Chương 7: Lạc Đầu Thị

Sau đó Viên Tấn Hành nắm tay cô, cười nói: “Đồ ngốc, ta còn chưa ch.ết, nàng khóc cái gì.”

“Viên Lang, ta hơi nhớ nhà, trước cửa nhà ta có một cây mai.”

“Được, sau khi đánh xong trận này ta sẽ đưa nàng trở về thăm nhà.”

“Không, ta không muốn trở về, ta chỉ nhớ cây mai đó thôi.”

“Vậy lại càng đơn giản, sau khi thành thân chúng ta sẽ cùng trồng một cây mai ở trong phủ.”

“Chàng nói thật sao?”

“Đương nhiên.”

Về sau thành thân chúng ta sẽ cùng nhau trồng một cây mai trong phủ.

Vì câu nói này, Kiều Nhược mặc áo giáp, nữ giả nam trang, lấy đ.ầu của thủ lĩnh nước địch.

Vì câu nói này, cô bay đầu xa trăm dặm, đi thăm dò sơ đồ quân cơ bố trí của quân địch.

Từ đó, trong quân nhiều thêm một vị “Tướng quân đầu bay”.

Viên Tấn Hành ôm chặt cô vào lòng: “Nhược Nhược.”

Hắn thì thầm gọi tên cô, hôn lên cổ cô, nơi đó có chiếc khăn lụa đã nhiều năm chưa từng được cởi ra, sợi chỉ đỏ quấn quanh như ẩn như hiện.

Nhưng Viên Tấn Hành lại thành kính hôn lên nó.

“Nhược Nhược, mặc kệ nàng là người hay yêu, đời này ta tuyệt không phụ nàng.”

Bảo vệ quốc gia là đạo lý gì, Kiều Nhược không hiểu, cô chỉ biết, từ khi cô ở bên cạnh Viên Tấn Hành, ba năm này cô chỉ ăn lê chua, chưa lại tuỳ ý gi.ết người.

Sau khi chiến dịch ở biên quan kết thúc, cô đi theo Viên Tấn Hành bôn ba khắp nơi, đi tới đi lui khắp các chiến trường, chém giế.t đánh trận, lấy đầu quân địch, cứ thế hai năm nữa lại trôi qua.

Danh tiếng của “tướng quân đầu bay” ngày càng vang dội, biên quan dần dần yên ổn, Viên Tấn Hành một đường thăng quan tiến chức, như diều gặp gió.

Mãi đến khi quốc thái dân an, không cần đánh trận nữa, Kiều Nhược theo Viên Tấn Hành về nước, vào ở trong Viên phủ.

Cô được như ý nguyện gả cho Viên Tấn Hành, Viên Tấn Hành vì cô mà trồng một cây mai trong phủ.

Mỗi ngày cô đều tưới nước bón phân, ngóng trông cây mai mau chóng lớn lên, đơm hoa kết trái.

Cô nhớ tới nữ đầu bay đã kết hôn sinh con kia, có chút hối hận vì đã gi.ết cô ta.

Cô cũng muốn sinh một đứa con thuộc về cô và Viên lang.

Nhưng mong mãi đợi mãi cây mai cũng không nở hoa. Về sau có một lần cô gặp được một nữ nhân ở trong phủ.

Nữ nhân kia tên là Tần Sương, dáng dấp rất đẹp, còn đang mang thai, nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ta đi dạo quanh sân, nhưng khi nhìn thấy Kiều Nhược, cô ta đột nhiên sửng sốt, sắc mặt nhăn nhó.

Nha hoàn ở bên cạnh phản ứng rất nhanh, hoảng loạn nâng cô dậy: “Phu nhân, hôm nay gió to, chúng ta mau trở về thôi”.

Đúng thế, hôm đó gió rất to, nên cô có thể dễ dàng ngửi thấy hương hoa dạ lan quen thuộc trên người nữ nhân kia.

Bọn họ gọi cô ta là “Phu nhân”.

Tần Sương là vợ cả của Viên Tân Hành.

Mà khi cô ngồi kiệu hoa, một thân hỉ phục gả lại đây, lại chỉ được đi vào tử cửa hông.

Thì ra cô chỉ là vợ lẽ của Viên Tấn Hành.

Kiều Nhược đờ đẫn ngồi trong phòng, ngồi từ sáng đến tối, cho đến khi Viên Tấn Hành về phủ, đi tới bên cạnh ôm cô vào lòng —---

“Nhược Nhược, nàng làm sao vậy?”

Cô đè lên ngực mình, cô là Lạc Đầu Thị, Lạc Đầu Thị cũng biết đau sao?

Bọn họ mới về phủ được một năm, Tần Sương liền mang thai, tức là trong lúc Viên lang ở bên cô, hắn đồng thời cũng ở cùng với chính thất phu nhân.

Đúng không?

Kiều Nhược lại muốn giế.t người, bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Vô số đêm Viên Tấn Hành không có ở bên cạnh, đầu cô bay ra khỏi phòng, thăm dò khắp Viên phủ, giống như năm đó cô đ.ầu bay ngàn dặm đi thăm dò bí mật của nước địch.

Cô nhìn thấy hai nha hoàn tụm lại một chỗ, thì thầm bàn tán:

“Vị Kiều thị bên tây viện kia là ma đầu bay đấy”.

“Thật hay giả vậy, không phải đại nhân không cho phép nói bậy à?”

“Tôi cũng chỉ nói ở đây thôi, cô nghe xong đừng đi nói lung tung là được. Mấy năm trước, trong doanh trại của đại nhân không phải có một vị tướng quân đ.ầu bay sao, nghe nói người đó chính là Kiều thị đấy, cô ta nữ giả nam trang để trà trộn vào doanh trại quân đội”.

“Sao lại thế được, sao đại nhân lại giữ loại yêu quái này bên người vậy?”

“Thế là cô không biết rồi, năm đó chiến trận ở biên ải đánh mãi không xong, chuyện liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, đại nhân cũng hết cách, bèn nghe một giang hồ thuật sĩ hiến kế, mười dặm thôn Hạnh Hoa có Lạc Đầu Thị, đ.ầu của bọn họ có thể bay xa nghìn dặm, có thể giúp đại nhân đánh phá quân địch. Đại nhân nghe thế liền mang theo thân tín đi tìm, nhưng khi ngài ấy đến thì đã muộn, thôn Hạnh Hoa hoang tàn vắng vẻ, đã không còn ai ở đây nữa rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó trên đường trở về quân doanh, đại nhân thấy dọc đường rải rác có những bộ thi thể bị khoét t.im, ăn n.ão, ngài ấy liền đoán rằng gần đây có m.a đ.ầu bay. Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa đại nhân liền phát hiện Kiều thị ở trên đường, lúc ấy Kiều thị đang định xử đám sơn tặc, đại nhân liền tương kế tựu kế cứu cô ta”.

“Sao cô lại biết những chuyện này?”

“Ai da, mấy cái này đều do Tào chỉ huy uống quá nhiều rượu nên lỡ mồm phun ra hết, tôi chỉ nói với mình cô thôi, cô nhất định phải giữ bí mật, đừng kể cho người khác đấy nhé!”

“Sợ quá đi mất, tôi chưa nghe thấy gì……chưa nghe thấy gì…”

Hai nha hoàn vừa nghĩ vừa run.

Đ.ầu của Kiều Nhược đứng trên xà nhà, giống như một cây đinh, không thể đi, cũng không thể động đậy, cô như bị người ta mở hộp s.ọ ra rồi dội xuống một chậu nước đá.

Sau đó, đ.ầu cô lại bay đến viện của Tần Sương.

Cô nhìn thấy ánh đèn trong phòng vẫn đong đưa, toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, Viên Tấn Hành ôm cô ta, đặt tay lên bụng cô ta, vẻ mặt dịu dàng.

“Sương Nhi, vất vả cho nàng rồi”.

Tần Sương nằm trong ngực hắn, trên mặt lộ vẻ thoả mãn: “Tướng công, thϊếp không vất vả chút nào, có chàng bên cạnh thϊếp rất an tâm, thϊếp cảm thấy rất hạnh phúc.”

Viên Tấn Hành vuốt ve tóc của cô ta, dịu dàng dặn dò: “Tránh xa viện Các phía tây một chút, đừng đi trêu chọc cô ấy”.

“Vâng, tướng công yên tâm.”

Kiều Nhược hồn bay phách lạc trở về phòng, gắn đ.ầu vào lại cơ thể, vành mắt hơi đỏ.

Cây mai trong viện mình còn chưa nở hoa mà bên viện của Tần Sương lại đã khắp nơi xuân về hoa nở, hoa lục lan nở rộ khắp sân, hương hoa tươi mát thấm vào ruột gan.

Cô khóc, thì ra lâu nay hắn lừa cô.

Hôm sau Viên Tấn Hành đến thăm cô, mang cho cô rất nhiều món đồ chơi mới mẻ, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.

Hắn nói: “Nhược Nhược, có muốn về thăm nhà không?”

Bọn họ đi đến thôn Hạnh Hoa, Kiều Nhược phát hiện, đã từng cực kỳ hoang tàn vắng vẻ thôn Hạnh Hoa nay lại có người sinh sống.

Là một nhóm người chạy nạn trong chiến tranh đến đây an cư lập nghiệp.

Trong thôn có trẻ em, có người già, có tiếng cười nói rộn ràng… Cây mai xiêu vẹo ở đầu thôn ấy vậy mà lại nở ra vài đóa hoa mai màu hồng nhạt, giống hệt cảnh tượng thuở bé cô hay nhìn thấy.

Hình ảnh đó, đã lâu rồi cô chưa từng lại mơ thấy nó.

Viên Tấn Hành thì thầm bên tai cô: “Nàng xem, hoa mai lại nở rồi, ở hiền sẽ gặp lành, tất cả đều là ý trời.”

Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn ánh mắt kiên nghị của y, hệt như lần đầu gặp gỡ.

Hắn còn nói: “Nhược Nhược, ta sẽ mãi mãi đối tốt với nàng”.

Nguy hiểm quá, xém chút nữa là cô lại tin rồi.

Tối đó, khi cô bay đ.ầu ra ngoài, nghe thấy Tần Sương và nha hoàn của cô ta đang nói chuyện với nhau ở trong phòng.

Nha hoàn oán giận: “Đại nhân suốt ngày bảo phu nhân tránh xa Kiều thị, còn bản thân lại đưa cô ta đi dạo khắp nơi, cuộc sống của Kiều thị cũng quá tốt rồi, đại nhân sẽ không thật sự thích cô ta chứ.”

Tần Sương vuốt ve bụng, kiên định nói: “Ta tin tưởng chàng ấy, kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.”

Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.

Những lời này như ngàn mũi dao đâm vào tim Kiều Nhược, trở thành cọng rơm cuối cùng đè ch.ết cô.

Cô và Viên Tấn Hành không được coi là vợ chồng, cô là vợ lẽ, cho nên cô nhất định là (ân ái) có nghi* đúng không?

(p/s: chơi chữ với câu kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ (nhau))

Phải rồi, nếu không nghi ngờ thì làm sao cô có thể biết được chính mình nhiều năm qua không có thai là bởi vì Viên lang sai nha hoàn cho cô uống thuốc.

Cô gi.ết nha hoàn kia, khi Viên Tấn Hành trở về, nhìn thấy thi thể trên mặt đất, y vừa kinh ngạc vừa thất vọng.

Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng hắn mở miệng với giọng lạnh như băng sương: “Nàng đã hứa với ta sẽ không bao giờ gi.ết người nữa cơ mà”

Kiều Nhược cười: “Ta cũng đã hứa với chàng sẽ không dùng thuật đ.ầu bay nữa, nhưng nếu không dùng thì làm sao ta biết được ta chỉ là một quân cờ trong tay chàng đây?”

Hắn từ từ nhắm mắt lại rồi nói: “Mặc kệ nàng có tin hay không. Từ trước đến nay, ta luôn thật lòng yêu thương nàng”.

Kiều Nhược nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười quỷ dị.

Viên Tấn Hành cũng không tới thăm cô nữa, viện của cô bị canh giữ nghiêm ngặt. Đến tối, khắp nơi trong phủ đều được bôi lên nước bùa màu đỏ.

Cô đã từng nói với Viên Tấn Hàng, những nơi bôi nước bùa màu đỏ đều cực kỳ chói mắt, đ.ầu của Lạc Đầu Thị bọn họ không cách nào đến gần được.

Thật thú vị.

Mấy tháng sau, Tần Sương sinh con, là con trai, Viên Tấn Hành đặt tên cho nó là Viên Diệu.

Nhật xuất hữu diệu*, có nghĩa là ánh sáng rực rỡ.

Trên dưới phủ đệ vui mừng phấn khởi, Kiều Nhược ngồi trên nóc nhà, chống cằm nhìn trời, nhớ về chuyện cũ trước kia.

Trời nổi cơn mưa, thôn Hạnh Hoa, nhà nhà ăn th.ịt ng.ười.

Ăn th.ịt đồng loại, công lực gia tăng, bất tử bất diệt… Nhưng vì sao nhất định phải là th.ịt đồng loại chứ, về sau cô mới hiểu, đó đều chỉ là ngụy trang thôi.

Không bắt buộc phải là đồng loại, người bình thường cũng có thể giúp bọn họ gia tăng công lực, bất tử bất diệt.

Cô nhìn Viên phủ tr.eo đèn kết hoa, nở nụ cười âm trầm.