôi rồi lại vội cúi đầu xuống.
Trương què hỏi bà Tưởng, Tưởng Thục Lan đâu?
Bà Tưởng khàn khàn nhỏ giọng trả lời, nói còn chưa trở về.
Trương què ừ một tiếng, vào trong nhà nghỉ ngơi.
Tôi trở về phòng trước, cất mấy thứ hôm qua phơi trên bàn đi, lại đeo giỏ trúc lên lưng.
Như vậy, tôi cuối cùng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Tôi khác với Trương què, ông cả đời lăn lộn trong đống người chết, còn tôi không thể rời khỏi cái ba lô cõng xác này.
Nếu gặp phải ma quỷ, tất cả đều dựa vào nó.
Nhưng nghĩ tới đây, tôi lại có chút nghẹn lòng.
Bởi vì hôm qua tôi đeo ba lô mà vẫn bị da người Trương Cung quấn lấy, trúng chiêu.
Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Rõ ràng là tôi không đủ cảnh giác.
Mím môi, tôi âm thầm cảnh cáo mình, nhất định phải cảnh giác hơn nữa, cẩn thận là hơn.
Ngay sau đó, điện thoại di động của tôi lại ong ong rung lên lần nữa.
Người gửi tin nhắn vẫn là bạn gái tôi Ân Oanh.
Cô ấy vẫn gửi một bức ảnh.
Tôi choáng váng vì bức ảnh này chính là cửa nhà của tôi và Trương què.
Tôi nhịn không được, ngay lập tức hỏi cô ấy đang ở đâu?
Cô ấy nhắn tin lại và nói: “Ủa, đây không phải là cửa nhà anh sao?”
Tôi nhắn: “…”
Ân Oanh gửi cho tôi, không phải là ngạc nhiên mừng rỡ, mà là kinh hãi.
Mà Ân Oanh lại gửi một tin nhắn khác, nói tôi là đồ đầu gỗ, cãi nhau một trận thì thật sự không liên lạc nữa.
Cô ấy cảm thấy không nên so đo với một kẻ ngốc nên đã tìm người hướng dẫn và hỏi địa chỉ nhà của tôi.
Không ngờ thành phố này lại khá gần nhà tôi, một tiếng rưỡi là đến.
Trong lúc nhất thời, tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Thực ra đoạn thời gian trước tôi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi nghĩ thông suốt, tôi không thể ép buộc Ân Oanh ở chung với một người ăn cơm người chết như tôi được.
Nhưng cô ấy lại quay lại tìm tôi, thậm chí còn đến nhà tôi.
Điều này khiến tôi cảm thấy phức tạp khôn tả, thậm chí còn cảm động một cách mơ hồ.
Tình cảm hơn hai năm, làm sao dễ dàng phai nhạt như vậy?
Tôi gửi tin nhắn lại cho Ân Oanh, bảo cô ấy tìm một khách sạn trong thị trấn chờ tôi, hiện tại tôi đang ở trong thôn, phải nán lại hai ba ngày mới có thể trở về.
Ân Oanh lại hỏi tôi ở thôn nào, cô ấy muốn đến tìm tôi.
Tôi liền nói, tôi đi theo chú Trương trong thôn của tôi "làm việc", cô ấy đến bất tiện.
Ân Oanh mới gửi lại một chữ nha...
Đột nhiên, cửa phòng truyền đến những tiếng chửi bới, cãi vã!
Tôi lập tức mở cửa ra nhìn.
Có hai người ở cửa sân.
Tưởng Thục Lan vừa mới bước qua ngưỡng cửa, bà vùng vẫy muốn đi vào trong, dùng tay còn lại đóng cửa.
Có một bà già đứng ở ngoài cửa, vừa túm lấy cánh tay Tưởng Thục Lan vừa không ngừng chửi rủa.
Nói mày là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, con trai tao đã nuôi mày lâu như vậy mà mày nói đi là đi, thậm chí còn không quan tâm đến đám tang của nó.
Vừa mắng, bà già đó còn gọi Tưởng Thục Lan ra ngoài, đến đồn công an để lấy xác về.
Bà già đó không phải là mẹ của Trương Cung sao?
Sắc mặt Tưởng Thục Lan đỏ bừng, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi mẹ Trương Cung.
Tôi lập tức nhắn tin cho Ân Oanh, nói bây giờ tôi có việc phải làm, lát nữa sẽ nói chuyện.
Cất điện thoại di động, tôi đi thẳng về phía cửa.
Cùng lúc đó, bà Tưởng trong sân cầm một cây chổi, cũng vội vàng chạy ra cửa!
Trương què đang ngồi ở nhà chính không nhúc nhích, chỉ ngậm thuốc lá nhíu mày nhìn.
Bà Tưởng chạy thật nhanh.
Bà ta chạy nhanh đến cửa, rồi đập chổi vào đầu mẹ Trương Cung.
Mẹ Trương Cung kêu lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống ngưỡng cửa!
Tưởng Thục Lan giãy thoát khỏi cánh tay bà ta, chạy vào sân.
Bà Tưởng lại đẩy mạnh cây chổi, muốn đẩy mẹ Trương Cung ra ngoài.
Đối phương bám chặt lấy cánh cửa, thậm chí còn hét lên gϊếŧ người!
Tưởng Thục Lan lại vội vàng ngăn bà Tưởng lại, nói sợ mẹ Trương Cung quá lớn tuổi, sợ lại gây ra mạng người.
Mẹ Trương Cung thấy thế, bà ta lại bắt đầu khóc lóc kêu lên, nói Tưởng Thục Lan không phải con người, ăn của Trương gia bà ta, dùng của Trương gia bà ta, lại không đẻ cho Trương gia được một quả trứng!
Con trai bà ta vừa xảy ra chuyện, Tưởng Thục Lan liền bỏ chạy, nếu Tưởng Thục Lan không trở về dưỡng lão cho bà ta, không làm đám tang đàng hoàng cho Trương Cung, mỗi ngày bà ta đều sẽ ngồi ở cửa Tưởng gia, chết đi coi như xong!
Bà ta quậy một trận, không đến mấy phút, dân làng đã tụ tập rất đông trước cửa nhà họ Tưởng để xem náo nhiệt.
Dân làng đang bàn tán xôn xao với nhau.
Nói hai ba câu, tôi đã hiểu rõ.
Bọn họ đều biết, năm đó ông Tưởng nhận năm vạn tiền lễ hỏi, gả Tưởng Thục Lan đi.
Người ta thường nói, lấy gà thì theo gà, lấy chó thì theo chó.
Ông Tưởng không phải thứ tốt, đầu óc Tưởng Thục Lan cũng không dùng được.
Tưởng gia đã như vậy, tại sao còn muốn trở lại Tưởng gia?
Bị người mắng cả đời còn chưa đủ, sao không sống cho giống con người một chút đi?
Trước cửa sân, mặt Tưởng Thục Lan đỏ bừng.
Bà Tưởng tức giận đến run lập cập.
Bà ta run rẩy đi tới cửa, chỉ vào mẹ Trương Cung, nói bà ta đã trả cho Trương Cung năm vạn đồng, mới mang người trở về.
Nhưng mẹ Trương Cung lại gay gắt nói, người đã chết, còn bị bà ta vu oan hãm hại, sao không nói đã cho Trương gia mười vạn luôn đi?
Người bên ngoài, cũng bắt đầu chỉ trích bà Tưởng...
Bỗng nhiên, thân thể bà Tưởng lắc lư, hai mắt bà trừng mắt, rồi ngã thẳng về phía sau.
Tưởng Thục Lan khóc lóc gọi một tiếng mẹ, bà vội vàng nhào tới đỡ bà Tưởng.
Tôi cũng thay đổi sắc mặt.
Bà Tưởng, không phải chịu nổi kí©h thí©ɧ này đấy chứ?
Dân làng thấy đã xảy ra chuyện, lật đật giải tán.
Mẹ Trương Cung ngừng khóc, bà ta hoảng sợ đứng dậy nhưng vẫn hung ác trừng mắt nhìn Tưởng Thục Lan.
Mắng: "Đều tại mày, cái đồ xui xẻo! Nếu mày không trở về, ngày mai tao sẽ đến nữa!"
Nói xong, bà ta xoay người vội vã đi về phía bên kia đường làng.
Một tiếng sét ầm ầm vang lên.
Tiếng sấm đột nhiên vang lên làm mẹ Trương Cung sợ đến mức dừng lại một chút rồi mới đi tiếp, sau đó lại càng bước đi nhanh hơn.
Bầu trời đột nhiên trở nên vô cùng u ám, mây đen dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời.
Giống như chỉ thở vài hơi thôi là trời đã tối rồi.
Bên tai tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nỉ non rất nhỏ, giống như là một đứa trẻ đang nói mớ.
Theo tiếng nói kia, tôi nhìn về phía bên phải đường làng.
Ở đó có một hàng cây táo tàu, dưới gốc cây có một bé gái đang đứng.
Con bé đang nhìn theo phương hướng mẹ Trương Cung rời đi, môi mấp máy lẩm bẩm nói chuyện.