Chương 6: Anh cân thử nhé

Hai người đã chơi một vài trò chơi ở Thượng Hải.

Theo yêu cầu của Tô Thừa Ngọc, điểm dừng chân đầu tiên là Disneyland, cô đã học ở Thượng Hải được hai năm nhưng chưa bao giờ có cơ hội đến nơi này.

Trước khi đi, cô cười nói: “ Em cũng muốn mình là một cô công chúa”.

Vinh Thịnh Nguyên nhéo má cô: “Em là công chúa nhỏ của anh”

Tô Thừa Ngọc khịt mũi: “Anh đúng là đồ ngốc!”

Không đợi Vinh thịnh Nguyên trả lời, cô đã nhàn nhạt bổ sung. Cô nói: “Công chúa nhỏ của anh đang ở trong bụng Tô Lam, em làm sao có thể chịu được?” Hắn dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười để giảm bớt đi sự xấu hổ, rồi giả vờ thoải mái nói: “Vậy thì sao, Tô Lam đang ở nhà, anh nhìn thấy, cũng chúc mừng”.

Vinh Thịnh Nguyên làm như không nghe thấy gì. Sau đó, hắn bỏ qua chủ đề này, từ phía sau vòng tay qua eo cô, đặt cằm lên vai cô, nhấn mạnh: “Vậy em là gì? Lọ lem?”

Tô Thừa Ngọc vuốt cằm râu ria lởm chởm của hắn cười nói: “Em là em gái của lọ lem, em gái xấu xa hahaha…”

Vinh Thịnh Nguyên véo mông cô: “Vớ vẩn…”

Xem bắn pháo hoa vào ban đêm, Vinh Thịnh Nguyên giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh cô, Tô Thừa Ngọc hôm nay rất vui và cười rạng rỡ trước ống kính.

Vinh Thịnh Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong máy ảnh, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau vào năm năm trước. Cô cũng cười với hắn như thế này, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, nhìn mê người. Hắn thừa nhận chính vì nụ cười này mà hắn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu yêu cô.

Bây giờ năm năm đã trôi qua, và cô không thay đổi chút nào, ngoại trừ việc cô càng ngày càng xinh đẹp hơn.

Không. Có một cái gì đó đã khác.

Vinh thịnh Nguyên cảm thấy mình không thể cầm được dây của con diều tên “Tô Thừa Ngọc” này.

Vào ban đêm hai người đi dạo bên bờ sông, gió rất lớn, Vinh Thịnh Nguyên quấn áo khoác cho Tô thừa Ngọc từ phía sau và chậm rãi bước đi, Tô Thừa Ngọc thỉnh thoảng giẫm lên chân hắn và dừng lại trước một nơi và nhìn sang bên kia sông với ánh đèn nê-ông nhấp nháy ở phía đối diện tòa nhà Bund.

“Đau không?” Tô Thừa Ngọc còn nhớ rõ vừa rồi giẫm lên chân hắn ít nhất mười lần, hắn cũng không nói một tiếng nào.

Vinh Thịnh Nguyên ôm cô chặt hơn, hôn lên vành tai cô: “Em nhẹ như vậy, làm sao mà đau được?”

“Em không nhẹ cân!”

“Thật sao?Anh cân thử nhé!” Nói rồi hắn ôm lấy eo cô nâng cô lên.