Mỗi một chiếc ghế thần thánh trong tòa thánh đều tanh mùi máu và hương vị chết chóc, bất kể là là thánh nhân hay ác nhân, cuối cùng đều hóa thành bộ xương khô nằm dưới lòng đất, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Thánh đường Saint Coca cũng không ngoại lệ, địa huyệt* bên dưới tòa thánh có niên đại còn lâu hơn so với kiến trúc trên mặt đất kia, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trên cục gạch gắn trên tường, thi thoảng có cái lõm xuống, chốc chốc không khí âm u lạnh lẽo thuận theo đường hầm phức tạp dưới lòng đất thổi qua, khiến người ta cảm thấy dựng cả tóc gáy, nhưng thứ càng khiến người ta gặp ác mộng hơn chính là bên trong hầm ngầm chính là một địa huyệt khuyết danh, tầng tầng lớp lớp xác ướp bị xói mòn vương đầy mạng nhện xám trắng im lặng há cái miệng trống rỗng như thể chết không nhắm mắt, nhìn càng lâu càng khó khống chế được bản thân hành động điên rồ.
*địa huyệt: căm hầm chôn người chết dưới lòng đất
Lanto cảm giác mình có thể bị nhốt trong này quả thực là phước đức ba đời rồi. Có thể nói chỗ này là ngục giam kinh dị nhất trong lịch sử, kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay, mạng nhện thì giăng đầy, có xác ướp làm bạn, còn không ăn không uống, lối đi lại quanh co khúc chiết đầy phức tạp, như một mê cung khổng lồ. Không có tín hiệu không có điện, không thể nào liên lạc được với Saint Carlos hay những người khác, bọn họ chỉ có thể dựa vào sức của chính mình tìm kiếm lối ra trong cái nơi u ám này.
Lanto vòng ID ra xem đồng hồ, trên màn hình hiển thị thời gian đã qua 139 tiếng, tính theo thời gian một ngày 28 giờ ở Rosma, cả đám đã ở đây xấp xỉ năm ngày năm đêm rồi.
Cửa ra ở đâu đây... Lanto hơi mờ mịt, cậu nhìn lối đi rẽ nhánh lần nữa trước mặt mình, bất đắc dĩ thở dài. May mà Thanh Điểu không phải chịu thiệt ở nơi này với cậu, có lẽ cái này cũng là một tin tức tốt mà ha?
Trở lại thời điểm thất bại trong gang tấc vào buổi chiều năm ngày trước, khi đυ.ng phải hải quân Liên bang Gassard thì bốn người bọn họ buộc phải chiến đấu, Ebony cao to lực lưỡng là người đầu tiên bị nhắm thành mục tiêu phải bắt giữ, thấy dẫn đường của mình bị bắt, Nicole Shanna gần như cuồng bạo, song, khi đối phương gác kiếm laser lên cổ Ebony, cô không cam lòng chọn cách đầu hàng. Lúc này, tình huống của Lanto và Thanh Điểu cũng chuyển biến đột ngột, hai người cũng không xáp lá cà đánh nhau nữa, tuy rằng dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của Thanh Điểu là quật ngã được mấy người, nhưng cuối cùng kết cục vẫn phải bó tay chịu trói. Bốn người lần lượt bị bắt.
Herbert khó nén nổi phấn khích đi đến trước mặt Thanh Điểu, hai tay nhẹ nâng gương mặt Thanh Điểu, ánh mắt tràn đầy lòng chiếm hữu của hắn thật khiến người ta chán ghét.
"Giáo chủ...ngài, ta cuối cùng lại gặp được ngài..." Herbert không để ý Thanh Điểu bực bội, tự mình say mê nói, "Ta tìm ngài đã lâu, thật quá lâu rồi, không ngờ lại có thể gặp được ngài ở đây."
"Không ngờ sao? Sao có thể, đám người xông vào phòng ta được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, sao lại không phải là người của ông chứ?" Thanh Điểu hừ lạnh một tiếng, không ngờ, Herbert chẳng những không xấu hổ mà lại dốc sức khen lấy khen để Thanh Điểu, "Không hổ là giáo chủ của ta, ngài nói một chút cũng không sai."
"Ông rốt cuộc muốn làm gì?" Thanh Điểu sốt sắng hỏi.
"Lấy lại đỉnh cao quyền lực cho ngài. Herbert dừng lại, cố ý khiêm tốn cúi đầu, "Nơi này không tiện nói, chúng ta chuyển sang nơi khác được không?"
Dứt lời, Herbert phất tay với tùy tùng bên người, vài người lập tức nâng Thanh Điểu lên, tách hắn với mấy người Lanto ra. Thanh Điểu vẫn thờ ơ không nén được sự hoảng loạn, hắn quay đầu lại liếc nhìn Lanto, ánh mắt lộ vẻ bất an và nôn nóng. Lanto liều mình, đẩy xiềng xích phía sau ra vọt đến trước mặt hắn, mấy giây ngắn ngủi này, cậu chỉ kịp kín đáo đưa con chim máy trong ngực cho Thanh Điểu.
Ngay sau đó, hải quân Liên bang Gassard lần nữa khống chế được hành động của cậu, hung bạo tống một quyền vào bụng cậu. Dịch dạ dày sôi trào lên tận thực quản, mà tiếng hô của Thanh Điểu lại vang lên thật gần bên tai: "Lanto ——"
"Thưa ngài, chúng ta đi thôi." Herbert bất mãn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Lanto tựa như nhìn một đống rác, hắn khinh thường phất tay, giây kế, sau đầu Lanto nhói lên, rồi mất cảm giác.
Tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi, cả Nicole Shanna và Ebony cũng không thể may mắn tránh khỏi, rõ ràng, Herbert đã hạ quyết tâm muốn cho bọn họ sống không bằng chết...
"Lanto!" Nicole Shanna la lên, ngắt ngang mạch suy nghĩ của cậu, quay đầu nhìn lại, dáng người thướt tha của Nicole Shanna đang đứng cuối lối đi, mà cũng không thấy Ebony ở bên cạnh cô đâu cả. Lanto cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Sao chỉ có mình cô đến vậy, Ebony đâu, cô yên tâm để cậu ấy ở một mình à?"
Nicole Shanna chớp mắt vài cái: "Cậu chỉ có một mình, dáng vẻ ảnh thì cường tráng hơn cậu nhiều, sao lại sợ ảnh mất tích chứ?"
"Vậy sao cô lại tìm được tôi?" Lanto kỳ quái hỏi.
"Thì mùi dẫn đường đó!" Nicole Shanna nhún vai nói, "Mà khoan nói đi, hai ngày nay mùi dẫn đường trên người cậu vô cùng nồng, tôi thuận theo mùi của cậu tìm được cậu thôi. Cậu yên tâm, mùi của Ebony đều ghi lại trong mũi tôi rồi, chắc chắn nửa phút sau là tìm được ảnh."
Mùi dẫn đường của mình? Lanto còn không cảm nhận được mùi dẫn đường trên người mình, cậu ngửi cánh tay mình, thấy hành động của mình hình như có hơi ngu ngu, đành thôi không làm nữa, hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Nicole Shanna tự hào mở vòng ID của mình ra, mặc dù không có mạng, nhưng chức năng cơ bản vẫn còn có thể sử dụng được, thứ Nicole Shanna lợi dụng chính là chức năng vẽ bản đồ, trong nháy mắt, màn hình sáng lên, những lối đi nho nhỏ hóa thành từng tia sáng khúc chiết kéo dài ra, không biến mất mà lập tức hợp thành một bản đồ phẳng vẽ mạng lưới lối đi hoàn chỉnh dưới lòng đất. Lanto trầm trồ thán phục, tò mò hỏi: "Cô làm sao làm được vậy?"
"Hừ, cậu xem nhẹ lính gác rồi đó, khả năng cảm tri của chúng tôi là cao cấp nhất đó." Nicole Shanna thận trọng húng hắng giọng, "Cậu xem, đây là bản đồ dưới lòng đất được vẽ trong vòng năm ngày, trên đầu điểm cuối phía đông chính là thánh đường Saint Coca, tuy không biết chỗ này kéo dài đến đâu, nhưng tuyệt đối đã vượt qua phạm vi bao trùm của giáo đường rồi, rời khỏi khu vực giáo đường, nói không chừng chúng ta có thể kết nối mạng được đó!"
Suy đoán Nicole Shanna vô cùng khích lệ lòng người, dù sao bọn họ bị quăng vào chỗ này đã năm ngày năm đêm rồi, trên người gần như không còn lại bất kỳ thức ăn nào để tiếp tế cả, chỉ có mấy bịch thuốc dinh dưỡng Ebony từng lấy trong nhà ăn, ba người bọn họ cố gắng tiết kiệm thức ăn nhưng cuối cùng đến ngày thứ ba cũng cạn kiệt, hai ngày sau đó toàn là do Nicole Shanna đi bắt mấy con vật kỳ quặc đem về làm no bụng.
Mặc dù Nicole Shanna đã băn khoăn về khả năng chịu đựng của hai anh chàng, nhưng không ngờ phản ứng sinh lý của Ebony lại còn lớn hơn cả Lanto. Dù sao thì thời gian anh sinh sống tại học viện dẫn đường quá dài, nên khi thấy mấy thứ gớm ghiếc này đều khiến anh phát ói, vốn không phải thứ để ăn. So ra thì, khả năng thích ứng của Lanto lại tốt hơn nhiều, có lẽ là do có đoạn thời gian sinh sống ở Tháp Đen làm nền tảng, nên cậu không hề có áp lực tâm lý khi ăn.
Có điều cứ tiếp tục như vậy cũng không phải ý hay, phản ứng nôn mửa của Ebony cũng không có biến chuyển tốt đẹp hơn, ngoài miệng Nicole Shanna không nói gì nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hai ngày nay cô gần như không ngủ, vẫn mãi cùng Mỹ Nữ bôn ba trong trong đường cống ngầm.
Lanto nhìn hai mắt Nicole Shanna đầy tơ máu, nên chăm chú quan sát bản vẽ mặt phẳng bản vẽ mặt phẳng Nicole Shanna cung cấp. Đường ống trong lòng đất của thánh đường Saint Coca đã bỏ hoang cả trăm năm, căn bản không có nước ngầm, rất nhiều khu vực cũng đều biến thành ngõ cụt, nhìn lại mới thấy mê cung này thật khiến người ta hoa cả mắt. Lanto phóng đại bản đồ ra, bắt đầu đánh dấu từng đường một, mọi ngõ cụt đều bị cậu loại ra khỏi màn hình.
Nicole Shanna nhìn động tác của cậu, liền giúp cậu một phen, thị lực của cô rất tốt, động tác cũng nhanh hơn Lanto mấy phần, hai người cùng hợp tác, nhanh chóng loại bỏ nhiều con đường, phần còn dư chính là những khu vực không biết.
Lanto nhìn chằm chằm vào bản đồ được cắt gọt một lúc, đôt nhiên nói: "Tôi khá quen nơi này, có lẽ tôi biết đường thoát ra như thế nào, Nina, cô mau tìm Ebony đi, chúng ta cùng đi."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, tôi đi tìm ảnh liền!" Hai hàng mi Nicole Shanna chớp chớp, dặn dò Lanto đừng đi lọa, chốc lát sau thì bỏ chạy đi mất. Cô thực sự rất quan tâm Ebony, Lanto mỉm cười, khó nén nỗi lòng nhớ đến Airy Gailey. Nụ cười trên gương mặt cậu nhạt dần, lông mày nhíu lại lo lắng.
Hồi ức khi còn ở Tháp Đen đã trở thành tâm bệnh của cậu, không biết sau khi Airy Gailey biết có khi nào sẽ thay đổi ý định ban đầu hay không... Cậu mấp máy môi, vẻ mặt càng lúc âm u.
Lanto lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục tập trung nghiên cứu bản vẽ mặt phẳng. Sở dĩ cậu cảm thấy đường cống ngầm dưới đất này quen thuộc cũng là vì từng trải qua quãng thời gian ở trong Tháp Đen, tuyến đường này rất giống với mê cung khi đi đến căn phòng Noah ở khi đó.
Thật không ngờ thời gian ở Tháp Đen còn có thể giúp mình, thật đúng là mỉa may thay. Lanto lắc đầu cười, rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn của hai người, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Nicole Shanna đang kéo Ebony đi đến.
So với năm ngày, Ebony gầy đi không ít, Lanto có hơi lo lắng. Ebony nhận ra ánh mắt lo âu của cậu, mỉm cười trấn an. Thấy như vậy, Lanto càng hạ quyết tâm phải mau tìm lối ra.
Cậu chuyển bản sao bản vẽ mặt phẳng sang màn hình của mình, định vị hoàn tất mới nói: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát, mục tiêu là con đường còn chưa tìm hiểu, Nina, phiền cô cực khổ một tí, để Mỹ Nữ thăm dò đường đi trước, tránh cho tôi dẫn hai người uổng công đi cả chặng đường."
Nicole Shanna chớp chớp mắt, nói: "Yên tâm, đã xuất phát."
"Tốt, vậy chúng ta cũng lên đường đi."
Ba người lại xuất phát lần nữa, cũng không đi quá nhanh, con trăn tinh thần thể Nicole Shanna lại trườn lẹ hơn, liên tục mở đường cho cả ba. Đi suốt hơn một giờ, ba người có hơi mỏi mệt, Ebony không ăn uống tốt nên tinh thần càng lúc càng xấu hơn, Nicole Shanna có ý muốn cho anh dừng lại nghỉ ngơi một hồi, nhưng anh lại ngại, một thằng đàn ông ngay cả thể lực cũng không bằng phụ nữ, sao có thể chấp nhận được. Anh kiên quyết lắc đầu, Nicole Shanna khó xử, đánh mắt về phía Lanto xin giúp đỡ.
Lanto suy nghĩ một chốc, cất giọng nói: "À thì, chỉ đi không thôi thì cũng chán lắm, hay là tôi hát cho hai người nghe? Mặc dù không hay như Thanh Điểu, nhưng...chắc cũng lọt tai đấy."
Hai người nể mặt gật đầu, Lanto húng hắng giọng, cất tiếng hát. Đường cống ngầm này chính là phương tiện tốt nhất để khuếch đại âm thanh, âm thanh trầm trầm tràn đầy sức quyến rũ nhẹ nhàng gõ vào tim. Ebony khôi phục chút tinh thần, bước chân vốn mỏi mệt cũng trở nên bình thường. Tâm tình Nicole Shanna cũng theo đó mà vui vẻ, sức lực dồi dào, cô ngạc nhiên nhìn Lanto, càng cảm giác lão đại mình thật tinh mắt.
Khu vực chưa tìm hiểu trên bản vẽ mặt phẳng bắt đầu xuất hiện lối đi kéo dài, con trăn trườn ở tuốt phía trước, Lanto đi sau dẫn đầu chỉ hướng, Nicole Shanna và Ebony đi cuối cùng. Chỉ dẫn Lanto gần như không sai, con trăn không cần phải quay đầu lại, đường đi càng ngày càng dài, đột nhiên Nicole Shanna run rẩy, vội vã hô: "Lanto! Phía trước không có đường đi!"
"Cái gì?" Lanto chợt hoàn hồn, không biết nên làm gì. Cậu vẫn theo ấn tượng trong đầu đi thẳng một mạch, nhưng không ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn thế này. Cậu bảo Nicole Shanna và Ebony dừng lại, tự mình chạy đi dò đường.
Con trăn đứng tại điểm cuối, ngay trước vách tường bịt kín, cái đuôi lượn qua lượn lại, đầu nhô lên đong đưa, Lanto vỗ miệng nó, cậu nôn nóng vỗ mặt tường trước mặt, tay đẩy mạnh, nhưng tường vẫn đứng im tại đó. Cậu hung hăng đấm tường, có hơi thất vọng.
Mê cung trong Tháp Đen sao lại có thể hoàn toàn giống như đường cống ngầm chứ, tại cậu quá tự tin rồi.
Đầu Lanto gục vào tường điều chỉnh lại hơi thở, định bụng trở về xin lỗi hai người kia. Ngay lúc này, âm thanh "phạch phạch" lọt vào trong tai, cậu nhíu mày nương theo tiếng nhìn qua, thì thấy góc tường phía trên bên phải có một cái lỗ to chừng nắm tay, một cái đầu kim loại ló vào, cái mỏ tam giác xuất hiện ngay trước mắt.
Con chim máy?! Nhịp tim Lanto đột nhiên ngừng lại trong phút chốc, cậu vội nhón chân đưa tay lên, chẳng bao lâu sau, con chim máy của cậu bay vào, vững vàng đậu lên vai cậu. Lanto thở ra thật dài, chạm tay vào đầu nó hỏi: "Mày làm sao đến đây?"
Con chim máy không phát ra tiếng mà chỉ há miệng, vòng ID của Lanto bỗng nhiên sáng lên, một màn hình nhảy ra ngay trước mặt cậu, hình ảnh hai chiều của Saint Carlos xuất hiện, cậu nhóc kích động không thôi, nói: "Lanto! Cuối cùng cũng tìm được anh rồi! Tôi đã nhận được tin Airy Gailey gửi đến, nhưng mà có hơi chậm trễ, cái này là hình ảnh của mấy ngày trước rồi, anh có muốn xem không?"
Sao lại không xem chứ? Nhịp tim Lanto lại đập nhanh hơn mấy nhịp, cậu gật đầu: "Mở ra đi."
Hình ảnh của Saint Carlos biến mất, Lanto cứ thế đứng dựa tường nhìn màn hình, Airy Gailey trong hình đang ngồi trong khoang điều khiển, thoáng nhìn đoán chừng anh cũng chẳng có mấy ngày chợp mắt rồi, quầng mắt thâm đen khiến tim ai đó đang xem thắt lại. Ánh mắt anh tựa như xuyên qua màn hình nhìn Lanto, gằn từng chữ nói: "Xin lỗi, anh không ngờ em lại bị bắt, nếu biết sớm thế này, ngày đó anh nên dẫn em theo bên người, đợi anh, anh sẽ lập tức đến tìm em ngay."
Lanto không nhịn được bèn mỉm cười, nghe thấy lời cam đoan của Airy Gailey, niềm tin trong cậu tăng thêm vài phần, tuy rằng trước mặt bị bức tường chặn lại, nhưng cậu có thể liên lạc với Saint Carlos rồi, xem ra cậu rất có thể rời khỏi nơi này được rồi!
"Lanto!" Đương lúc nghĩ ngợi, âm thanh kích động của Nicole Shanna vang lên từ phía sau. Cậu vội tắt màn hình đi, lúng túng đi lên hai bước, Nicole Shanna dáng vẻ chậm rãi của cậu mà gấp đến độ giậm chân, cô chạy đến nắm lấy Lanto chạy đi, "Mau đến! Mau mau!"
"Chuyện gì vậy, tìm được đường ra rồi ư?"
"Đương nhiên! Đẹp đến mức lối ra bốc hơi luôn!" Nicole Shanna hớn hở mặt mày nói, tốc độ chạy cũng không chậm lại tí nào. Lanto cảm giác mình giống như bị gió thổi chạy thẳng về phía trước, chỉ trong chốc lát cậu đã đi đến chỗ Nicole Shanna bảo. Trong đường cống ngầm đột nhiên có rất nhiều người, dáng người quen thuộc đập vào mắt khiến cho Lanto ngẩn người.
Norre đang chăm sóc cậu anh rể thiếu dinh dưỡng của mình, lấy nước dinh dưỡng của mình đưa cho anh. Doyle thì vô lại phất tay chào cậu, sau đó lại tiếp tục nhìn màn hình. Mà người cậu nhung nhớ nhất lại đang nhanh chóng đi về phía mình.
Gương mặt Airy Gailey nhìn còn đen hơn so với trong màn hình, cậu không rõ là đang tức giận ai, nhưng bầu không khí lạnh lẽo xung quanh cứ như là có cơn bão đen khủng khϊếp quét qua, anh hùng hổ bước đến, thân thể Lanto cứng đờ, cậu có hơi khϊếp đảm, nhưng lại vô thức giơ hai cánh tay ra.
Airy Gailey vừa thấy thì đôi mắt lại sắc thêm mấy phần, thẳng thừng ôm đối phương vào lòng. Lanto vòng hai tay ôm chặt, tim đập thình thịch.
Airy trở về rồi.