Editor: spring | Beta-er: lncMặt biển bình tĩnh yên ả.
Một chú chim có lông toàn thân màu trắng thuần đáp xuống bè trúc, cánh chim khi giang rộng ra dài đến nửa mét, dưới ánh mặt trời bày ra màu trắng bạc, che chắn bớt ánh nắng cho Lục Tẫn Triêu đang nhắm chặt hai mắt.
Ý thức du đãng trong thế giới xa lạ, dập dềnh theo bè trúc trôi lung tung. Có tiếng vang truyền tới từ nơi rất xa, cho anh biết đây không phải là thế giới hiện thực.
Đây là nơi nào chứ?
Lục Tẫn Triêu mở hai mắt ra.
Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, anh kinh ngạc, sửng sốt nhìn mất hai giây. Anh đột nhiên nghĩ tới mình còn phải chạy tới bệnh viện bàn bạc phương án giải phẫu mới, cả người gần như giật bắn khỏi giường, luống cuống tay chân đi tìm máy truyền tin của mình.
"Tôi đã xin nghỉ với bệnh viện rồi." Giọng nói của Lâm Khiếu Minh vang lên bên cạnh anh, lính gác ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường, nặng nề nhìn Lục Tẫn Triêu: "Anh cần nghỉ ngơi."
"Tôi đã ngủ bao lâu?"
"Hai tiếng."
Cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng tìm thấy máy truyền tin bị mình đặt trên tủ đầu giường: "Bên kia gọi điện thoại à?"
"Điều dưỡng gọi tới. Tôi bảo anh phát sốt nên ngủ rồi, tạm thời không tới được." Lâm Khiếu Minh đè tay của anh lại, không cho Lục Tẫn Triêu cầm lấy máy truyền tin. Cậu khẽ nhíu mày, viền môi căng cứng, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Dù có là chuyện quan trọng tới đâu, cũng không đến nỗi thiếu một mình anh sẽ không hoàn thành được, phải không?"
Lục Tẫn Triêu đối mặt với cậu, giằng co được hai giây đành chịu thua. Anh nhức đầu nhắm mắt lại, lần nữa nằm vào trong chăn.
Lâm Khiếu Minh thu tay lại, thản nhiên nói: "Đã đến thời điểm này rồi, anh không biết quan tâm đến bản thân một chút sao?"
Lục Tẫn Triêu yên lặng, cam chịu thở dài một tiếng, hỏi lại: "Tôi làm sao vậy?"
"Anh là dẫn đường, thức tỉnh vào hai giờ trước."
"Không thể nào." Lục Tẫn Triêu thề thốt phủ nhận: "Tôi đã 24 tuổi, không có dẫn đường thức tỉnh vào tuổi này."
"Sự thật chính là như vậy, anh là dẫn đường, tinh thần lực khá mạnh. Vùng tinh thần của hai chúng ta cộng hưởng, trực tiếp dẫn phát kết hợp nhiệt."
Lâm Khiếu Minh vỗ tay, Lục Tẫn Triêu nhìn theo tầm mắt của cậu. Một con chim cắt thuần trắng đang đậu trên đỉnh tủ quần áo, đồng tử sắc bén màu nâu đậm nhìn chăm chú vào anh.
"Đây là..."
Lục Tẫn Triêu sửng sốt, trong nháy mắt cảm giác được chim trắng, có một loại ăn ý nào đó chợt xuất hiện. Thậm chí thông qua đồng tử của đối phương, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng ngủ chính từ góc nhìn trên cao, tầm mắt của chim cắt trở thành tầm mắt của anh.
"Tinh thần thể của anh." Lâm Khiếu Minh tạm dừng: "Một con chim cắt Bắc Cực, hoặc là nói, Hải Đông Thanh."
Hải Đông Thanh. Lục Tẫn Triêu yên lặng lặp lại cái tên này một lần, hình như anh đã từng nghe nói qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Hiển nhiên nó là một loài chim dữ, chẳng phải tinh thần thể của dẫn đường đều là động vật nhỏ tương đối dịu ngoan sao?
"Vũ trùng tam bách hữu lục thập, thần tuấn tối số hải đông thanh. Tính bỉnh kim linh hàm hỏa đức, dị tài thượng ánh dao quang tinh*. Trong truyền thuyết dân gian, hai móng vuốt của cắt Bắc Cực nắm chặt mặt trời và mặt trăng, là thần bảo vệ của đế quốc; nó là loài săn mồi cao cấp nhất trên bầu trời, sống ở vùng đất rét lạnh; mà trong đó, toàn thân thuần trắng là hi hữu nhất."
*
Lược dịch: Có sáu mươi loài chim trong ba trăm loài trùng, (trong số đó) Hải Đông Thanh là thần tuấn nhất. Bản tính của nó là vàng, tinh thần của nó chứa lửa, tài năng đặc biệt của nó phản chiếu sao Dao Quang (một ngôi sao thuộc chòm sao Bắc Đẩu).Lâm Khiếu Minh nhẹ nhàng xoa cái đầu không ngừng đong đưa của báo tuyết bên chân, từ thời khắc trông thấy cắt Bắc Cực, báo tuyết vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn mãnh liệt.
"Anh là dẫn đường thứ hai có tinh thần thể là cắt Bắc Cực mà tôi từng thấy. Loại tinh thần thể có tính công kích cực mạnh như vậy thường là di truyền gia tộc, trong số bố mẹ anh có ai là dẫn đường không?"
Lục Tẫn Triêu gian nan tiêu hóa tin tức liên quan đến tinh thần thể, anh chần chừ một lúc mới đáp: "Tôi không biết."
"Không biết?" Lâm Khiếu Minh nhướng mày.
"Tôi được nhận nuôi." Lục Tẫn Triêu duỗi tay dựng khung hình bị úp ngược trên tủ đầu giường dậy: "Đây là bố mẹ nuôi của tôi, người trong hình là con ruột của họ. Anh ấy là một người quân nhân, 34 năm trước chết trận ở biên giới Snooks. 10 năm sau, bố mẹ nuôi nhặt được tôi trên đường họ đi du lịch."
Thì ra là vậy. Lâm Khiếu Minh đã nhìn thấy chữ viết phía sau ảnh chụp từ lâu, thật ra Lục Tẫn Triêu là thanh niên trong hình, tên của đứa con trai độc nhất của hai vợ chồng này.
Cậu biết Lục Tẫn Triêu che giấu lai lịch về cái tên của mình.
Kiếp trước, Lâm Khiếu Minh trải qua rất nhiều chiến tranh, gặp vô số người nhà quân nhân trong lễ truy điệu, cậu có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó - người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đôi vợ chồng trung niên gần như mất đi tất cả ý nghĩa cuộc sống chợt nhận được một đứa trẻ sơ sinh trời ban, bọn họ đặt cho đứa trẻ cái tên của người con trai đã chết, gửi gắm toàn bộ hy vọng và nhớ nhung.
Lâm Khiếu Minh nói: "Khả năng bố hoặc mẹ ruột của anh là dẫn đường, hơn nữa còn không phải dẫn đường thông thường."
Lục Tẫn Triêu từ chối cho ý kiến, anh không hề có tưởng niệm gì đối với bố mẹ ruột của mình. So với chuyện này, anh nghi ngờ tại sao mình lại đột nhiên thức tỉnh hơn.
"Nhưng tôi đã 24 tuổi, từ năm 16 tuổi, tôi đã làm kiểm tra tinh thần lực nhiều lần, lần nào kết quả cũng cho thấy tôi là người bình thường, sao lại thức tỉnh vào thời điểm này?"
"Có lẽ là vì tấm chắn của anh quá mạnh mẽ. Vừa rồi, tôi từng tiến vào thế giới tinh thần của anh, hẳn là từ lúc rất nhỏ anh vẫn luôn tăng mạnh tấm chắn tinh thần của mình một cách vô ý thức, khiến nó trở nên quá mạnh, không thể làm tinh thần lực bên trong phát ra ngoài, nên mới chưa từng được kiểm tra ra."
"Mà trong lúc tôi thay máu đã tản ra tinh thần lực, tác động từ ngoại giới dẫn đến tấm chắn bị lỏng ra, làm tinh thần lực của anh có thể xông ra bên ngoài, đưa đến lần thức tỉnh muộn này."
"Đây là hiện tượng bình thường, kỳ thay máu với cường độ cao của lính gác vẫn luôn có tác dụng xúc tác đối với việc phát triển tinh thần lực của người khác."
Lời giải thích của Lâm Khiếu Minh vừa logic vừa có chứng cứ, Lục Tẫn Triêu suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu từ hôm qua, anh cảm nhận được sự hô ứng kỳ quái nào đó. Sau khi dìu Lâm Khiếu Minh đi đường, tiếp xúc thân thể trên diện rộng, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đây chính là hấp dẫn giữa lính gác với dẫn đường sao?
Lục Tẫn Triêu vẫn cảm thấy thái quá, anh chú ý tới báo tuyết bên chân Lâm Khiếu Minh. Báo tuyết nhỏ có vẻ rất háo hức, muốn nhào lên giường.
"Đây là tinh thần thể của cậu sao?"
"Đúng vậy, giống với tinh thần thể của anh, nó vẫn còn nhỏ tuổi."
"Vẫn còn nhỏ tuổi?" Lục Tẫn Triêu kinh ngạc, anh nhìn cắt Bắc Cực trên hộc tủ, cánh giương lên gần nửa mét mà vẫn chỉ là chim non?
Lâm Khiếu Minh nói: "Thân thể Hải Đông Thanh trưởng thành có thể dài lên tới hơn một mét, anh có thể thử gọi nó xem."
Lục Tẫn Triêu thử vươn tay, cắt Bắc Cực kêu to một tiếng, giương cánh liệng xuống, chuẩn xác rơi vào cánh tay Lục Tẫn Triêu.
Thật nặng. Lục Tẫn Triêu sờ sờ sau lưng nó, lông vũ khá bóng loáng, cuối mỗi lông chim dường như lóe lên ánh sáng bạc. Móng vuốt sắc bén và mỏ hình móc câu, lớp lông chồng lên nhau theo trình tự, đôi mắt màu nâu đậm, tất cả đều là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hoang dã và xinh đẹp.
"Nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh chịu đựng qua khoảng thời gian này hẳn sẽ ổn thôi. Tôi sẽ dạy anh cách khống chế tinh thần lực và che giấu bản thân. Một khi chuyện anh là dẫn đường bị dẫn đường hoặc lính gác khác phát hiện ra, anh sẽ không còn cuộc sống bình thường nữa."
"Được." Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, mỉm cười với Lâm Khiếu Minh: "Rõ ràng cậu mới là người bệnh, giờ lại đảo ngược thành cậu chăm sóc tôi."
Lâm Khiếu Minh khoát khoát tay, cậu chống tay vịn ghế, khó khăn đứng dậy. Thật ra, lúc kiềm chế Lục Tẫn Triêu cậu đã bị thương, trong khi dây dưa, chân trái đã từng bị gãy đâm sầm vào tủ, cũng may không nghiêm trọng lắm.
"Trong nhà còn đá ngăn trở không?"
"Có, dưới đáy bàn trong phòng sách."
"Tôi đi lấy thêm một chút, phòng ngủ của anh cũng phải vây lại."
Bước chân Lâm Khiếu Minh chậm rãi rời khỏi phòng ngủ chính, trong phòng chỉ còn một mình Lục Tẫn Triêu. Cuối cùng cũng yên lặng, Lục Tẫn Triêu nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Anh là một dẫn đường.
Anh lại là một dẫn đường.
Trong lòng Lục Tẫn Triêu không dâng lên cảm giác hưng phấn, cũng không phải kích động, mà là nụ cười đầy châm chọc.
Từ khi có ký ức, anh luôn là thiên tài trong miệng mọi người, năng lực học tập và phân tích siêu mạnh mẽ, cùng với độ nhạy cảm cao đối với cảm xúc khiến tất cả mọi người đều cảm thấy anh nhất định sẽ thức tỉnh thành một dẫn đường.
Bao gồm cả chính Lục Tẫn Triêu.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Anh luôn có thể trước tiên nhận thấy được cảm xúc sa sút của người khác và an ủi họ, cảm nhận được rất nhiều chi tiết trong hoàn cảnh xung quanh mà người bên cạnh không chú ý tới, đưa ra những phân tích khiến mọi người kinh ngạc.
Lần đầu thức tỉnh của lính gác và dẫn đường phổ biến tập trung ở 16 tuổi, nhưng mãi cho đến năm 16 tuổi, trên người Lục Tẫn Triêu vẫn không hề có động tĩnh gì.
Người bên cạnh đều an ủi anh đợi thêm chút nữa, cứ thế, anh chờ đến năm 18 tuổi, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Anh từng làm vô số lần trắc nghiệm tinh thần lực, mỗi lần đều nhận được kết quả anh là một người bình thường.
Nói không thất vọng là giả. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc đầy thiện ý hoặc ác ý khác nhau, anh ngâm mình trong phòng thí nghiệm không biết ngày đêm, dùng bận rộn thôi miên mình không nghĩ đến những chuyện này, bỏ ra thời gian suốt một năm mới chậm rãi thoát khỏi, đón nhận thân phận người bình thường.
- Sự khan hiếm của dẫn đường khiến bọn họ được định liệu trước sẽ khuyết thiếu tự do, họ rất khó có được cuộc sống như mong muốn, có thể sẽ kết hợp với một lính gác họ không thích dưới sự nhúng tay của Tháp.Thật ra, làm một người bình thường cũng rất tốt.
Anh không cần trở thành một thiên tài hoàn mỹ, không ai là hoàn mỹ cả.
Cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng tự thuyết phục mình. Anh bỏ xuống rất nhiều thứ, tính cách tranh cường háo thắng thời niên thiếu bị ném qua một bên, chuyên chú vào bản thân mình, không quá quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài.
Chỉ cần cuộc sống của anh hạnh phúc là được.
Hiện tại anh đang bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, ông trời lại nói cho anh biết, kỳ thực anh là một dẫn đường thức tỉnh quá muộn?
Trong đầu Lục Tẫn Triêu hỗn loạn vô cùng. Chênh lệch cực lớn giữa sự tự nhận thức và hiện thực làm anh không hề vui vẻ. Rõ ràng thời niên thiếu, anh ngóng trông có thể trở thành dẫn đường nhất, hiện giờ trong lòng lại chỉ còn có bực bội.
Cắt Bắc Cực nhẹ nhàng đập cánh mang theo gió, gọi lại sự chú ý của Lục Tẫn Triêu. Thợ săn đỉnh cấp trên bầu trời cúi đầu xuống, cọ xát mu bàn tay anh như trấn an.
Lục Tẫn Triêu cẩn thận ôm nó vào trong lòng. Anh nhớ đến, rất nhiều lần anh nằm mơ thấy hải dương mênh mông vô bờ, cánh chim màu trắng vỗ cánh bay lượn trên bầu trời, không tìm được nơi nghỉ chân.
Bọn họ làm bạn với nhau, cùng trôi dạt không có mục đích.
Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm nói: "May mà còn có em làm bạn với anh."
"Á u."
(Đây là tiếng kêu thật sự của nó nha các bạn, không phải mình bịa đâu =)))))))
Cái đầu tròn trịa nhô ra từ bên cạnh, đôi mắt màu xanh lam nhạt của báo tuyết nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu, móng vuốt lông xù thử duỗi ra, nó dùng đệm thịt vỗ xuống cánh tay anh, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Lúc này Lục Tẫn Triêu mới chú ý tới báo tuyết không đi theo Lâm Khiếu Minh. Báo tuyết nhỏ tuổi có hoa văn hình hoa hồng màu tím nhợt nhạt trên cơ thể, khá xinh đẹp, cái đuôi lớn xõa tung đang vung vẩy.
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của loài dã thú, Lục Tẫn Triêu không khỏi bật cười, xoa xoa đầu của nó: "Cũng cảm ơn em."
Lông xù xù y như trong tưởng tượng.
Lâm Khiếu Minh đang vận chuyển đá ngăn trở trong phòng sách chợt run lên, phiến đá trong khuỷu tay rơi xuống, suýt chút nữa nện vào chân.
Cậu nhìn về phía phòng ngủ chính, ngồi xổm xuống nhặt đá ngăn trở lên.
Một dẫn đường đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, là chuyện tốt hay chuyện xấu?
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
"Vũ trùng tam bách hữu lục thập, thần tuấn tối số hải đông thanh. Tính bỉnh kim linh hàm hỏa đức, dị tài thượng ánh dao quang tinh." Gốc: "羽虫三百有六十, 神俊最数海东青. 性秉金灵含火德, 异材上映瑶光星"
Là câu thơ Khang Hi viết cho Hải Đông Thanh.