- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 31: Tam phân thiên hạ
Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
Quyển 1 - Chương 31: Tam phân thiên hạ
Mặc dù lão gia hỏa Hỗn nguyên tử đa phần đều là nói nhảm nhưng lần này thì sự thật đã chứng minh là lão đúng. Ít nhất đan dược do xuân dược tu tiên phái chế tạo ra này đúng là thiên hạ đệ nhất xuân dược.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Hạo bị tiếng gõ cửa đánh thức, sau khi mở cửa thì phát hiện ra lão nhân ngày hôm qua đang đứng ngoài. Thế nhưng chỉ qua một đêm ngắn ngủi mà sắc mặt lão nhân này đã thay đổi lớn, mặc dù tuổi vẫn già lão như thế nhưng diện mạo tinh thần hoàn toàn khác hẳn, da tay lóe nên vẻ sáng bóng, đôi mắt lấp lánh thêm vẻ tinh quang, hơn nữa không cần quải trượng vẫn có thể đi vừa nhanh vừa vững.
“Phản lão hoàn đồng” Dương Hạo nhanh chóng đưa lão nhân vào trong dược điếm.
Lão nhân thần thanh khí sảng đứng giữa phòng, cười cười gian tà :”Tại hạ Chư Cát Kiến.”
“Chư Cát Kiến.” Dương Hạo nghe có vẻ quen tai.
“Đúng vậy, gia tổ tiên chính là đại trí giả trong thời tam quốc cổ đại, đã nghe qua chưa vậy?” lão nhân phe phẩy chiếc quạt lông ngỗng, đáng tiếc là không thể làm tăng thêm chút nào vẻ trí giả cho lão mà chỉ càng thêm vẻ hoạt kê ngốc ngếch.
“A, có chơi qua trò tam quốc.” Dương Hạo vò vò đỉnh đầu cho tỉnh táo lại một chút, trò tam quốc này cũng đã có tới thời đại vũ hàng rồi, Gia Cát Lượng là một vị trí giả a.
“Người khác nói tại hạ có tài trí của Gia Cát Lượng.” Lão nhân thần sắc gian tà tự biên tự diễn.
“Cáp, lại một tên không biết liêm sĩ giống ngươi, tự sướиɠ điên cuồng.” Dương Hạo nói khẽ với Hỗn nguyên tử chỉ tiếc là Hỗn nguyên tử còn chưa thức nên thành ra Dương Hạo tự lẩm bẩm một mình.
“Tiểu huynh đệ” lão đầu Chư Cát Kiến nói tiếp :”Xuân dược ngươi cho ta ngày hôm qua dù có hôi một chút nhưng rất có hiệu quả.”
“Hữu hiệu.” Dương Hạo tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại :”Hiệu quả như thế nào ?”
Chư Cát Kiến nói :”Ta năm nay 70 rồi, thân thể tuy không tệ nhưng bên dưới thì lại mềm như bún, lúc thường dù mỗi ngày 1 lần đã có thể gọi là kinh nhân lắm rồi, nhưng hôm qua ăn xuân dược của tiểu hữu, nhất dạ tứ độ xuân phong , khiến tiểu nha đầu theo ta đêm qua chết đi sống lại, loại hùng phong này dù là ta lúc còn trẻ cũng hiếm thấy.”
Dương Hạo nháy mắt liên tục, hắn như chẳng dám tin vào tai mình, Long hổ đại hoàn đan này chẳng phải hắn chế rồi ăn, ăn rồi lại ăn nữa sao,chả lẽ đúng như Hỗn nguyên tử nói vì mình là đệ tử của xuân dược tu tiên phái nên ăn xong hiệu quả không như người thường, ngoại trừ bồi bổ cơ thể thì cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, nhưng với người thường thuốc này lại có hiệu quả của tuyệt thế xuân dược.
“Ta ăn xuân dược 10 năm nhưng tất cả đa số chỉ có tác dụng bình bình, gần đây có Thiên vạn tính là xuân dược do hóa học chế tuy có chút hiệu quả nhưng so với của tiểu huynh đệ hãy còn kém xa."
Nghe Chư Cát Kiến khích lệ Dương Hạo giật mình từ ngây ngốc dần tỉnh lại, mỉm cười, cười đến mức không thể ngừng :”Đã vậy, lão sẽ mua một chút chứ?”
“Mua, mua chứ” Chư Cát Kiến không chối từ nói.
“50 đế quốc tệ một viên ,mua bao nhiêu, mua 100 khuyến mãi 8 viên.” Dương Hạo chuẩn bị lấy thuốc ra bán. Thế nhưng tới lúc đưa tiền sắc mặt Chư Cát Kiến đại biến, lão cười ha ha ” Ta nói này, tiệm của huynh đệ ngươi hình như vô cùng ế ẩm.”
“Không có sinh ý ta cũng đành chịu.” Dương Hạo oán khí đầy mình nói.
“À, dù xuân dược của ngươi có hiệu quả nhưng vẫn có khuyết điểm.” Chư Cát Kiến như tìm được điểm đột phá, tặc khẩu cười gian mà nói.
“Khuyết điểm gì?” Dương Hạo dù không thích cái danh ông chủ tiệm xuân dược nhưng lại muốn có năm ngàn vạn, không còn cách nào hơn là phải tranh thủ vô sỉ mà hỏi, tranh thủ cải tiến phương pháp.
“hỏi đề lớn nhất tất nhiên là mùi thối.” Nói đến đó Chư Cát Kiến không khỏi nhíu mày ”Nam nữ giao hoan là nhân sinh hỉ sự, nhưng đan dược này quá thối, không khí gì cũng không có, hiệu quả tốt thì sao đây?”
Dương Hạo oan ức thở dài :”Ta cũng biết, đang cố gắng cải tiến.”
Chư Cát Kiến là kẻ trí tất nhiên gã biết với thần sắc Dương Hạo như vậy thì việc cải tiến mùi vị không phải là chuyện dễ dàng, cho nên lão vội lái sang chuyện khác :”Hiệu quả của đan dược này có thể làm người ta nhanh chóng hứng khởi, nhưng chỉ có thể giải quyết số lượng chứ không giải quyết được hỏi đề thời gian."
“Cái gì gọi là hỏi đề thời gian.” Dương Hạo bị cuốn hút.
“Đúng là người tuổi trẻ.” Ánh mắt Chư Cát Kiến gian tà nhìn Dương Hạo, ngữ điệu như dạy bảo, ”Với nam nhân mà nói,chỉ cần bản thân sảng khoái là đủ, nhưng nam nữ giao hoan là chuyện của hai người, chinh phục đàn bà, để cho nữ nhân của mình sướиɠ điên sướиɠ đảo mới là cảnh giới hưởng thụ cao nhất, nếu mỗi đêm có thể vài lần thì dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nữ nhân mỗi lần đều không đến đỉnh được thì chẳng phải là hành hạ người quá hay sao? Nếu gặp chuyện này thì uy nghiêm của nam nhân để đâu.”
Dương Hạo nghe xong liền hiểu ra, Long hổ đan này chỉ có thể trị được số lượng chứ đối với chất lượng một lần thì vô dụng, nhìn vẻ mặt của lão nhân trước mặt đúng là đã trải qua không ít mao bệnh a.
“Ta hiểu rồi, thời gian tới ta sẽ phối xuất tân dược giúp lão trị chứng bệnh quan trọng.”
Chư Cát Kiến mở to hai mắt :”Chỉ ta sao? Ta đang lo lắng cho ngươi đó, tiểu huynh đệ.” Lão dùng sức ghì vai Dương Hạo, như là hai người bạn lâu năm.
Dương Hạo bị bộ dáng lão nhân hấp dẫn :”Đại thúc, người nói lo lắng cho ta là làm sao?”
“Xuân dược tuyệt thế như vậy mà chỉ có thể để chôn vùi trong nơi này không mang ra cho quảng đại dân chúng biết tới, thế này không phải là phạm tội sao.” Lão gào khan cả giọng khiến người ta nghe tưởng như phổi lão bị tắc.
“Đừng kích động, đừng kích động” Dương Hạo lấy ghế cho Chư Cát Kiến ngồi xuống “Ta cũng muốn đại phát đại lợi chứ, để cho ai ai cũng biết xuân dược của ta, nhưng lão thấy đó, dược vị thực sự quá khó ngửi, người khác có muốn cũng không dám tới mua.”
“Đây không phải là hỏi đề của thuốc tuyệt đối không phải.” Chư Cát Kiến tay nắm thành quyền, múa may trên không.
“Quả nhiên là đại hành gia!” Hỗn nguyên tử điên cuồng hét lên, lão tỉnh khá đúng lúc :”Ta nói rồi, chuyện này không có liên quan đến dược hoàn.”
“Vậy lão nói tại sao không có người tới mua xuân dược của ta.” Dương Hạo lập tức mang hỏi đề này hỏi Chư Cát Kiến.
Chư Cát Kiến tất nhiên là đã sớm thành tinh, nhìn qua là lão đã sớm có kế hoạch toàn bộ nên hôm nay mới tới đây gõ cửa :”Tiểu huynh đệ, ngươi chế dược hoàn tốt nhưng lại không biết làm thế nào phát triển sinh ý, đây là khuyết điểm của ngươi vì không biết tuyên truyền.”
“Tuyên truyền” Dương Hạo thật sự không hiểu ý này “Nhưng làm sao tuyên truyền, ta không có tiền làm quảng cáo.”
“Tuyên truyền chính thức thì không cần tiền.” Con mắt lão nhân biến thành một dòng sông huyền bí, lắc đầu ra vẻ như một cao nhân :” Chỉ cần có nhân tài chỉ điểm cho ngươi, tất cả đều không cần lo”
“Có loại cao nhân này sao” Dương Hạo ha ha cười.”Cho dù có cũng không đến tiểu điếm của ta trợ giúp, ta vừa không có tiền lại không có thế lực, ai sẽ chỉ điểm chứ?”
“Đó là hỏi đề của ngươi. ” Chư Cát Kiến lại huy động chiếc quạt lông vũ, lão mặc đồ đen nên nhìn cây quạt có vẻ buồn cười ”Thế nhưng cao nhân cũng không phải không có.”
“Là ai” Dương Hạo quay lưng lại dù sao cũng không có khách buôn chuyện với lão một lúc cũng không sao.
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
“Xa tại…..” Dương Hạo tỉnh ngộ ”Lão chính là nói mình á.”
“Đúng, chính là ta.” Chư Cát Kiến dùng quạt chỉ vào mình ”Với tài trí vô song sánh với Gia Cát Khổng Minh, nơi nào có được nhân tài như ta.”
Dương Hạo cười lớn, hắn cũng không để chút mặt mũi nào cho lão đầu này :”Không thể. Đại thúc, nhìn dáng lão có muốn làm du đãng cũng không được nói chi là nhân tài.”
Chư Cát Kiến mặc dù nhìn cũng không tệ nhưng nhìn thế nào cũng không phải người giàu có nếu không ngày hôm qua lão đã mua Thiên vạn tính chứ sao lại tay không mà qua đây mua xuân dược chứ.
Dương Hạo liếc một cái, Chư Cát Kiến dù có chút xấu hổ dù sao lão cũng có da mặt dầy với nhiều năm tích tụ, lão cũng không ngại nói :” Đúng là bây giờ lão so với ngươi không khác, nhưng chỉ là không gặp được người cần, xưa nay…"
“Người khác ngốc cũng chỉ hơn mười năm mà thôi, nhưng lão nhân gia ngài đã sắp bảy mươi rồi có giả ngốc cũng không đến lượt lão a.” Dương Hạo vốn tâm tình không tốt nên trực tiếp nói thẳng.
“Tiểu huynh đệ không thể nói như thế được, viễn cổ truyền thuyết có kể Khương Tử Nha 80 tuổi mới ra giúp Văn vương phản Thương, ta bây giờ tính ra còn rất trẻ.”
“Quên đi” Dương Hạo lắc đầu ra vẻ không tin tưởng.
“Ha ha ha” thấy Dương Hạo khoát tay từ chối Chư Cát Kiến không chút tức giận, còn ngửa mặt lên trời cười dài, cười rung hàm râu bay phất phơ cũng mang theo vài phần phong thái của kẻ sĩ ”Ta biết tiểu huynh đệ sẽ không tin tưởng nhưng lão hủ tuyệt đối không phải hư danh.”
“Vậy thế thì sao nào?” Dương Hạo bị tiếng cười sói tru của lão dọa cho một trận.
“Lão hủ hôm nay vì tiểu huynh đệ mà làm một cái Long Trung Đối!” Chư Cát Kiến mỉm cười.
“Long Trung Đối?” Dương Hạo le lưỡi :”Giống hát tuồng quá.”
“Theo tích cũ tam quốc thì Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Lượng sau này Gia Cát Lượng theo phò Lưu Bị một lòng trung thành, sau này thiên hạ chia ba Lưu Bị tại Thục Quốc xưng hùng, đều là nhờ Gia Cát Lượng lúc khuất núi đã để lại một chỉ điểm, hôm nay ta cũng muốn làm theo tổ tiên giúp ngươi phân tích đại thế của thiên hạ …”
“Chờ đã, chờ một chút…” Dương Hạo ngắt lời của lão ”Gia Cát Lượng phân tích là đại thế của thiên hạ, bây giờ là bán xuân dược thì quan hệ gì tới sự tình thiên hạ chứ?”
“Đương nhiên có quan hệ, còn là rất có quan hệ.” Chư Cát Kiến tăng thêm ngữ khí :”Xuân dược không chỉ giúp ngươi mà còn là một điều tất yếu của việc làm hưng vượng cả thiên hạ.”
“Tất yếu ?” Dương Hạo nhìn hai bên đường trống rỗng ngay cả muỗi cũng không có lấy một con ”Ta không thấy gì trọng yếu.”
Chư Cát Kiến đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài cửa không có một bóng người :”Từ lúc Ngân hà đế quốc nhất thống tới nay, nhân dân đều ăn thực phẩm hỗn hợp, loại thực phẩm này có thể mãnh liệt chuyển hóa năng lượng, dù không có hỏi đề gì nhưng theo nghiên cứu thì lại làm giảm đi năng lực của nam nhân.”
Dương Hạo tròn mắt, những lời này hắn từng nghe ở nhà đại sứ nhưng hắn vẫn cho đây là bí mật trọng đại, không biết tại sao Chư Cát Kiến lại biết.
Chư Cát Kiến tiếp tục :”Nếu nam nhân tiếp tục bị thoái hóa tinh lực, vậy đàn bà sẽ bất mãn, tâm tình sẽ khó chịu, thế giới sẽ vì thế mà xảy ra tình trạng bất an, cho nên gần đây các đại tinh hệ đều tìm kiếm nguồn cung cấp xuân dược, mong cho tình hình có thể thay đổi, dưới tình trang này, tiểu huynh đệ ngươi có còn cho rằng xuân dược không quan trọng nữa không?”
“Như lão nói, vậy xuân dược vẫn còn trọng yếu vô cùng.” Dương Hạo sờ đầu, lòng thầm nghĩ ”Thế nhưng lão nói đế quốc và tinh hệ gì đó ta nghe không hiểu, ta chỉ muốn nghe ta làm thế nào mới có thể bán được xuân dược.”
“Giờ phân tích thị trường Lôi Mông Tinh một chút.” Chư Cát Kiến đưa ngón cái lên :”Lôi Mông Tinh là một tinh hệ, chỉ là một tiểu hành tinh, đại bộ phận là khu nông nghiệp mà nông dân cũng không có tiền mua thuốc, hoàn toàn có thể quên đi, người có thể mua chính là những người tập trung tại thành thị lớn nhất của Lôi Mông Tinh.”Chư Cát Kiến giẫm giẫm chân ý bảo chính là trong nội thành này.
Dương Hạo dù sao cũng là kẻ thông minh, rất nhanh đã hiểu :”Lão nói, chỉ cần cho mọi người đều biết và mua xuân dược của ta, chúng ta có thể chiếm lĩnh thị trường Lôi Mông Tinh.”
“Đúng, chỉ cần đứng vững ở Lôi Mông Tinh ngươi có thể đem xuân dược phát triển tới nơi khác.” Chư Cát Kiến có thói quen ăn to nói lớn, lão bắt đầu đem tư duy chiến lược của mình nói ra.
“Chậm đã, chậm đã” Dương Hạo cắt đứt lời nói dài vô tận của lão :” Trước tiên hãy nói cho ta biết làm thế nào chiếm lĩnh thị trường trong khi mỗi người đều đã chấp nhận xuân dược Thiên vạn tính.”
“Ngươi biết là tốt rồi, tiểu huynh đệ ngươi có biết bối cảnh của Thiên vạn tính?” Chư Cát Kiến hỏi.
“Đó là một loại thuốc của đế quốc, tựa hồ có liên lạc gì đó với nguyên lão viện.” Dương Hạo nhớ lại đoạn đối thoại đã nghe lúc trước, ”Bọn họ bán xuân dược đều do hóa học tạo thành.”
Chư Cát Kiến trừng to đôi mắt nhìn thẳng vào Dương Hạo :”Không ngờ ngươi không biết kinh doanh nhưng lại có thể thu thập tình báo, chính xác như lời ngươi nói Thiên vạn tính đã là loại xuân dược duy nhất của cả vũ trụ, có bối cảnh rất mạnh, bây giờ thành địch nhân của họ, chỉ có chết.”
“Vậy là chúng ta xong hết rồi….” X13 không biết từ chỗ nào bay tới.
Dương Hạo vừa nhìn nó liền điên lên tiện tay nắm lấy nó ném đi. X13 dễ dàng bị bắt, hô một tiếng bị ném văng đi.
Dương Hạo lắc đầu :”Gia Cát tiên sinh, chúng ta phải làm thế nào mới hạ được Thiên vạn tính?”
Nghe Dương Hạo bắt đầu lễ phép gọi mình tiên sinh, Chư Cát Kiến đắc ý nói :”Thiên vạn tính dù có tiền có thế nhưng nó cũng có nhược điểm.”
“Nó có nhược điểm?” Dương Hạo không rõ ràng.
“Đó là đương nhiên!” Gia Cát Kiến lại nói lớn:”Bây giờ tất cả xuân dược điếm đều nhập xuân dược từ bách tinh hệ nên phải tăng giá do có thêm tiền vận chuyển, phí vận chuyển quá cao khiến cho giá thu cố nhiên cũng cao, bây giờ xuân dược lại là thứ cần thiết, nhiều nam nhân nhiều đêm không dùng không được, giá cao thế, chẳng phải làm khó người khác ư?”
“Đúng đúng” Dương Hạo chớp mắt. ”Giá của chúng ta chỉ bằng một phần tư Thiên vạn tính, thật sự là tiện hơn.”
“Hơn nữa, tác dụng của chúng lại không tốt.” Gia Cát Kiến cúi đầu, để cho Dương Hạo nhìn cái đầu trọc của mình ” Ta vốn còn hơn trăm sợi tóc nhưng dùng xuân dược của Thiên vạn Tính nhiều nên bây giờ tóc bạc đầy đầu, chỉ còn sót lại vài sợi thật thê thảm.”
Dương hạo nhìn da đầu màu phấn của Gia Cát Kiến muốn cười lại ko dám chỉ đành cố nín:”Nguyên lai là vậy, xuân dược của họ làm rụng tóc.”
“Thiên vạn tính có sinh ý tốt chỉ là nhờ có chỗ dựa lại ko ai cạnh tranh nếu tiểu huynh đệ ngươi có thể thúc đẩy thị trường thì có thể hạ gục Thiên Vạn Tính.”
Dương Hạo quả là bị thuyết phục, hắn mở xuân dược điếm là vì kiếm tiền, nếu mà bán một viên còn khó khăn, thì biết năm nào tháng nào mới kiếm được năm ngàn vạn, cho nên hắn nói:”Gia Cát tiên sinh vậy làm sao đánh bại Thiên Vạn Tính?”
“Khi xưa Gia Cát Khổng Minh có nói Tam phân thiên hạ.” Gia Cát Kiến bắt đầu … ”Hôm nay ta cũng muốn giảng cho ngươi tam phân thiên hạ.”
“Bây giờ cũng ko phải tam quốc.” Hỗn Nguyên Tử trong bụng mắng,hắn tự coi mình là sư phụ Dương Hạo nay thấy Dương hạo cung kính thỉnh giáo người khác tất nhiên là ghen ăn tức ở.
Dương Hạo vỗ bụng cho Hỗn Nguyên Tử yên lặng.
May là Gia Cát Kiến ko nghe âm thanh đó hắn lại nói tiếp lí luận của mình, ”Thật ra thị trường xuân dược của Lôi Mông Tinh cũng là ba phần thiên hạ.”
“Ba phần” Dương hạo dù tới ko lâu nhưng hắn cũng biết thành có mấy ngàn vạn dân cư, toàn thành một phần 3 khu, vô số tiểu khu, nhưng tới nay cũng chưa nghe qua cái gì là tam phân pháp.
“Tam phân này tất nhiên ko phải dựa theo trụ trạch.” Gia Cát Kiên phảng phất nhìn thấu tâm tư Dương hạo, ”mà căn cứ theo sự phân bố xuân dược, trong thành có ba khu vực tiêu hao lượng xuân dược lớn nhất.”
“Là ba nơi nào?” Dương hạo tinh thần phấn chấn, đây là tương lai của mình, đương nhiên phải vểnh tai nghe kĩ.
“Thứ nhất là hoàng cung, Lôi Mông tinh do hoàng đế thống trị tất cả hoàng tộc đều trong cung, trung ương hoàng cung hơn mười vạn người, những người này đều ăn ko ngồi rồi, cả ngày trừ làm việc trên giường ra còn có gì tốt? Cho nên Hoàng cung là thị trường tốt nhất.”
Dương Hạo trong tâm nói phải nhưng cái việc Hoàng cung này ko liên quan đến hắn bởi hoàng tộc làm sao mà thèm để ý cái tiểu điếm của hắn.
“Thứ hai là nơi ai cũng biết danh Lăng Phi Tinh thần hải.” vừa nói đến địa phương này tiểu nhãn thử của Gia Cát Kiến như hạt châu lóe lên.
Đừng nói là lão Gia Cát háo sắc ngay cả Dương Hạo nghe đến địa phương này cũng chảy nước miếng.
Lăng Phi Tinh thần hải tất nhiên ko phải là biển thật mà là một tỏa ky cầu.
Trong Vũ trụ dù là tinh cầu nào cũng ko có cách né được lăng phi tinh thần hải mị hoặc như vậy, là tỏa ky cầu của ngu nhạc, có mặt ở hơn một ngàn tinh hệ, mấy vạn phân hiệu. Tại Lôi Mông Tinh thì lăng phi tinh thần hải này lại là một trong tứ tinh hệ kì hạm, là tòa lầu 200 tầng, giữa lầu có đổ trường, muốn nhảy múa có nhảy múa, muốn nghe nhạc có nghe nhạc, nhưng nổi tiếng nhất là kĩ viện.
Kẻ có tâm phong nguyệt đều rõ ràng Lăng phi tinh thần hải là kĩ viện thành danh. Họ chọn mĩ nhân từ các bộ tộc trong vũ trụ tạo nên lăng phi tinh thần hải làm nơi phẩm bài, mĩ nhân ở đây tùy tiện chọn một người cũng là quan quân đại tài, từ vóc người hình dáng đều là chọn một ngàn được một, làm người khác điên đảo là kĩ thuật họ đều cao siêu, công phu trên giường tuyệt hảo ko chỉ làm khách thoải mái mà còn làm cho họ thỏa mãn trong lòng.
Lôi mông lăng phi tinh thần hải có thể nói là một kĩ viện siêu cấp, có vạn kĩ nữ nhưng vẫn chưa thỏa mãn nổi bọn háo sắc của tinh hệ, một kĩ viện siêu cấp một ngày tiêu hao bao nhiêu xuân dược tất nhiên là thiên văn sổ tự rồi.
Dương hạo cũng biết, hắn vỗ đầu ảo não tức mình sao ngày xưa ko nghĩ ra những nơi tiêu phí xuân dược nhiều vậy.
“lăng Phi tinh thần hải hẳn là bây giờ đã có người chuyên chức cung cấp rồi.” Dương hạo chần chờ hỏi, siêu cấp kĩ viện kia mở nhiều năm vậy thì làm sao còn là thị trường trắng được.
“Tất nhiên” Gia cát kiến chính là cao thủ phong nguyệt trường ”Ta ở lăng phi tinh thần hải nhiều đêm, dùng toàn là xuân dược do Thiên vạn tính cung cấp, hai nơi này đã hợp tác, người khác khó nhúng tay vào.”
Cửa hi vọng vừa mở lại đóng ngay, Gia Cát Kiến dù có khởi đầu đáng kinh ngạc nhưng cũng vô dụng, dù thị trường tốt mà mình ko vào được,vậy có tác dụng gì.
Gia Cát Kiến thấy Dương Hạo mồ hôi đầy đầu trong lòng đã sớm biết:”Ta còn muốn nói là chỗ cuối trong ba phần thiên hạ, chỉ có nơi này tiểu huynh đệ ngươi phải chú ý, xuân dược của ngươi phải là từ đây mà phát triển”
“Còn chỗ khác sao?” Dương Hạo trong đầu sương mù nổi lên, trong thành lý còn chỗ nào ngoài hoàng cung và kĩ viện tiêu hao nhiều xuân dược nữa chứ.
“Địa phương này người khác ko thể nghĩ đến, dù có bọn hắn cũng ko thể biết, cho dù là có người biết, sợ rằng ta cũng không nghĩ ra.” Gia Cát Kiến thần bí cười hê hê ”Là Phổ độ nhai khu.”
“ Phổ Độ nhai khu” Dương hạo ngạc nhiên, ko chỉ Dương Hạo ngay cả Hỗn Nguyên Tử trong bụng hắn cũng phát ngốc.
Tại lôi Mông tinh trong thành chia làm vô số nhai khu,là nơi dân chúng ở, có mấy ngàn vạn dân trong một nhai khu.
Một câu khái quát "phổ độ nhai khu" này chính là nơi tiểu thị dân tập trung, nhưng dù ai ở cũng chỉ là bình dân, họ tiêu thụ xuân dược sẽ ko hơn các phân khu khác bao nhiêu, sao có thể là một phần ba của thiên hạ?
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 31: Tam phân thiên hạ