Chương 4: Biết quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?

Mùa đông ở Thượng Hải thực sự rất lạnh. Đúng vậy, trong phòng bật lò sưởi, hơi nóng phả vào thủy tinh, rất nhanh tạo thành một tầng hơi nước. Tay Tô Thừa Ngọc một đường đi xuống cửa sổ sát đất, để lại một chuỗi dấu vân tay. Cô khỏa thân, bị Vinh Thịnh Nguyên ấn trước cửa sổ, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, từ phía sau bước vào, màn hình led của chiếc TV đang cuộc dòng chữ “Chúc mừng năm mới”. Tô Thừa Ngọc thở hổn hển, rêи ɾỉ và nói với người phía sau: “Chúc mừng năm mới”.

Đây là năm mới 2019, Tô Thừa Ngọc sau khi du học và trở về để dự lễ hội mùa xuân, lần đầu tiên cô đặt chân đến Thượng Hải. Cô học đại học ở Thượng Hải và Vinh Thịnh Nguyên đã mua căn hộ này cho cô, hai người họ đã sử dụng nó để gặp gỡ riêng tư, và thực sự đã trải qua khoảng thời gian ngọt ngào ở đây như một cặp tình nhân.

Năm thứ hai, cô đi du học ở Đức theo diện trao đổi của trường, trước khi cô ra nước ngoài, Vinh Thịnh Nguyên đã đến tiễn cô, cô đã đề cập đến việc chia tay nhưng tự nhiên không có sự đồng ý, cuối cùng cô lăn lộn trên giường.

Vinh Thịnh Nguyên sau lưng cô không cẩn thận trêu chọc, dựa vào người cô hôn lên lưng cô. Cuối cùng dừng ở dái tai, liếʍ mυ"ŧ vành tai cô, hắn thích dái tai cô, cho dù không hôn cô cũng sẽ dùng hai đầu ngón tay nắm chặt nó trong tay hắn và nói rằng cô là một người may mắn. Ban đầu Tô Thừa Ngọc ngại ngùng, nhưng sau đó đã quen với nó, và để hắn chơi với cô và nói: “ Cảm ơn anh”

Sau khi Vinh Thịnh Nguyên xuất tinh, hắn không dừng lại cọ xát tay với cô như thường lệ mà nhanh chóng rút ra, kéo một chiếc chăn mỏng trên ghế sô pha đắp cho cô, chỉ nói : “ đừng để lạnh” rồi đi vào phòng tắm.

Tô Thừa Ngọc đang nằm trên ghế sô pha xem Tv, chuyển kênh tới đổi lui mà vẫn không tìm được chương trình mình muốn xem nên tức giận ném điều khiển từ xa.

Có nhiều dấu hiệu cho thấy Vinh Thịnh Nguyên có người tình khác ngoài cô? Trước đây, hắn luôn đè cô lên giường và nói những lời tán tỉnh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Mẹ kiếp, tìиɧ ɖu͙© càng ngày càng cách điệu, thật sự làm rất nhàm chán, nghĩ đến đây cô tự giễu cười, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.

“ Em gái đi đâu thế?”

“ Về nhà làm bài tập”

“Làm bài tập? Biết quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?”

“Anh dạy em”

Đây là cái gì? Một lười nhắc nhở? Cô run rẩy, lắc đầu, sao phải bận tâm. Nếu hắn nói chia tay cô còn có thể làm phiền hắn sao? Nghĩ lại cô bây giờ giống như một “sườn gà” đối với Vinh Thịnh Nguyên, ăn không ngon, mà bỏ nó đi cũng đáng tiếc.

Đã năm năm trôi qua, và cho dù cô, Tô Thừa Ngọc là một tiên nữ, Vinh Thịnh Nguyên có lẽ đã cảm thấy mệt mỏi với nó từ lâu.

Thật may là chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng vẫn còn nguyên màu vào lấp lánh. Chỉ có kim cương mới có thể tồn tại mãi mãi.