Chương 2: Leo lên giường anh rể

Hôn lễ của Tô Lam gây chấn động cả thành phố, nhà họ Tô gả con gái lớn, nhà họ Vinh rước con dâu, ngày đó truyền thông đưa tin rầm rộ.

Chính vào ngày hôm đó, Tô Thừa Ngọc đã leo lên giường của anh rể mình. Nói chính xác thì lên bỏ từ “ leo lên”. Leo giường, trọng tâm là leo, Vinh Thịnh Nguyên chủ động, Tô Thừa Ngọc nửa đẩy nửa làm, cho nên không phải là leo nên hẳn.

Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn Hoành Nguyên của nhà họ Vinh, đám cưới có sự tham gia của một số gia đình nổi tiếng trong thành phố, họ uống rượu trên mặt ai cũng nở một nụ cười lịch sự, chúc phúc cho cặp đôi vàng sắp bước vào lễ đường.

Tô Thừa Ngọc nhìn Tô Lam và Vinh Thịnh Nguyên trên sân khấu tuyên thệ, trao nhẫn và cuối cùng hôn nhau trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Tô Lam đổi bộ đồ sang phong cách Trung Quốc. Sau đó, Vinh Thịnh Nguyên nâng cốc cảm ơn từng vị khách, trên bàn của Tô Thừa Ngọc đều là anh chị em nhà họ Tô, mọi người la ó và gọi Vinh Thịnh Nguyên là “anh rể”. hắn cười đáp lễ và gật đầu một cái. Mọi người đều đủ nể mặt người anh rể mới này, cung kính rót rượu trong tay, hai tay nâng chén rót một hơi cạn sạch, ngay cả anh cả Tô Thần, người khác chỉ trích cuộc hôn nhân này cũng không ngoại lệ. Chỉ có Tô Thừa Ngọc mỉm cười từ chối, nói rằng cô không khỏe và cô không thích hợp để uống rượu. Tô Vi hừ lạnh, với một âm thanh kỳ lạ: “ Chỉ có cô là người có nhiều việc phải làm!”

Tô Thừa Ngọc không quan tâm đến lời nói của cô ta mà vẫn nhìn chằm chằm vào Vinh Thịnh Nguyên và mỉm cười.

Anh rể ngày đầu tiên đã có công việc, vội vàng ra ngoài giải quyết ổn thỏa, tra lại ly rượu, cười với Tô Thừa Ngọc: “Con gái thân thể mỏng manh, nên chú ý”

Có lẽ Vinh Thịnh Nguyên đã bị nụ cười đó mê hoặc.

Hôn lễ sắp kết thúc, Tô Thừa Ngọc với tư cách là người nhà họ Tô lẽ ra không nên về sớm, nhưng cô chưa bao giờ đi nhiều dịp nên cầm chìa khóa rời khỏi đại sảnh.

Cô một mình bước lên cầu thang, cởi đôi giày sờn cũ cầm trên tay, bước chân trần lên bậc thềm không phát ra tiếng động.

Khi cô đi lên tầng hai không xác định, cô đυ.ng phải anh rể - Tô Thừa Ngọc trong bộ váy hồ ly, đứng đối diện hắn cách đó vài bước qua cầu thang.

Hắn lại gần vài bước, nhìn từ dưới lên trên. Từ đôi chân trần của Tô Thừa Ngọc cho đến đôi giày cô đang cầm, hắn cười hỏi: “Em gái nhỏ, em đi đâu vậy?”

Cô phải thừa nhận rằng hắn ta thực sự đẹp trai, với một đào hoa trong phẩm giá của hắn ta.

Tô Thừa Ngọc cầm một chùm chìa khóa cho hắn ta. Trước mắt, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở, giọng điệu lạnh lùng: “Về nhà làm bài tập”

Vinh Thịnh Nguyên đút một tay vào túi quần, tay kia nắm lấy đang nghịch mấy chìa khóa, im lặng một hồi lâu. Vinh Thịnh Nguyên nghiêng đầu ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Làm bài tập à? Đã từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© chưa?”

Tô Thừa Ngọc rất trịch thượng, mặt đối mặt với hắn, gần như má kề má, cô cụp mắt xuống, hơi mím môi, giả vờ vô tội chỉ lắc đầu nhìn hắn.

Cô biết điều gì khiến cô hấp dẫn, không ai dạy cô rằng cô rất có năng khiếu.

Vinh Thịnh Nguyên không thể kìm lại ngay lập tức, cả hai tay vòng qua eo cô, mềm mại và mảnh mai. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực tròn trịa bị cúi xuống che đi một nửa của Tô Thừa Ngọc, hôn lên vào khóe mắt cô, hắn ước hắn có thể nhìn vào nới tuyết trắng mềm mại mà không cần chuyển mắt, khi nói chuyện lại lần nữa, âm thanh khàn khàn: “Để anh dạy em, có được không?”