Sau khi xuống bến tàu, chú Hai trực tiếp lên một chiếc xe kéo, rồi nói địa điểm với người kéo xe.
Người kéo xe kéo chúng tôi dọc theo rìa thành phố, hướng về phía tây.
Đi được một đoạn, tôi mới do dự hỏi chú Hai, chuyện này chúng tôi thực sự không quan tâm nữa sao? Vậy Vương Học có tìm đến chúng tôi không, Tử Đảo kia có đeo bám chúng ta mãi không?
Chú Hai lắc đầu, nói: "Vương Học chắc chắn không đeo bám được, bị Tử Đảo kéo xuống nước, có oán khí cũng không thể tìm người báo thù, nhưng Tử Đảo kia sau khi gϊếŧ cả nhà Vương Học xong sẽ tìm chúng ta gây phiền phức."
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút.
Tôi nói một cách gượng gạo: "Vậy thật sự mặc kệ vợ Vương Học luôn sao?"
Chú Hai hỏi ngược lại tôi: "Quan tâm được sao? Chúng ta tốt bụng thông báo cho cô ta biết, kết quả còn bị tạt nước bẩn."
Tôi thoáng chốc không biết mở miệng thế nào, muốn nói lại thôi.
Chú Hai trừng mắt nhìn tôi, bảo tôi tuyệt đối không được học theo lối làm việc của cha tôi, nếu không sớm muộn gì cũng tự chuốc họa vào thân.
Lòng dạ của kẻ ăn cơm của người chết không thể mềm yếu, hơn nữa thứ khó đoán nhất trên đời này chính là lòng người, nhiều khi lòng người còn độc hơn cả quỷ!
Tiếp đó, chú Hai lại giải thích thêm, nếu như vợ Vương Học nghĩ thông, chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta, đến lúc đó bắt cô ta bồi thường xin lỗi, chuyện sẽ tạm thời yên ổn. Dù sao Tử Đảo kia sau khi đeo bám chúng ta, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Dừng lại một chút, chú Hai nói với tôi, Tử Đảo đeo bám chúng ta, còn có cô tiểu thư nhà họ Mạnh kia.
Nếu nhà họ Mạnh đến sớm, thì chỉ có thể giúp nhà họ Mạnh trước, bởi vì nhà đó đông người, nếu Tử Đảo gϊếŧ một người không đủ, cả gia tộc nhà họ Mạnh đều sẽ xong đời.
Tuy nhiên khi nói những lời này, trong ánh mắt chú Hai rõ ràng toát lên vẻ lạnh lùng.
Tôi biết, sợ rằng khi nhà Mạnh đến tìm tôi, cũng là lúc đã xảy ra chuyện rồi.
Cô chủ nhà họ Mạnh đang ở dưới nước cũng muốn trả thù đấy.
Kết cục của hung thủ, e rằng sẽ chẳng tốt đẹp hơn Vương Học là mấy.
Đặc biệt là tôi cảm thấy, chồng của Mạnh Thu có vấn đề rất lớn.
Người đó là cha của cô chủ nhà họ Mạnh mà!
Chúng tôi vừa nói chuyện, mà trong khoảng thời gian đó, chiếc xe đã đi đến một con phố ở ngoại ô thành phố.
Trên cổng chào kiểu cũ có viết vài chữ nguệch ngoạc, phố Tang Lễ.
Hai bên đường là những ngôi nhà ngói cũ kỹ, nhà cấp 4.
Hai bên cổng vào là tiệm quan tài, bên ngoài dựng những quan tài mỏng màu vàng.
Bên kia là tiệm giấy vàng mã, vòng hoa, tiền âm phủ, và rất nhiều ngôi nhà làm bằng giấy.
Còn đi sâu vào trong nữa, cũng đều na ná như nhau, trưng bày những đồ vật được người chết sử dụng.
Xe dừng ở đầu phố, người kéo xe không chịu đi vào.
Chú Hai lấy tiền ra đưa, rồi mới dẫn tôi đi vào trong.
Trong lòng tôi bắt đầu bất an, hỏi chú Hai dẫn tôi đến chỗ này làm gì? Chúng ta cũng đâu có mua đồ cho người chết.
Chú Hai xoa xoa mũi, chỉ nói hai chữ, ngủ.
Tôi nghe mà sửng sốt.
Nói mệt, lúc này quả thật là vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng tại sao chúng tôi lại phải ngủ ở nơi này? Chú Hai có họ hàng bạn bè ở đây sao?
Con phố này không dài, chú Hai dẫn tôi đi hết cả con đường đến cuối phố.
Một cửa hàng đặc thù hiện ra trong tầm mắt.
Các cửa hàng khác có đầy đủ các loại đồ dùng tang lễ, chẳng hạn như thỏi vàng, vòng hoa bằng tiền và những thứ tương tự.
Nhưng cửa hàng này, chỉ có hai hàng người giấy.
Những người giấy trắng bệch đứng hai bên nhà, không có quần áo sặc sỡ, thậm chí trên mặt cũng không vẽ mắt mũi miệng...
Nhìn qua một cái, hoàn toàn không thể so sánh được với các cửa hàng khác.
Cửa hàng này nằm ở cuối đường, cửa đóng kín, vậy thì bình thường buôn bán kiểu gì?
Chỉ là nhìn thêm một chút, tôi lại thấy có gì đó kỳ lạ.
Những người giấy kia tuy không có mặt, nhưng nhìn kỹ vài lần, lại cảm thấy chúng như đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến người ta rùng mình.
"Âm Dương, đừng có nhìn chằm chằm vào người giấy của chú Hứa." Chú hai giơ tay lên, dùng bàn tay to như chiếc quạt hương bồ đè đầu tôi xuống, cưỡng ép kéo tầm mắt của tôi ra.
Ông bước lên phía trước, đến trước cửa tiệm, gõ cửa cốc cốc vài cái.
Một lúc sau, một giọng nói the thé vang lên từ trong tiệm: "Đừng gõ nữa, cửa sắp bị ông gõ nát rồi!"
Ngay sau đó, cửa tiệm mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một gương mặt gầy gò dài sọc.
Làn da trắng bệch như đã lâu không thấy ánh mặt trời, đôi mắt dài hẹp, hơi giống mắt cáo.
Gò má rất cao, môi rất mỏng, còn là mũi khoằm.
Trông chừng bốn năm mươi tuổi, tuổi tác chênh lệch không nhiều so với chú Hai.
Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã thấy người này rất khó ở chung, vô thức lùi lại sau lưng chú Hai.
"Ai bảo ban ngày ông không mở cửa làm ăn làm chi? Nấu cái gì nong nóng đi, tôi và cháu tôi ăn xong rồi ngủ một giấc." Chú Hai rõ ràng rất quan thuộc với ông ta.
Sau đó ông giới thiệu với tôi, nói đây là thợ làm giấy Hứa, có mối quan hệ rất tốt với chú ấy, hai người là anh em kết nghĩa.
Chú Hai bảo tôi gọi một tiếng chú Hứa.
Thợ làm giấy Hứa cười híp mắt nhìn tôi, mắt đã nheo thành một đường kẽ.
"Đây chính là Lý Âm Dương mà anh cả ông nhận nuôi, là âm sinh tử đúng không?Chậc chậc, quả nhiên, âm khí nặng thật đó, mấy người giấy này của tôi ban ngày đều có phản ứng." Giọng của thợ làm giấy Hứa the thé, nghe mà khiến người ta rùng mình.
Tôi nhịn cảm giác không thoải mái, chào ông ta một tiếng.
Ông ta liền mở cửa, mời hai chúng tôi vào trong.
Lúc sắp bước vào nhà, tôi bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại một cái.
Điều khiến tôi giật mình là, hai hàng người giấy lúc trước cắm ở cửa tiệm, rõ ràng đầu đang hướng ra đường, sao bây giờ lại hướng vào cửa tiệm? Giống như chúng đã xoay người...
Tôi nhớ nhầm? Hay là thấy ma?
Khi cơ thể tôi gần như cứng đờ, Chú Hai kéo tôi một cái, tỉnh lại, chúng tôi bước vào nhà, đồng thời thợ làm giấy Hứa quay đầu lại đóng cửa lại.