Chương 3: Để lại một dấu tay ửng đỏ trên cổ tay anh...

Editor: spring | Beta-er: lnc

Lại là giấc mơ đầy hỗn loạn, dường như toàn thân đều bị những sợi tơ vô hình cuốn lấy, có ai đó đang kéo đầu kia, sức lực mỏng manh mang theo nhiệt độ khắp người.

Có gì đó nhảy nhót ở nơi sâu trong cơ thể, muốn phá tung trói buộc, lại bị giam cầm chặt chẽ.

Một lần nữa tỉnh lại đã là sáng tinh mơ, đầu óc Lục Tẫn Triêu hơi choáng váng, không biết vì sao anh càng nghỉ ngơi thì trạng thái lại càng kém. Anh không dám nằm trên giường nữa, lau mồ hôi đẫm cổ, mặc quần áo vào, uống chút nước, rồi qua phòng ngủ chính nhìn Lâm Khiếu Minh.

Hai mắt thiếu niên đóng chặt, có vẻ đã ngủ thϊếp đi. Lục Tẫn Triêu rón rén đi qua, thử nhiệt độ trán cậu.

Mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe cộ, không còn tiếng mưa rơi che giấu nên cực kỳ rõ ràng. Lục Tẫn Triêu đang muốn bật máy phát tiếng ồn trắng ở đầu giường, tiếng còi xe đột nhiên vang lên.

Trong tai lính gác, tiếng còi không khác gì tiếng sấm rền nổ vang. Lâm Khiếu Minh lập tức bị bừng tỉnh, trong nháy mắt thính giác bị quá tải, một cơn lốc hỗn loạn cuồn cuộn nổi lên trong thế giới tinh thần. Cậu kêu lên một tiếng đau đớn, cả người gần như bắn lên khỏi giường!

"Đừng nghe!"

Lục Tẫn Triêu lập tức bổ nhào qua, hai tay anh gắt gao che lại lỗ tai Lâm Khiếu Minh, cố định đầu cậu trên gối. Thân thể thiếu niên giật bắn mình, mười ngón tay siết chặt ga giường, lông mày vặn xoắn toát lên sự đau đớn không cần nói cũng hiểu, hàm răng cắn chặt, kéo căng vùng cằm như sắt thép cứng rắn.

"Đóng cửa thính giác của cậu, đừng nghe gì cả." Lục Tẫn Triêu lặp đi lặp lại câu nói này. Anh đương nhiên biết mình là một người bình thường, mệnh lệnh phát ra hoàn toàn không có tác dụng với lính gác, nhưng vẫn kỳ vọng có thể giúp Lâm Khiếu Minh dễ chịu hơn chút.

Hai mắt Lâm Khiếu Minh nhắm chặt, cật lực quăng đi tất cả tin tức thính giác vừa điên cuồng tràn vào thế giới tinh thần.

Quay về năm 18 tuổi, năng lực tiếp nhận và xử lý thông tin của cậu kém xa lúc trước. Phải biết rằng, hồi trước cậu chính là lính gác đỉnh cấp, dù ở tại trung tâm vụ nổ, cậu cũng sẽ không bị bức xạ nhiệt và tiếng vang lớn ảnh hưởng đến.

Thính giác quá tải không thể bắt giữ được bất kỳ âm thanh nào, nhưng từ nơi sâu thẳm, dường như Lâm Khiếu Minh nghe thấy ai đó đang kêu gì đó lặp đi lặp lại.

Trong thế giới tinh thần có nước rơi xuống.

Giọt mưa đầu tiên hạ xuống mảnh đất hoang vu nơi thành phố sụp đổ, làm ướt mặt đất. Càng ngày càng nhiều mưa phùn rơi xuống, hội tụ thành dòng suối, cọ rửa những tin tức âm thanh đang bay lơ lửng, rồi bao phủ, hòa tan chúng.

Đã rất lâu rồi Lâm Khiếu Minh chưa từng cảm nhận được sự an ủi ấm áp như vậy, thế giới tinh thần của cậu đang được chải vuốt. Đời trước cậu từ chối tất cả dẫn đường muốn đến bên người, ỷ vào thân phận lính gác hắc ám chống đỡ mọi hỗn loạn, nhưng giờ khắc này cậu lại nhận được sự trợ giúp từ một dẫn đường.

Lâm Khiếu Minh đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Tẫn Triêu.

Khoảnh khắc mở hai mắt ra, tầm nhìn của cậu vô cùng trong sáng. Thành phố hoang trong thế giới tinh thần vừa ngừng mưa, dòng nước và vô số tin tức cùng nhau biến mất, chỉ còn mặt đất ẩm ướt ám chỉ vừa xảy ra chuyện gì.

Lục Tẫn Triêu bị động tác bất thình lình của Lâm Khiếu Minh làm cho giật nảy mình.

Lời tiếp đó của thiếu niên càng khiến anh hoảng hốt: "Anh... là dẫn đường sao?"

Lông mày Lâm Khiếu Minh nhíu lại, mắt đen chăm chú nhìn Lục Tẫn Triêu, muốn tìm tòi gì đó từ biểu cảm trên mặt anh.

Dẫn đường? Lục Tẫn Triêu lắc đầu, thấy Lâm Khiếu Minh tỉnh lại, anh buông đôi tay vẫn luôn dùng sức che lại lỗ tai cậu: "Không, tôi chỉ là một người bình thường."

Hiện tại, căn cứ vào mức độ mạnh yếu của tinh thần lực, mọi người phân chia thành ba loại người: Lính gác và dẫn đường mạnh mẽ nhất, hộ vệ và cộng sự yếu hơn một chút, cùng với người bình thường không hề có tinh thần lực.

Trong đó cộng sự có tinh thần lực quá yếu nên không thể kết hợp, họ rất khó khai thông cho lính gác, bình thường chỉ có thể ghép thành đôi với hộ vệ.

Thậm chí Lục Tẫn Triêu còn không phải là cộng sự, thời niên thiếu, anh từng trải qua vô số lần kiểm tra tinh thần lực, lần nào kết quả cũng là trống không.

Không phải sao?

Lâm Khiếu Minh rất khó tin tưởng Lục Tẫn Triêu, cậu nắm thật chặt cổ tay Lục Tẫn Triêu, muốn cảm nhận được sóng tinh thần thuộc về dẫn đường trên người đối phương.

Có rất nhiều dẫn đường không muốn bị phân phối cho lính gác nào đó, sống cuộc đời tự do, nên họ sẽ dùng hết sức che giấu thân phận của mình. Kiếp trước, Lâm Khiếu Minh từng làm "chó săn" - chuyên tìm kiếm dẫn đường giấu trong quần chúng, sau đó mang họ về Tháp.

Tinh thần lực ngưng tụ thành xúc tu, quấn quanh cánh tay của bác sĩ, báo tuyết tiến đến bên chân anh, cúi đầu ngửi ngửi ống quần Lục Tẫn Triêu.

Trong mắt Lục Tẫn Triêu hiện lên vẻ nghi hoặc, mà quả thực Lâm Khiếu Minh cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì, như thể mưa phùn vừa mới giáng xuống thế giới tinh thần là ảo giác trong cơn đau của cậu.

... Thật sự là một người bình thường.

Lâm Khiếu Minh buông tay ra, nhấp môi dưới, giọng nói vẫn hơi khàn khàn: "Xin lỗi, vừa rồi tôi... hình như cảm giác được sự tồn tại của dẫn đường."

Lục Tẫn Triêu cử động cổ tay mới bị lính gác nắm lấy, sức lực của thiếu niên vô cùng lớn, để lại một dấu tay ửng đỏ trên cổ tay anh, cực kỳ nổi bật trên nền da trắng tông lạnh.

"Xung quanh đây hẳn là không có dẫn đường, tôi còn dùng đá ngăn trở vây quanh phòng ngủ, có thể do vừa rồi khó chịu quá nên cảm giác sai rồi?"

"Có lẽ vậy." Lâm Khiếu Minh tạm thời thu hồi nghi hoặc, cậu yên lặng nói: "Cảm ơn anh."

"Không khách khí. Mặc dù chăm sóc cậu khá tốn sức, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể ứng phó được."

Lục Tẫn Triêu mỉm cười, biểu hiện của Lâm Khiếu Minh khá hơn vài giờ trước nhiều, nói chuyện cũng không tốn sức. Sau khi thay máu, lính gác đang nhanh chóng khôi phục lại.

Lục Tẫn Triêu kéo cái ghế qua, ngồi bên giường: "Bây giờ có thể nói với tôi chút chuyện liên quan đến cậu không?"

Lâm Khiếu Minh ừ một tiếng: "Tôi chạy ra từ trong Thánh Sở."

Những thứ cậu đã trải qua trước năm 18 tuổi không có gì đáng giấu giếm, Lâm Khiếu Minh giấu chuyện mình thức tỉnh trở thành lính gác hắc ám, còn những chuyện khác bị biết cũng không sao.

"Tôi là một lính gác bình thường có cấp bậc bình xét không cao không thấp. Từ sau khi thức tỉnh năm 16 tuổi, tôi vẫn luôn sinh hoạt bên trong Thánh Sở. Nhưng tháng trước, tôi xuất hiện triệu chứng thay máu."

"Tất cả lính gác trải qua thay máu trong Thánh Sở đều sẽ bị các gia tộc lớn mời chào, trở thành công cụ tranh quyền đấu thế của bọn họ. Tôi không muốn một tương lai không hề tự do như vậy, nên chạy đi."

Căn cứ vào những tiết học của Lục Tẫn Triêu trên hành tinh Thủ Đô, lính gác thành công sống qua thay máu quả thực sẽ bị gia tộc lớn tranh giành. Anh gật gật đầu, có thể hiểu vì sao Lâm Khiếu Minh liều chết cũng muốn thoát đi: "Vậy bố mẹ cậu đâu?"

"Đã không còn nữa. Lúc thi hành một nhiệm vụ tháo gỡ đạn dược, họ xuất hiện sai lầm."

Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi xin lỗi."

"Không sao, bọn họ đã đi thật lâu, lâu đến mức tôi không còn ấn tượng gì cả."

Một thiếu niên lính gác chạy trốn khỏi Thánh Sở, không còn người thân quen.

Lục Tẫn Triêu nghĩ nghĩ: "Nếu đã vậy, thời gian này cậu cứ ở lại chỗ tôi dưỡng thương cho khỏi hẳn đi. Đoán chừng người của Thánh Sở sẽ tiến hành lục soát toàn bộ hành tinh Nam Thiên, chờ đến khi qua đầu sóng ngọn gió, rồi tìm một thời cơ thích hợp rời đi."

Anh quyết định giúp Lâm Khiếu Minh, nếu đã giấu đối phương ở trong nhà nửa tháng, ở lâu thêm một chút nữa cũng chẳng sao.

Lâm Khiếu Minh gật gật đầu, khóe môi cậu giật giật, dường như muốn nở nụ cười: "Được, cảm ơn, tôi sẽ cố gắng không gây ra phiền toái cho anh."

Dù có cười, giữa hai hàng lông mày của cậu vẫn bao phủ bởi vẻ u ám lạnh như băng, thâm trầm quả thực không giống một thiếu niên 18 tuổi.

"Không có gì, tôi đi làm ở Bệnh viện Trung ương, bình thường sẽ khá bận bịu. Lúc tôi không ở nhà cậu cứ tự tiện." Lục Tẫn Triêu đứng lên: "Tôi đi mua ít đồ ăn nấu cơm, mấy ngày nay cậu vẫn luôn uống dịch dinh dưỡng, hẳn cũng nên ăn chút gì đó."

Lục Tẫn Triêu vừa mới đứng dậy liền nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

Lâm Khiếu Minh sớm đã nghe được tiếng bước chân lại gần cửa phòng, lông mày của cậu khẽ nhíu lại, ra dấu tay với Lục Tẫn Triêu, kéo cao chăn mền che mình lại.

Lục Tẫn Triêu gật đầu, không nói một lời đi ra phòng ngủ chính, chặt chẽ đóng cửa lại. Anh đi đến cửa nhà, nhìn ra ngoài từ mắt mèo.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở ra không một tiếng động. Anh quay đầu xác định cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt mới mở cửa nhà.

Ân Tề đứng ở bên ngoài, trong tay xách hai túi nilon lớn, bên trong chứa đầy ắp đồ.

"Chào buổi sáng." Ân Tề cười cười: "Vừa mới ngủ dậy sao?"

Lục Tẫn Triêu vô ý thức xoa xoa đầu, anh còn chưa kịp sửa sang lại.

"Ừ, vừa mới dậy."

"Tôi cũng đoán thế. Khoảng thời gian gần đây tôi chưa đi qua siêu thị, tiện tay mua cho cậu ít đồ."

Ân Tề cất bước muốn đi vào, Lục Tẫn Triêu vội vàng tiến lên dựa vào khung cửa, chặn lại: "Xin lỗi, mấy ngày nay vẫn chưa dọn dẹp, trong nhà hơi bừa."

"Vậy sao." Ân Tề gật gật đầu, không kiên trì. Ánh mắt anh ta lướt qua bả vai Lục Tẫn Triêu quét khắp phòng khách, quần áo hôm qua Lục Tẫn Triêu mặc còn khoác lên lưng ghế sô pha, toàn bộ màn cửa đều kéo xuống, tương đối lờ mờ.

Hai lỗ tai hộ vệ bắt lấy hết thảy âm thanh nhỏ bé xung quanh, chưa từng phát hiện bất kỳ khác thường gì, lỗ mũi vẫn ngửi được mùi hương thuộc về Lục Tẫn Triêu.

"Cậu cầm lấy đồ đi." Ân Tề thu tầm mắt lại, đưa túi mua sắm cho Lục Tẫn Triêu.

Lục Tẫn Triêu đáp: "Cảm ơn, không cần..."

"Cầm đi." Ngữ khí Ân Tề bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại không hề dịu dàng: "Không cần thì tôi vứt đi đấy, bác sĩ Lục hẳn không phải là người lãng phí đúng không."

Lục Tẫn Triêu:...

Lại uy hϊếp anh như vậy.

Trong lòng Lục Tẫn Triêu cắn chặt răng, chỉ có thể chịu thua nhận lấy: "Cảm ơn."

"Nếu còn cần gì khác, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi."

Ân Tề giơ tay lên, ngón tay hơi cuộn lại quẹt qua gương mặt Lục Tẫn Triêu, thấp giọng nói: "Mặt sưng lên khá nhiều, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Tôi biết, hôm nay đang định ngủ."

Lục Tẫn Triêu hơi nghiêng đầu đi muốn tránh, lại bị hộ vệ đuổi kịp, vẫn dán ngón tay lên mặt anh.

Anh lập tức dâng lên cơn buồn nôn.

Ân Tề cúi đầu nhìn chăm chú Lục Tẫn Triêu, thấy rõ xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo ngủ của anh, không tự giác dùng sức mạnh hơn: "Nhiệt độ cơ thể của cậu hơi cao, đang sốt à?"

"Có thể là hôm qua dầm mưa, đã uống thuốc rồi, không có gì đáng ngại." Lục Tẫn Triêu chịu không nổi, anh lui lại một bước né tránh Ân Tề tiếp xúc thân thể, miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay anh còn phải đi làm đúng không, đừng tới trễ."

"Vậy tôi đi trước đây." Biểu cảm Ân Tề như thường, thu tay lại: "Chăm sóc tốt cho bản thân."

Giọng điệu thân thiết quá đáng khiến Lục Tẫn Triêu nôn nóng từ tận đáy lòng, anh duy trì dáng vẻ lễ phép, ngay sau khi Ân Tề quay người rời đi liền đóng cửa lại, bực bội chà xát mặt.

Quả thật hơi nóng, anh bắt đầu sốt.

Cầm lên hai túi thực phẩm to Ân Tề mang tới, Lục Tẫn Triêu tiến vào phòng bếp, lấy các thứ ra phân loại bỏ vào tủ lạnh.

Xếp được một nửa, nhớ tới vừa rồi Ân Tề uy hϊếp buộc anh nhận lấy, tay Lục Tẫn Triêu dừng lại. Anh đứng dậy, ném tất cả đồ còn dư lại vào thùng rác.

- Anh không biết mình phải nhẫn nại như vậy đến tận bao giờ.

Còn không thể trở mặt, Ân Tề là con trai viện trưởng, anh muốn tiếp tục làm việc tại bệnh viện, nhất định phải chịu đựng.

Đây chính là cuộc sống.

Bật bếp nấu cháo, Lục Tẫn Triêu trở lại phòng ngủ chính. Lâm Khiếu Minh vẫn nằm thẳng trong chăn, nhìn thẳng trần nhà, ngay cả hô hấp cũng nhẹ lại, không phát ra chút âm thanh nào.

"Không sao, là đồng nghiệp của tôi, đưa chút đồ ăn tới."

Sắc mặt thiếu niên bình thản, quay đầu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu: "Anh sốt à?"

Động tĩnh vừa rồi ở cửa, Lâm Khiếu Minh nghe được rất rõ ràng. Người đến hẳn là một hộ vệ đã thức tỉnh hai đến ba loại giác quan, quan hệ không tệ với Lục Tẫn Triêu, từ đối thoại giữa hai người, khả năng người kia còn có chút ý tứ với Lục Tẫn Triêu?

"Có một chút, không sao cả." Lục Tẫn Triêu không kinh ngạc, hiển nhiên Lâm Khiếu Minh nghe thấy đối thoại giữa anh với Ân Tề: "Tôi nấu cháo, chốc nữa cậu hãy ăn một chút."

Lục Tẫn Triêu đi vào bếp tiếp tục nấu đồ ăn sáng, Lâm Khiếu Minh đỡ người dậy, nhìn về phía đầu giường, ngoài thiết bị sinh ra tiếng ồn trắng, trên tủ đầu giường còn đặt một khung ảnh úp ngược.

Lâm Khiếu Minh nâng nó dậy. Lớp nhựa trong trên ảnh hơi bong tróc, hiển nhiên đã chụp rất nhiều năm, là ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng trung niên và một thanh niên. Ba người cười cực kỳ xán lạn với ống kính, dáng người thanh niên cao to, nhìn hơn 20 tuổi, nhưng không phải Lục Tẫn Triêu.

Mặt sau ảnh chụp viết hai hàng chữ...

Lục Chấn Sinh, Đậu Văn và con trai Lục Tẫn Triêu.

Ngày 15 tháng 4 năm 1832 lịch Tinh Tú, công viên Federer, hành tinh Nam Thiên.

Đây là một tấm ảnh chụp từ hơn 30 năm trước, thanh niên trong hình cũng tên là Lục Tẫn Triêu.

Là trùng tên sao? Vậy tại sao sẽ vừa khéo xuất hiện ở trong nhà Lục Tẫn Triêu, còn đặt ở đầu giường phòng ngủ chính?

Lâm Khiếu Minh nhíu mày, lật úp khung hình thả vào chỗ cũ. Tinh thần thể của cậu, báo tuyết nhỏ đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dường như bị gì đó hấp dẫn lực chú ý.

Một con chim màu trắng bay vυ"t qua từ ngoài cửa sổ, thoáng chốc biến mất trong tầm mắt.

...

Cháo trong nồi sôi ùng ục, Lục Tẫn Triêu nhấc nắp nồi lên, đổ một nắm ngô ngọt và rau quả thái nhỏ vào. Khuấy xong, anh tắt bếp đi, lấy bát đũa từ trong tủ khử trùng.

Tiếng kêu to lanh lảnh vang lên ngoài cửa sổ, vô cùng đặc biệt, không giống với bất kỳ tiếng chim hót nào anh từng nghe qua, Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Lúc trời mưa còn có chim chóc bay lượn ở bên ngoài sao?