- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 77: Thánh Hùng Đảm (thượng)
Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
Quyển 1 - Chương 77: Thánh Hùng Đảm (thượng)
Là một đại hành tinh, thể tích đại khái gấp năm lần nguyên thủy cầu xung quanh đã đi qua, Thánh Hùng tinh phi thường mĩ lệ, bầu khí quyển màu lam nhạt bao phủ mặt ngoài xanh um của tinh cầu, tựa như một viên ngọc dưới cái nền màu lam đậm.
Nhưng cái gọi là có thể nhìn mà không thể sờ, đợi đến khi bắt đầu đặt chân lên Thánh Hùng tinh được một khắc, Dương Hạo mới biết được cái gì gọi là thụ tội, hắn thật sự không dám tin, trên thế giới này cư nhiên còn có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy, mà lại có một loại cao trí tuệ nhân loại sinh hoạt ở chỗ này.
Nhân Hùng tộc là sinh vật cao trí tuệ duy nhất trên Thánh Hùng tinh, ngũ quan và tứ chi bọn họ cùng con người cụ thể không sai biệt lắm, nhưng mà quanh thân lại đầy lông mao nâu đỏ, bình quân thân cao đại khái khoảng hai thước, xa xa nhìn qua, rất khó phân biệt rõ ràng đến tột cùng là người hay là một đầu gấu nâu bự chảng.
Mặc dù bề ngoài bất kham, bất quá Nhân Hùng tộc cũng là một chủng nhân loại sở hữu tính thực chiến. Do Nhân Hùng tộc đối với nguyên lực thuật có trình độ gia thành hiệu ứng nhất định, cho nên chủng tộc này cơ hồ thành đại danh từ chỉ chiến sĩ quân đội tốt nhất của đế quốc, đế quốc mỗi năm đều đến Thánh Hùng tinh trưng mộ khoàng trăm vạn tân binh, để bổ sung vào các quân đội của đế quốc.
Nhân Hùng tộc mặc dù là không thể thiếu của đế quốc, nhưng bởi vì một chút nguyên nhân bề ngoài, lại thủy chung chỉ có thể ở tầng dưới chót của quân đội đế quốc, rất ít nghe nói có Nhân Hùng tộc đảm đương cao cấp quân quan. Đối với đế quốc mà nói, Thánh Hùng tinh chính là một tòa công xưởng sinh dục, chuyên vì đế quốc chế tạo sĩ binh giá thấp.
Quý tộc đế quốc thường xuyên giễu cợt người Nhân Hùng tộc, nói bọn họ sinh ra có ba sự tình trọng yếu nhất là đánh rắm, đại tiện, ăn cơm.
Những lời này mặc dù có tính vũ nhục, bất quá cũng chính là sự thật, Nhân Hùng tộc trời sinh mê ăn đậu và bắp các loại thực vật hạt thô, cho nên đánh rắm trở thành chuyện bình thường như hô hấp mỗi ngày của bọn họ. Một người đánh rắm còn là chuyện nhỏ, nhưng cả tinh cầu vài ức người mỗi ngày đều đánh rắm trăm cái, vậy sẽ ảnh hưởng thật lớn đến hoàn cảnh tinh cầu rồi.
Thánh Hùng tinh sở dĩ trong vũ trụ hiện ra màu bảo lam xinh đẹp, cũng không phải vì chiết xạ tầng khí quyển, mà bởi vì trong không khí ở đây trộn lẫn lượng lớn methane, mà loại giáp khí thể này chính là do việc người Nhân Hùng tộc đánh rắm dẫn tới.
Nồng độ methane cao như vậy, mặc dù còn không phát sinh nổ mạnh, nhưng sẽ làm người ta cảm giác hít thở khó khăn. Đối với Nhân Hùng tộc mà nói, bọn họ sớm đã quen với hoàn cảnh như vậy, vô luận dưỡng khí có ít thế nào, bọn họ đều không có vấn đề.
Bất quá đối với bọn Dương Hạo mà nói, cũng là quá gian khổ rồi, bọn họ đã sớm quen hoàn cảnh thuần dưỡng (dưỡng khí tinh khiết) cao, lần này bay đến Thánh Hùng tinh, Dương Hạo vì lý do thời gian, cho nên chỉ dẫn theo Long Vân cùng hai đứa nhỏ của Hạo Kiếm đoàn đến, căn bản không nhớ tới mang theo chế tạo dưỡng khí gì đó. Đứng ở Thánh Hùng tinh hơn một giờ, bọn này đã đầu váng mắt hoa, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Ngươi xác định như vậy có thể làm ra dược hoàn ?” Dương Hạo thập phần lo lắng hỏi.
Hắn là chất vấn Hỗn Nguyên Tử. Hỗn Nguyên Tử mặc dù trốn trong bụng Dương Hạo, nhưng mà đại lượng methane như vậy, cũng vật lão quỷ này khổ nói không nên lời. Cho nên Hỗn Nguyên Tử cam tâm tự nguyện, dạy cho Dương Hạo một loại đan dược, đem hắn giải cứu ra khỏi hoàn cảnh hành hạ người này.
“Đúng như vậy, Thanh Linh Đan là linh dược siêu cấp hữu hiệu, trước kia ngươi không có đan lô thích hợp, cho nên không thể làm.” Hỗn Nguyên Tử rất mất kiên nhẫn, “Chế tạo Thanh Linh Đan, nhất thiết phải có đan lô thối luyện tinh hoa.”
“Ta lấy đâu ra đan lô thối luyện tinh hoa đây.” Dương Hạo không hiểu nổi.
“Chính là Ngân Lộ đó.” Hỗn Nguyên Tử rất buồn bực đề tỉnh, “Ngươi sao mà mau quên như vậy chứ, ta báo cho mi biết, Ngân Lộ chính là một loại dịch thể đan lô, nó có thể thối luyện ra bộ phận tinh hoa của dược thảo.”
“Này này, ngưoi nói cho rõ ràng nha, ngươi nói cho ta biết Ngân Lộ là dịch thể đan lô, chứ cho tới bây giờ chưa nói qua chuyện gì mà rèn luyện cả.” Dương Hạo gióng mỏ lên, cảm giác bị oan uổng không dễ chịu chút nào.
“Ta chưa nói sao ?” Hỗn Nguyên Tử giả bộ ho khan, “Cái này… Chứng lão niên si ngốc của ta thật sự là nghiêm trọng mà, có cơ hội nhất định phải đi chụp X quang gì đó thôi, xem trong đầu có khối u não không.”
“Ngươi làm gì mà có não chứ !” Dương Hạo lắc lắc đầu, bỏ qua phế thoại, dựa theo lời Hỗn Nguyên Tử, đem một ngụm chân khí thổi vào trong Ngân Lộ, bắt nó loãng ra thành bộ dáng một cái đan lô, sau đó lại đem những loại thảo dược cần thiết bỏ thêm vào.
Dịch thể đan lô Ngân Lộ này quả nhiên có điểm bất đồng, sau khi Dương Hậu thổi chân khí vào, bên trong đan lô này không gia nhiệt, cũng không có chấn động lớn, dược thảo ngâm bên trong dịch thể, chính là một loại khí thể màu xanh, lại chầm chậm từ trên thân thảo dược chiết xuất ra, sau đó ngưng tụ phía trên Ngân Lộ. Cảm giác này giống như là trong lúc Ngân Lộ chảy xuôi qua, là có thể từ trên thảo dược chưng cất ra bộ phận tối tinh hoa.
Chỉ trong một thời gian ngắn, phần thảo dược nọ đã biến thành màu sắc khô vàng, phảng phất bộ phận sinh mệnh tinh hoa có được hoàn toàn bị hấp thu rồi. Dương Hạo không thể không đổi một phần thảo dược khác, may mắn hắn mang theo bên người một bao lớn thực vật thường dụng, liên tục thay đổi đến lần thứ mười một, dược liệu chiết xuất ở phía trên Ngân Lộ mới chân chính ngưng tụ thành thể rắn, nhưng bất quá cũng chỉ là những hạt nhỏ như đầu kim.
“Lãng phí nhiều thảo dược như vậy, chỉ cho ra một tiểu lạp vậy sao.” Dương Hạo bất mãn nắm lấy khỏa Thanh Linh Đan, “Cục cứt mũi còn to hơn nó.”
“Đừng xem nó nhỏ, đây chính là đề luyện thảo dược tinh hoa, có thể nói là nùng súc (cô đặc) đan dược, hiệu quả không kém đâu.” Hỗn Nguyên Tử ngữ khí rất mất kiên nhẫn, “Uống nhanh đi, Thanh Linh Đan là thuốc chuyên dùng đối phó hoàn cảnh nặng mùi, thực sự có thể gọi là nhìn mặt bốc thuốc.” Dương Hạo xoa xoa tiểu lạp nhỏ xíu, còn muốn khiêm nhượng một chút, đưa cho
Long Vân : “Lão Long, ăn khỏa dược này đi, nghe nói ăn xuống rồi không nghe mùi nữa.”
“Nghe nói ?” Long Vân nhìn khỏa Thanh Linh Đan nọ, lại nhìn Dương Hạo, chỉ là liên tục cười cười, cười một hồi, chỉ về hai thủ hạ phía sau, “Cho tụi nó ăn đi, kính già yêu trẻ mà, ưu tiên tiểu hài tử.”
Dương Hạo nghĩ nghĩ, rồi đem thuốc nọ cấp cho hai đứa nhỏ Hạo Kiếm đoàn. Chính là ai ngờ tới, không có người nào tiến lên nhận dược hoàn cả, ba gia hỏa này ở đó cười trộm rất quỷ dị.
Dương Hạo lúc này mới tỉnh quá thần lai : “Không thể nào, các ngươi không dám ăn dược ta làm sao ?”
“Cái này… X13 nói với chúng ta, thảm kịch thử thuốc trước kia của ngươi, cho nên ta nghĩ, có tân dược hoàn gì thì ngươi chính mình thử trước thì tốt hơn.”
“X13 chết tiệt này.” Dương Hạo hung hăng mắng, bất quá hắn cũng phải thừa nhận, tự nghiên chế (nghiên cứu chế tạo) tân dược, đều có một chút kết quả bi thảm, thật sự là không trách người khác được.
Dương Hạo cẩn thận xem xét Thanh Linh Đan trên tay này, nói thật, dược hoàn rất đơn thuần, nhưng lại tản mát ra một loại cảm giác thần bí. Dương Hạo bản thân cũng không nắm chắc, hắn không thể làm gì khác hơn là lại hỏi Hỗn Nguyên Tử : “Cái đồ chơi này, hẳn là không có tác dụng phụ gì chứ hả ?”
“Tác dụng phụ !!” Hỗn Nguyên Tử đề cao âm lượng, quả thực là có chút phẫn nộ, “Ngươi cư nhiên hoài nghi ta, hoài nghi nhất đại tông sư của Đan Đinh Song Tu phái của ta ? Khỏa đan dược ta làm nào không phải là nhất đẳng hữu hiệu, nhanh nuốt vào cho ta, nếu ngươi còn có thể ngửi thấy cái vị đạo methane đáng chết này, ta từ nay về sau sẽ không nói nữa.”
Nghe Hỗn Nguyên Tử lập lời thề nặng như vậy, Dương Hạo rốt cuộc hạ định quyết tâm, hắn vừa cắn răng vừa dậm chân, đem khỏa Thanh Linh Đan nọ nuốt xuống.
Quả nhiên là tinh hoa cô đặc, Thanh Linh Đan vừa tiến vào bụng, lập tức có tác dụng ngay, một cỗ tinh xú vị đạo phi thường khó ngửi dâng lên, cỗ vị đạo này hình như là mấy vạn loại thanh thảo hỗn hợp lại một chỗ, rất nhanh xông vào mũi Dương Hạo.
Sau đó, Dương Hạo quả nhiên đã không còn ngửi được vị đạo gay mũi của methane nữa.
“Linh quá !” Dương Hạo kinh hãi dị thường, đan dược của Hỗn Nguyên Tử, hình như từ đó tới giờ không có hữu hiệu như vậy, “Thật sự một chút vị đạo cũng không ngửi được, làm sao mà được vậy, loại dược này có thể thanh lọc không khí sao ?”
“Lão Dương, cái mũi ngươi bị sao vậy ?” Long Vân lại cau mày nhìn hắn, “Thanh âm nói chuyện nghe là lạ.”
“Lạ ? Lạ chỗ nào ?” Dương Hạo còn không biết gì.
“Đoàn trưởng.” Một đứa nhỏ tựa hồ phát hiện ra cái gì, hắn cười ha hả, “Ngươi ngậm miệng lại, thở đi.”
“Vậy thì có gì khó.” Dương Hạo lầm bầm, lập tức ngậm miệng lại, dùng mũi hít một đại khẩu khí. Có thể là tại lúc này, Dương Hạo lại phát hiện một vấn đề trọng đại, hắn không ngờ không có biện pháp dùng mũi để hô hấp, mũi hắn phảng phất như bị cái gì đó bít lại, mà còn bít lại chặt chẽ, một chút công năng đều không có.
“A!!” Dương Hạo kêu lên thảm thiết, “Cái mũi ta làm sao vậy ?”
“Cái mũi không thông rồi.” Long Vân nhất bổn chánh kinh (luôn nghiêm túc) cũng tiến lên quan sát, “Không sai, cái mũi một chút khí cũng không ra.” Nói xong, gia hỏa này cùng hai hài tử cười lăn cười bò, có nhiều ý tứ hạnh tai nhạc họa.
“Mẹ nó ! Mẹ nó ! Mẹ nó !” Dương Hạo cũng không để ý vấn đề hình tượng, chỉ cái mũi mà liên tục chửi thề, “Ngươi cái lão già chết toi kia, ngươi không phải nói không có tác dụng phụ gì sao ? Cái mũi của ta là bị làm sao, ngươi đền cái mũi cho ta đi !”
“Cái mũi ngươi làm sao ? Rớt ra hả ? Hay bị thối rữa ?” Hỗn Nguyên Tử cư nhiên vẫn hoàn toàn vô tư.
“Không thông khí nè !” Dương Hạo ngay cả nói một chút cũng cảm thấy bất hảo, hắn một bên nói một bên há to mồm, thật sự là cố gắng hết sức.
“Không thông khí là được rồi.” Hỗn Nguyên Tử cư nhiên còn có chút đắc ý, “Ta nói qua cho ngươi rồi, ăn dược hoàn xong, ngươi rốt cuộc không ngửi được vị đạo nữa, bây giờ không phải tốt lắm sao, ngươi hẳn là không ngửi thấy mùi rắm của bọn cẩu hùng chết tiệt này.”
“Là không ngửi được !” Dương Hạo tức không kìm được, “Chính là cái gì ta cũng đều không ngửi được, mũi ta thành đồ trưng bày, ngươi cái này gọi là cái gì phá dược đó, căn bản là phá dược, phá dược !”
Hỗn Nguyên Tử lão thần tại tại : “Thanh Linh Đan là một loại phụ trợ đan rất kì diệu, nó chuyên được sử dụng tại các hoàn cảnh ác liệt, ta nhớ rõ Thanh Linh Đan là phát minh của một sư huynh ta, sư huynh năm đó có một lão tương hảo (người bạn lâu năm) ở kĩ viện, hồ xú vị (mùi hôi nách) trên người rất nặng. Sư huynh ta là dạng thật tình, vì cùng lão tương hảo ở cùng một chỗ, chuyên môn chế Thanh Linh Đan, mỗi lần ăn một viên, có thể giúp cho cái mũi không thông một ngày, thật sự là tuyệt giai lương dược tách xa xú khí.”
Dương Hạo thiếu chút nữa tức ngất xỉu, hắn rốt cuộc phát hiện, trên thế giới này, ngoại trừ bản thân hắn ra, căn bản không có một người có tín tâm đối với đan dược của Hỗn Nguyên Tử, cho nên nếu Dương Hạo có một ngày bị chính mình độc chết, đó hoàn toàn sẽ không khiến người khác bất ngờ.
Thật sự là thời gian gấp gáp, bọn Dương Hạo phải tìm được Thánh Hùng đảm trước khi Sư Danh Ái tang mệnh, cho nên Dương Hạo chỉ có thể ôm cái mũi hoàn toàn vô dụng của mình mà vội vàng tiến bước.
Từ sau rạng sáng hôm nay đến Thánh Hùng tinh, bọn Dương Hạo tựa như phát điên, mỗi một thành trấn, đều tìm người để hỏi, nơi nào có thể tìm được Thánh Hùng đảm.
Theo lý thuyết, Thánh Hùng là đồ đằng của Nhân Hùng tộc, cái dạng dùng muốn dùng Thánh Hùng đảm làm thuốc như Dương Hạo, đáng ra phải đắc tội với mọi người Nhân Hùng tộc mới đúng, nhưng gần đây cũng không hiểu sao, phàm là Dương Hạo nhắc tới Thánh Hùng đảm, những người đó đều nhếch miệng cười, sau đó nói với Dương Hạo : “Đến Thánh Sơn !”
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 77: Thánh Hùng Đảm (thượng)