- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 46: Đông song đích gian tình phát liễu.
Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
Quyển 1 - Chương 46: Đông song đích gian tình phát liễu.
Dưới ánh trăng như bạc chiếu xuống, cung điện phát ra quang mang thần kỳ, dương hạo đương nhiên là không có quên, nơi này chính là nơi mà một tháng trước hắn và minh hậu đã có một đêm xuân tiêu điên cuồng, nhưng từ sau đêm hôm đó thì minh hậu cũng không có phái người đến tìm hắn nữa.
Nhưng hôm nay, minh hậu lại không sợ mọi người dị nghị mà triệu dương hạo vào tẩm cung của chính mình, điều này làm cho dương hạo càng nghi hoặc.
“Dương Hạo!” Minh hậu vừa thấy dương hạo đến liền khẩn trương đứng lên, hôm nay minh hậu ăn mặc rất là trang trọng, nhưng kỳ lạ là trên đầu lại đội một vòng hoa trắng giống như là đang để tang vậy. Trên mặt minh hậu rõ ràng là còn có lưu lệ. Vừa rồi chắc là một mình ở trong phòng âm thầm rơi lệ.
“Hoàng hậu, người tìm ta có chuyện gì?” Dương Hạo giống như chìm trong sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
“Ngươi đã đại họa lâm đầu.” minh hậu đuổi tất cả người hầu ra ngoài, cắn răng nói.
“Ta?” Dương Hạo giật mình nhảy về sau một bước, chẳng lẽ là chuyện của hai người bị phát giác, “chuyện lúc đó của chúng ta … đã bị Minh hoàng biết?”
Minh hậu thấy Dương Hạo chẳng biết gì, mặt mũi trắng bệch, tựa như là rất tức giận, vội vàng nói:”Ngươi sợ người khác biết sao? Bây giờ thì không còn cần sợ nữa!”
“Cái gì?” Dương Hạo chưa từng thấy minh hậu thất thố như vậy, ngay cả lúc hai người ở trên giường thì minh hậu cũng không có mất đi khí chất cao quý đó, nhưng bây giờ lại trở thành nhất cá khiêu cước đích hãn phụ.
“Minh hoàng đã chết, đêm qua hắn đột nhiên băng hà.” Minh hậu xuất ra từng chữ như là đóng đinh, đâm vào trong lòng Dương Hạo,”bây giờ lôi mông tinh đã như quần long vô thủ.”
“Như thế nào lại như vậy?” Dương Hạo mặt không còn chút máu, “Minh hoàng đã chết? như thế nào lại thế được, mấy hôm trước ta còn gặp hắn mà.”
“Chính là đêm qua hắn đột nhiên băng hà.” Minh hậu hít sâu một hơi, cuối cũng tâm tình cũng bình tĩnh một chút, “ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn ta.”
Dương Hạo rõ ràng cái rắm, hắn vẫn còn mờ mịt:”chuyện quan trọng như thế tại sao lại không truyền ra ngoài chút tin tức nào hết? hắn là phải một tin tức chấn động mới đúng.”
“Bây giờ trong hoàng thất đang loạn, chính là ta không cho tin tức lộ ra ngoài.” Minh hậu hơi nhíu mày,”lôi mông tinh vốn là chia năm xẻ bảy, chính là do Minh hoàng thống nhất, hắn chính là chủ chốt của lôi mông tinh, nếu không có hắn thì không biết lôi mông tinh sẽ còn phát sinh sự tình gì, thậm chí ngay cả các tinh cầu lân cận cũng có thể thừa dịp gây thêm hỗn loạn bên trong tinh cầu này.”
“Cho nên ngươi không được đem chuyện Minh hoàng đã băng hà truyền ra ngoài.” Dương Hạo đối với vấn đề chính trị thì hoàn toàn mù tịt ,”nhưng có thể giấu diếm được bao lâu chứ, sớm muộn gì người khác cũng biết thôi.”
“Ta giấu tin tức này là có lý do đặc biệt.” minh hậu đột nhiên thay đổi, lúc Dương Hạo đi đến thì minh hậu vẫn còn là một thiếu phụ đau thương, nhưng lúc này lại giống như một mẫu miêu đang tức giận, khiến cho người ta có cảm giác hàn ý đang từ phía sau lưng nàng đằng khởi.
“ta chì muốn hỏi ngươi.” Minh hậu từng bước từng bước đến gần Dương Hạo, cái này tuyệt đối không phải là hai người mập mờ, mà là tràn đầy sát khí,”có đúng hay không chính ngươi đã gϊếŧ minh hoàng? Có đúng hay không?”
“Ta???” Dương Hạo thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên,”như thế nào lại là ta? Ta cần gì phải làm như vậy?”
“mặc dù minh hoàng sơ viễn ta nhưng hắn vẫn là trượng phu của ta, là người mà ta sùng kính.” Minh hậu thống khổ đến nỗi cả người phát run,”ngươi tại sao lại gϊếŧ hắn, tại sao.”
“ngươi điên rồi!!!” Dương Hạo bây giờ mới hiểu minh hậu nói cái gì, cái này quả thực là giống như cửu thiên chi lôi, bả dương hạo đả đích thất huân bát tố,”ta tại sao lại muốn gϊếŧ minh hoàng, ta làm sao để gϊếŧ hắn đây? Cái này không phải là thiên phương dạ đàm sao?”
“Thiên phương dạ đàm?” bộ dáng của minh hậu quả thật là giống như muốn cắn chết Dương Hạo,”vốn ngươi không có cơ hội để hạ sát bệ hạ, cũng không ai tin tưởng ngươi có khả năng đó, nhưng mà sự thật là sự thật, bệ hạ đã băng hà, chuyện này có liên quan đến ngươi, tùy tiện bất kỳ một người nào cũng có thể dễ dàng phán đoán rằng ngươi chính là hung thủ.”
“Có liên quan gì đến ta?” Dương Hạo quả quyết phủ nhận,”chuyện này không có khả năng, ta mấy ngày nay đều không có vào hoàng cung, rất nhiều người có thể chứng minh cho ta.”
“gϊếŧ người căn bản là không cần phải tự ra tay.” Minh hậu vẫn không buông ta cho Dương Hạo,”minh hoàng cơ hồ là không tin bất kỳ kẻ nào, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác tin tưởng ngươi, kết quả là phải táng mạng dưới tay ngươi.”
“ta không có gϊếŧ người, căn bản là không có!” Dương Hạo hống lên khan cả giọng, hai tay nắm lại thành quyền, dùng hết sức đế mà hống. Dương Hạo thật sự là không biết, tại sao minh hậu lại quả quyết là hắn gϊếŧ chết minh hoàng, Dương Hạo rõ ràng là bản thân mình vô tội, minh hoàng chết thì đối với Dương Hạo căn bản là không phải là chuyện tốt, tập đoàn của hắn phát triển như thế cũng là do minh hoàng ủng hộ.
“Ngươi không có? Ngươi không có?” minh hậu thanh âm rất cổ quái, tựa như là một nữ quỷ đi đòi mạng,”nhưng tại sao minh hoàng lại hộc máu mà chết trong khi đang cùng nữ nhân ở trên giường? tại sao ngự y nói là minh hoàng do phục dược quá độ dẫn đến huyết mạch băng phôi mà chết? trong khoảng thời gian này minh hoàng chỉ dùng duy nhất một loại xuân dược của ngươi chính là băng hỏa cửu trọng thiên, việc này ngươi giải thích thế nào đây?”
Một mớ câu hỏi ồ ạt như là liên châu bắn thẳng vào mặt Dương Hạo khiến cho hắn tinh thần chấn động, hắn đặt mông ngồi trên ghế, tay chân run rẩy như muốn nhủn ra, cơ hồ như là mất đi năng lực khống chế:”hắn … hắn … là do dùng đan dược mà chết.”
“chính là dùng thuốc độc của ngươi.” minh hậu chuẩn xác nói, “không chỉ có quan y đoàn nhận định như vậy mà ngay cả ta cũng cho rằng là như thế, cả hoàng cung này ai cũng biết, minh hoàng dùng bất kỳ loại đan dược nào cũng không có hiệu quả, chỉ có đan dược của ngươi là hắn dùng.”
Dương Hạo cơ hồ nguy đến nơi, nếu chỉ có quan y đoàn nhận định cái chết của minh hoàng là có liên quan đến hắn thì hắn còn hoài nghi là có người muốn vu hãm hắn, nhưng ngay cả minh hậu bản thân là một thầy thuốc cũng nhận định như vậy thì có thể nói hết thảy đều là sự thật, minh hoàng chết là một việc ngoài ý muốn hay nói cách khác là do dùng xuân dược mà chết.
Minh hậu đột nhiên rơi nước mắt, khí chất ung dung cao quý của nàng đột nhiên không còn, mà giống như là một người phụ nữ yếu ớt:”bây giờ có lẽ đã có người của kiếm sĩ đoàn đi bắt ngươi, ta ra lệnh cho người của hoàng thất đem ngươi đến đây là vì không muốn ngươi rơi vào tay của kiếm sĩ đoàn.” Minh hậu sắc mặt không chút thay đổi,”ta thầm nghĩ là sẽ hỏi cho ra sự thật, nếu quả thực ngươi là hung thủ thì ta sẽ tự ra tay gϊếŧ ngươi.”
Dương Hạo nghe thế thì có chút tuyệt vọng, cũng có chút sợ hãi, kỳ thật Dương Hạo giờ phút này có thể cảm nhận được tâm tình của của minh hậu, đừng nói nàng là thê tử của minh hoàng, cho dù là Dương Hạo là ngoại nhân mà khi nghe tin minh hoàng chết cũng tang khảo tỷ. tâm tình của minh hậu hiện nay có thể biết là bi thống và hối hận.
“nàng gϊếŧ ngươi rồi chính bản thân nàng cũng sẽ chết.” Hỗn Nguyên Tử đột nhiên mở miệng nói, lão cũng biết chuyện lần này là nghiêm trọng cho nên giọng điệu rất nghiêm chỉnh chứ không có du hoạt như bình thường.
“Cái gì?” Dương Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu,”minh … hoàng hậu? người muốn gϊếŧ ta rồi sau đó tự sát?”
Minh hậu cười khổ:”ngươi nghĩ rằng ta sẽ thoát khỏi quan hệ sao? Trên thế giới này không có gì là bí mật vĩnh viễn, chuyện của ta và ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có người biết thôi. Ngươi là hung thủ gϊếŧ chết minh hoàng còn ta trong mắt người khác dĩ nhiên sẽ trở thành đồng bọn của ngươi.”
“Nhưng ta không có gϊếŧ minh hoàng!”
“Ai sẽ tin ngươi?” minh hậu nhẹ nhàng nói,”ta cũng không tin.”
“Chuyện gì đã xảy ra?Tại sao lại thế? Nhất định là đan dược của lão gây chết người, chẳng lẽ xuân dược có thể gây chết người sao?” Dương Hạo đột nhiên bộc phát, hắn hận không thể đem cái lão Hỗn Nguyên Tử trong bụng ra mà bóp cổ cho lão chết đi cho rồi.
“Ta không biết”. Hỗn Nguyên Tử hàm hồ,”cũng có thể.”
“Cũng có thể???” Dương Hạo càng điên tiết hơn, “lão sao trước kia chưa từng nói qua? Lão tại sao lại không nói sớm để cho sự việc xảy ra rồi mới nói cho ta là sao, chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao lão trước giờ lại không nói cho ta biết.”
“Nói cái rắm!” thanh âm của Hỗn Nguyên Tử cũng tăng lên,”Mỗi loại đan dược đều có độc tính của riêng nó, huống hồ gì trên đời này ai cũng có vận khí của chính mình, hắn đang sống tốt ai biết được là hắn sẽ tự nhiên lăn ra chết chứ, ta cũng không phải là thần tiên làm sao mà biết trước được chứ.
Dương Hạo ngạc nhiên, hắn mặc dù rất là trách Hỗn Nguyên Tử, thậm chí còn cho rằng mọi chuyện đều là do lão Hỗn Nguyên Tử mà ra, nhưng chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng Hỗn Nguyên Tử nói không sai, mặc kệ là loại đan dược gì cũng đều có mặt tốt và mặt xấu, cuối cùng có kết quả như thế nào cũng chỉ trông chờ vào vận mệnh an bài, bản thân mình căn bản là không thể làm chủ được.
Mà lúc này đây, vận khí của Dương Hạo cũng đã tận.
“Được rồi, gϊếŧ ta đi.” Dương Hạo vô lực ngồi xuống, thanh âm bên trong phát ra khiến cho hắn cũng có chút ngạc nhiên, “nếu như ngươi cũng nghĩ như vậy thì hãy gϊếŧ ta đi.”
“Ngươi thừa nhận là gϊếŧ bệ hạ?” minh hậu đối với chuyện Dương Hạo tự lầm bầm một mình cũng không có tò mò,”ngươi cuối cùng cũng thừa nhận.”
“Ta không có gϊếŧ … ít nhất là không có ý định muốn gϊếŧ.” Dương Hạo thì thào,” coi như vận khí của ta quá tệ”
“vận khí của chúng ta đều tệ.” minh hậu gật đầu, đưa ngón tay lên, đôi ngọc chỉ của minh hậu khiến cho Dương Hạo mê mẫn, trên ngọc chỉ phát ra một cổ kỳ dị, sáng bóng lấp lánh như bạch ngọc.
Đây chính là vũ kỹ đặc biệt của minh hậu, chính là ‘thiên tầm chỉ’ là một vu thuật cổ đại trong truyền thuyết. loại vũ kỹ này minh hậu học được từ một quyển cổ phác bí kiếp. loại vũ kỹ này có rất ít người chứng kiến qua, nhưng minh hoàng đã từng nói qua, nếu minh hậu thật sự muốn hạ sát thủ thì trong hoàng cung sợ rằng chỉ có vài nhân tài mới là đối thủ của nàng thôi.
Mọi người đều biết bên trong hoàng cung có vệ đội hoàng gia kiếm sĩ đoàn, có thể nói cao thủ nhiều như mây, mà minh hậu lại có thể cao thủ trong hàng ngũ đó.
Hiện tại, loại chỉ pháp này lại lóe ra trước mặt Dương Hạo, ngọc chỉ tựa hoa lan của minh hậu nhếch lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cổ họng của Dương Hạo.
“Bên trong hoàng cung, hiện nay ai là người nắm quyền.” Dương Hạo rõ rằng đã nhắm mắt lại, chuẩn bị đầu lìa khỏi cổ, nhưng trong một khắc những lời này lại từ trong miệng hắn thốt ra.
Minh hậu ngây người, cơ hồ như không có lo lắng nói:”ta … còn có hoàng gia kiếm sĩ đoàn.”
“Kiếm sĩ đoàn?” Dương Hạo lập tức phản ứng, “chính là kiếm sĩ đoàn của Vương thao.”
“ngươi biết đoàn trưởng vương thao?” quang mang trên ngọc chỉ của minh hậu ảm đạm.
“Kiếm sĩ đoàn của vương thao là do hoàng thất chỉ huy, như thế nào lại có quyền trong hoàng cung?“ Dương Hạo thật sự là không nghĩ ra, vương thao căn bản không phải là người trong hoàng cung, tại sao lại có quyền lực như thế.
“Kiếm sĩ đoàn của vương thao tuy là hoàng gia kiếm sĩ đoàn, nhưng thật ra cũng chính là do đế quốc phái đến lôi mông tinh này giám sát hoàng thất.” minh hậu thở dài, trên mặt có một loại cảm giác bất đắc dĩ,”còn minh hoàng thì dĩ nhiên bọn chúng không dám gây sóng gió, nhưng bây giờ minh hoàng đã băng hà, bọn họ lấy danh nghĩa điều tra nhưng trên thực tế sẽ thu lấy quyền lực của lôi mông tinh, ngay cả ta cũng bị bọn họ cô lập nên cũng khó có thể làm được gì.”
“Người nào có lợi thì có lẽ cũng do người đó làm.” Vẻ mặt của Dương Hạo nhanh chóng biến hóa, hắn rốt cục dã khống còn cảm giác cảm thán về số mệnh như lúc nãy nữa, một loại áp lực khiến cho dũng khí từ tận bên trong đáy lòng của hắn dâng lên.
“Ngươi nói cái gì?” minh hậu cảm giác được Dương Hạo có biến hóa.
Kỳ thật, trước đó, Dương Hạo đã chấp nhận số mệnh, thậm chí còn nghĩ rằng chết ở trong tay của minh hậu cũng là một việc không tồi. nhưng ngay lúc ngọc chỉ của minh hậu chuẩn bị hành động thì Hỗn Nguyên Tử lại đưa ra chủ ý yêu cầu hắn hỏi trong hoàng cung ai đang nắm quyền.
Đây có thể nói là một việc tốt là Hỗn Nguyên Tử làm được, thậm chí có thể nói là một chuyện trọng yếu, vấn đề này khiến cho số mệnh trước mắt của minh hậu và Dương Hạo nhanh chóng tươi sáng hơn.
Kỳ thật minh hậu so với Dương Hạo thì rõ ràng về sự tàn khốc của đấu tranh chính trị hơn, nhưng do trượng phụ đột nhiên qua đời trước mắt nàng khiến cho nàng không còn tâm trí để ý đến chân tướng của sự thật, lúc này được Dương Hạo nhắc nhở, nàng liền tỉnh ngộ. có lợi nhất trong chuyện này không phải là Dương Hạo cũng không phải chính bản thân nàng, mà chính là hoàng gia kiếm sĩ đoàn, cho nên Dương Hạo căn bản không có khả năng ám sát minh hoàng.
Dương Hạo cũng không phải là ngốc, hắn mặc dù không hiểu chính trị, nhưng bình tâm suy nghĩ, hắn đối với chuyện có liên quan đến mạng sống của minh cũng có chút giải thích:”minh hoàng căn bản không phải là do ta gϊếŧ, chỉ có nhân tài trong kiếm sĩ đoàn mới có thể, bọn họ có thể dựa vào đó mà khống chế hoàng thất, cho nên vu hãm là ta gϊếŧ bệ hạ, sau đó lợi dụng ta đánh đổ nàng, từ nay về sau lôi mông tinh sẽ do đế quốc thống trị.”
Minh hậu cúng có chút nghĩ thông:”mấy năm nay, dược vật đặc thù của lôi mông tinh thu mua với số lượng lớn, trong đó chi chí mậu dịch đã khiến cho đế quốc khó có thể thừa nhận, đế quốc đã có vài lần muốn lấy kỹ thuật sản xuất này nhưng đều không làm được, thậm chí ngay cả sản phẩm chủ yếu của bọn họ là xuân dược cũng bị ngươi độc chiếm thị trường, cho nên đế quốc chỉ có đoạt được quyền thống trị lôi mông tinh mới có thể đoạt được tư nguyên ở đây …”
“đúng vậy, vì thế cho nên vương thao và kiếm sĩ đoàn đã gϊếŧ chết minh hoàng, sau đó giá họa cho chúng ta, chỉ cần minh hoàng và nàng đều chết, lôi mông tinh lúc đó thật sự sẽ là quần long vô thủ, kiếm sĩ đoàn sẽ dế dàng giành lấy được quyền thống trị.” Dương Hạo đột nhiên nghĩ đến một người.”Viện trưởng của Lôi Mông Tinh cao cấp học viện phải chăng là người kế thừa vị trí vương giả sao? Vương thao và hắn có quan hệ không tồi, nói không chừng hắn và vương thao hợp tác hãm hại minh hoàng …”
Minh hậu cười khổ:”ngươi nghĩ rằng ta sẽ thoát khỏi quan hệ sao? Trên thế giới này không có gì là bí mật vĩnh viễn, chuyện của ta và ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có người biết thôi. Ngươi là hung thủ gϊếŧ chết minh hoàng còn ta trong mắt người khác dĩ nhiên sẽ trở thành đồng bọn của ngươi.”
“Nhưng ta không có gϊếŧ minh hoàng!”
“Ai sẽ tin ngươi?” minh hậu nhẹ nhàng nói,”ta cũng không tin.”
“Chuyện gì đã xảy ra?Tại sao lại thế? Nhất định là đan dược của lão gây chết người, chẳng lẽ xuân dược có thể gây chết người sao?” Dương Hạo đột nhiên bộc phát, hắn hận không thể đem cái lão Hỗn Nguyên Tử trong bụng ra mà bóp cổ cho lão chết đi cho rồi.
“Ta không biết”. Hỗn Nguyên Tử hàm hồ,”cũng có thể.”
“Cũng có thể???” Dương Hạo càng điên tiết hơn, “lão sao trước kia chưa từng nói qua? Lão tại sao lại không nói sớm để cho sự việc xảy ra rồi mới nói cho ta là sao, chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao lão trước giờ lại không nói cho ta biết.”
“Nói cái rắm!” thanh âm của Hỗn Nguyên Tử cũng tăng lên,”Mỗi loại đan dược đều có độc tính của riêng nó, huống hồ gì trên đời này ai cũng có vận khí của chính mình, hắn đang sống tốt ai biết được là hắn sẽ tự nhiên lăn ra chết chứ, ta cũng không phải là thần tiên làm sao mà biết trước được chứ.
Dương Hạo ngạc nhiên, hắn mặc dù rất là trách Hỗn Nguyên Tử, thậm chí còn cho rằng mọi chuyện đều là do lão Hỗn Nguyên Tử mà ra, nhưng chính bản thân hắn cũng rất rõ ràng Hỗn Nguyên Tử nói không sai, mặc kệ là loại đan dược gì cũng đều có mặt tốt và mặt xấu, cuối cùng có kết quả như thế nào cũng chỉ trông chờ vào vận mệnh an bài, bản thân mình căn bản là không thể làm chủ được.
Mà lúc này đây, vận khí của Dương Hạo cũng đã tận.
“Được rồi, gϊếŧ ta đi.” Dương Hạo vô lực ngồi xuống, thanh âm bên trong phát ra khiến cho hắn cũng có chút ngạc nhiên, “nếu như ngươi cũng nghĩ như vậy thì hãy gϊếŧ ta đi.”
“Ngươi thừa nhận là gϊếŧ bệ hạ?” minh hậu đối với chuyện Dương Hạo tự lầm bầm một mình cũng không có tò mò,”ngươi cuối cùng cũng thừa nhận.”
“Ta không có gϊếŧ … ít nhất là không có ý định muốn gϊếŧ.” Dương Hạo thì thào,” coi như vận khí của ta quá tệ”
“vận khí của chúng ta đều tệ.” minh hậu gật đầu, đưa ngón tay lên, đôi ngọc chỉ của minh hậu khiến cho Dương Hạo mê mẫn, trên ngọc chỉ phát ra một cổ kỳ dị, sáng bóng lấp lánh như bạch ngọc.
Đây chính là vũ kỹ đặc biệt của minh hậu, chính là ‘thiên tầm chỉ’ là một vu thuật cổ đại trong truyền thuyết. loại vũ kỹ này minh hậu học được từ một quyển cổ phác bí kiếp. loại vũ kỹ này có rất ít người chứng kiến qua, nhưng minh hoàng đã từng nói qua, nếu minh hậu thật sự muốn hạ sát thủ thì trong hoàng cung sợ rằng chỉ có vài nhân tài mới là đối thủ của nàng thôi.
Mọi người đều biết bên trong hoàng cung có vệ đội hoàng gia kiếm sĩ đoàn, có thể nói cao thủ nhiều như mây, mà minh hậu lại có thể cao thủ trong hàng ngũ đó.
Hiện tại, loại chỉ pháp này lại lóe ra trước mặt Dương Hạo, ngọc chỉ tựa hoa lan của minh hậu nhếch lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cổ họng của Dương Hạo.
“Bên trong hoàng cung, hiện nay ai là người nắm quyền.” Dương Hạo rõ rằng đã nhắm mắt lại, chuẩn bị đầu lìa khỏi cổ, nhưng trong một khắc những lời này lại từ trong miệng hắn thốt ra.
Minh hậu ngây người, cơ hồ như không có lo lắng nói:”ta … còn có hoàng gia kiếm sĩ đoàn.”
“Kiếm sĩ đoàn?” Dương Hạo lập tức phản ứng, “chính là kiếm sĩ đoàn của Vương thao.”
“ngươi biết đoàn trưởng vương thao?” quang mang trên ngọc chỉ của minh hậu ảm đạm.
“Kiếm sĩ đoàn của vương thao là do hoàng thất chỉ huy, như thế nào lại có quyền trong hoàng cung?“ Dương Hạo thật sự là không nghĩ ra, vương thao căn bản không phải là người trong hoàng cung, tại sao lại có quyền lực như thế.
“Kiếm sĩ đoàn của vương thao tuy là hoàng gia kiếm sĩ đoàn, nhưng thật ra cũng chính là do đế quốc phái đến lôi mông tinh này giám sát hoàng thất.” minh hậu thở dài, trên mặt có một loại cảm giác bất đắc dĩ,”còn minh hoàng thì dĩ nhiên bọn chúng không dám gây sóng gió, nhưng bây giờ minh hoàng đã băng hà, bọn họ lấy danh nghĩa điều tra nhưng trên thực tế sẽ thu lấy quyền lực của lôi mông tinh, ngay cả ta cũng bị bọn họ cô lập nên cũng khó có thể làm được gì.”
“Người nào có lợi thì có lẽ cũng do người đó làm.” Vẻ mặt của Dương Hạo nhanh chóng biến hóa, hắn rốt cục dã khống còn cảm giác cảm thán về số mệnh như lúc nãy nữa, một loại áp lực khiến cho dũng khí từ tận bên trong đáy lòng của hắn dâng lên.
“Ngươi nói cái gì?” minh hậu cảm giác được Dương Hạo có biến hóa.
Kỳ thật, trước đó, Dương Hạo đã chấp nhận số mệnh, thậm chí còn nghĩ rằng chết ở trong tay của minh hậu cũng là một việc không tồi. nhưng ngay lúc ngọc chỉ của minh hậu chuẩn bị hành động thì Hỗn Nguyên Tử lại đưa ra chủ ý yêu cầu hắn hỏi trong hoàng cung ai đang nắm quyền.
Đây có thể nói là một việc tốt là Hỗn Nguyên Tử làm được, thậm chí có thể nói là một chuyện trọng yếu, vấn đề này khiến cho số mệnh trước mắt của minh hậu và Dương Hạo nhanh chóng tươi sáng hơn.
Kỳ thật minh hậu so với Dương Hạo thì rõ ràng về sự tàn khốc của đấu tranh chính trị hơn, nhưng do trượng phụ đột nhiên qua đời trước mắt nàng khiến cho nàng không còn tâm trí để ý đến chân tướng của sự thật, lúc này được Dương Hạo nhắc nhở, nàng liền tỉnh ngộ. có lợi nhất trong chuyện này không phải là Dương Hạo cũng không phải chính bản thân nàng, mà chính là hoàng gia kiếm sĩ đoàn, cho nên Dương Hạo căn bản không có khả năng ám sát minh hoàng.
Dương Hạo cũng không phải là ngốc, hắn mặc dù không hiểu chính trị, nhưng bình tâm suy nghĩ, hắn đối với chuyện có liên quan đến mạng sống của minh cũng có chút giải thích:”minh hoàng căn bản không phải là do ta gϊếŧ, chỉ có nhân tài trong kiếm sĩ đoàn mới có thể, bọn họ có thể dựa vào đó mà khống chế hoàng thất, cho nên vu hãm là ta gϊếŧ bệ hạ, sau đó lợi dụng ta đánh đổ nàng, từ nay về sau lôi mông tinh sẽ do đế quốc thống trị.”
Minh hậu cúng có chút nghĩ thông:”mấy năm nay, dược vật đặc thù của lôi mông tinh thu mua với số lượng lớn, trong đó chi chí mậu dịch đã khiến cho đế quốc khó có thể thừa nhận, đế quốc đã có vài lần muốn lấy kỹ thuật sản xuất này nhưng đều không làm được, thậm chí ngay cả sản phẩm chủ yếu của bọn họ là xuân dược cũng bị ngươi độc chiếm thị trường, cho nên đế quốc chỉ có đoạt được quyền thống trị lôi mông tinh mới có thể đoạt được tư nguyên ở đây …”
“đúng vậy, vì thế cho nên vương thao và kiếm sĩ đoàn đã gϊếŧ chết minh hoàng, sau đó giá họa cho chúng ta, chỉ cần minh hoàng và nàng đều chết, lôi mông tinh lúc đó thật sự sẽ là quần long vô thủ, kiếm sĩ đoàn sẽ dế dàng giành lấy được quyền thống trị.” Dương Hạo đột nhiên nghĩ đến một người.”Viện trưởng của Lôi Mông Tinh cao cấp học viện phải chăng là người kế thừa vị trí vương giả sao? Vương thao và hắn có quan hệ không tồi, nói không chừng hắn và vương thao hợp tác hãm hại minh hoàng …”
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 46: Đông song đích gian tình phát liễu.