- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 3: Cái Bụng Biết Nói
Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
Quyển 1 - Chương 3: Cái Bụng Biết Nói
Hai tên đạo mộ bị Dương Hạo mắng liền tỉnh lại, dù sao khi rút vũ khí trên lưng xuống rồi thì bọn họ cũng sẽ không khách khí với người khác, nói gϊếŧ là sẽ trực tiếp gϊếŧ liền.
Câu mắng của Dương Hạo vừa nói đã không thể trở lại, mặc dù hắn bây giờ đang siêu cấp hối hận, lại nhìn về phía hắc động thật sự là cảm giác được thiên đường đang ở rất gần, rất gần.
Bụng càng ngày càng đau, nhưng lại có một cổ nhiệt lượng giống như lửa đốt từ bụng dưới bốc lên.
" Mẹ ơi !!" Dương Hạo kêu to, hắn trơ mắt chứng kiến tự miệng hắn bất chợt phun ra một ngọn lửa màu đỏ rồi sau đó trước mắt tối sầm đã sớm không còn tri giác nữa.
Đến khi Dương Hạo tỉnh lại cái cảm giác toàn thân đau như bị kim châm không hề biến mất, bất quá sau khi hắn mở mắt cảnh tượng trước mặt lại làm cho Dương Hạo còn toàn quên đi thống khổ.
Chỉ thấy ở bên trong huyệt động này, khắp nơi đều là máu tươi, thi thể hai tên đạo mộ đã thất linh bát lạc, ngay cả cỗ máy đào móc chuyên dụng cũng bị bỏ nằm trên mặt đất, chỉ có mấy cái nút bấm là vẫn còn phát ra quang mang.
Dương Hạo nhìn lại đôi tay hắn, cả hai đều dính đầy vết máu còn chưa khô kịp, trong đầu Dương Hạo chợt bùng lên ý niệm.
Chính mình đã gϊếŧ hai tên đạo mộ sao ?
Ý nghĩ đột nhiên nảy ra lập tức khiến Dương Hạo kinh hoảng, hắn như thế nào cũng không nghĩ thông, làm thế nào hắn lại có thể gϊếŧ chết hai tên đạo mộ với vũ khí cầm trong tay được ? Mặc dù căn cứ pháp luật đế quốc thì hắn là do tự vệ nên mới phản kháng, hơn nữa gϊếŧ chết người đạo mộ cũng không xem như vi pháp, chỉ có điều cảm giác lần đầu tiên gϊếŧ người vẫn khiến Dương Hạo không dễ nuốt trôi.
Hắn hét to lên hướng về phía trước chạy đi, tựa hồ tưởng rằng chỉ cần chạy là có thể đem tất cả mọi chuyện đều quên được.
Nhưng rất nhanh Dương Hạo đã huých vào tường. Rõ ràng là hắn không hề ý thức rằng mình vẫn đang ở trong mật thất sâu dưới lòng đất, Dương Hạo ngã quay về phía trước dưới chân cái động khẩu bên trên, nơi này tứ phía đều trống trơn, ngay cả một điểm đặt chân cũng không có, làm thế nào có thể chạy đi được chứ ?
Có lẽ cả đời cũng chỉ có thể đứng ở trong mật thất này sao?
Đang lúc Dương Hạo tuyệt vọng đột nhiên một thanh âm quái dị vang lên :" Nhảy !"
" Nhảy ?" Đầu óc của Dương Hạo vẫn còn đang mơ hồ, căn bản không để ý thanh âm đó từ nơi nào phát ra " Nhảy thế nào, dù có nhảy cũng không thể qua tới năm thước kia, cho dù dụng phi hành thuật cũng không thể bay cao như vậy được."
" Nhảy !!" Thanh âm kia lại vang lên, không có gì khác, chỉ thúc giục Dương Hạo. Dương Hạo tức giận dậm chân :" Nhảy thì nhảy, mà ta nói cho ngươi rằng sẽ không có khả năng nhảy tới đâu."
Để khẳng định lời nói của mình, Dương Hạo thật sự dùng sức bật mạnh thân mình. Với thành tích bình thường của môn thể dục khi không được phép sử dụng phi hành thuật Dương Hạo quả thật không thể nhảy cao được.
Nhưng hôm nay kỳ tích đã xảy ra, Dương Hạo vừa bật liền lên cao, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, một lần tùy tiện bật thân đã có thể bật chừng ba thước. Mặc dù còn có một đoạn khoảng cách mới tới chỗ cửa động khẩu nhưng sự kiện này đã khiến Dương Hạo trợn tròn mắt, cho dù là từ nơi cao ba thước rơi xuống cũng chẳng hề gây cho hắn cảm thấy đau chút nào.
" Chân của ta làm sao vậy ?" Sau khi rơi xuống đất Dương Hạo còn bắt đầu hoài nghi đôi chân hắn có vấn đề.
" Nhảy !!!" Thanh âm kia cơ hồ đang rít lên .
" Được rồi, được rồi." Lúc này không cần phải nói thêm Dương Hạo cũng biết hắn phải nhảy, có kinh nghiệm lần trước nên giờ hắn liền nhắm chỗ cửa động khẩu, dụng toàn lực nhảy lên.
Giống như một mũi tên, Dương Hạo hình như là bị bắn ra ngoài vậy, chỉ nháy mắt hắn đã bay ra khỏi động khẩu kia. Nhìn ánh nắng sáng rỡ, hô hấp không còn vị ẩm ướt nữa, Dương Hạo cảm giác dương như hắn đang nằm mơ, mọi chuyện vừa phát sinh dưới mật thất hết thảy không thể là thật được.
Giờ trên núi đã không còn một bóng người, Ngã Ti ba người bọn họ quả nhiên đã bất kể Dương Hạo sống hay chết. Hắn đứng lặng một lúc rồi mới chậm rãi đi về phía học viện. Mới vừa bắt đầu đi, chợt lại nghe được thanh âm giống như âm hồn bất tán giục :" Chạy !!"
" Chạy ?" Dương Hạo nháy mắt, thật ra hắn cũng không hề ngu ngốc, tự nhiên rất nhanh tỉnh ngộ, tự mình có thể nhảy rất cao, nhưng không biết chạy có thể mau đến thế nào a?
Đến khi Dương Hạo thật sự guồng chân hắn mới bắt đầu khϊếp sợ. Thì ra một người cũng có thể bay trên mặt đất, hai chân hắn như được dùng thuốc kí©h thí©ɧ vậy, cả người quả thực biến thành một mũi tên bắn đi, ngay cả cảnh sắc hai bên đều không thể nhìn rõ.
Vốn cần một tiếng mới có thể về nhưng Dương Hạo mới dụng vài phút đã xong, ở đoạn cuối đường ra khỏi núi Dương Hạo còn phải gắt gao ôm lấy một gốc cây đại thụ mới ngừng lại được.
Quay đầu lại xem quãng đường mình vừa chạy mà miệng hắn không thể khép lại được, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra hắn dường như đã biến thành một siêu nhân, nếu thật sự có thể vĩnh viễn bảo trì tốc độ này vậy phi hành thuật còn để làm chi ?
" Chậm !" Thanh âm kia lại vang lên, nhưng dường như có vẻ rất khinh thường. Đến tận lúc này, Dương Hạo mới đột nhiên nhớ tới thanh âm này tựa hồ đã xuất hiện rất nhiều lần rồi, hắn liền quay phải ngó trái, bốn phía đều tĩnh lặng, mặc dù đã đến gần phạm vi của học viện nhưng vẫn không gặp người nào đi lại.
Dương Hạo chợt toát mồ hôi...... Mặc dù Lôi Mông Tinh cao cấp học viện lịch sử đã lâu, nhưng có rất ít truyền thuyết nơi này có quỷ, chẳng lẽ ngay cả loại chuyện không may này cũng xảy ra với hắn sao ?
" Ngươi...... Là ai ?" Dương Hạo cố gồng mình lên gân hỏi.
" Ta là gia gia ngươi !" Rõ ràng là bắt chước ngữ khí câu chửi của Dương Hạo vừa rồi, chỉ là thanh âm có vẻ già nua cùng phẫn nộ.
" Ta đâu đắc tội ngươi sao lại mắng ta !" Đợt nhiên Dương Hạo trừng mắt, hét lên tựa như đang chuẩn bị lật mặt tên giả thần giả quỷ kia ra đến nơi .
" Ngươi còn không có đắc tội ta ?" Thanh âm nọ dường như bùng nổ " Ngươi đã hại chết ta rồi ."
Dương Hạo ngạc nhiên :" Ngươi không phải là quỷ hồn của hai người đạo mộ vừa rồi chứ ?"
" Trộm cái rắm !!" Thanh âm có chút ngạo nghễ " Ta mà là loại người hạ cấp đó sao ?"
" Vậy thì tốt......" Dương Hạo đã yên tâm hơn " Vậy khẳng định không phải là ta hại chết ngươi, ngươi nhận lầm người rồi ."
Dương Hạo chắc chắn, hắn rất xác tín chưa bao giờ hại người nào khác. Nhưng thanh âm kia dường như bạo nộ quát lên : " Đương nhiên là tên tiểu vương bát đản ngươi hại ta mà, ngươi khiến ta hảo thảm, chắc chắn không ai hỗn đán hơn ngươi ."
" Ta làm gì ?" Dương Hạo ủy khuất hỏi, hôm nay quả là ngày xui tận mạng của hắn " Ta hại ngươi ở đâu ?"
" Ngươi vừa rồi có phải đã ăn một viên đại dược còn đúng không ?"
" Đúng a ." Dương Hạo nhớ lại lúc dưới mật thất quả có ăn một viên dược còn " Khó nuốt lắm, nếu không gặp đám đạo mộ ta cũng chẳng ăn ."
" Hỗn đản!!!" Thanh âm kia chợt nổi giận nghe run lên như suýt ngất " Vậy ngươi chính là đã đem ta ăn vào đó."
" Uy, lão bá, ta chỉ là ăn dược còn làm sao có thể là người được !" Dương Hạo từ thanh âm mà nhận ra người kia là một lão nhân " Lão bá, ngươi đi ra nói chuyện bình thường với ta đi, cứ thế này ta thấy kỳ lắm ."
" Đi ra cái rắm !" Lão bá kia đốp lại luôn " Ta đang ở trong bụng ngươi, làm thế nào đi ra được ?"
" Bụng ?" Dương Hạo choáng váng, hắn cúi đầu, cẩn thận lắng nghe, thanh âm vừa rồi hình như thật là từ trong bụng hắn vang lên.
Phúc ngữ ? Hắn chưa có luyện qua.
Yêu quái ? Cũng không giống ? Dương Hạo sầu mi khổ kiểm ( nhíu mày nhăn mặt ) đặt mông ngồi xuống, thanh âm run run : " Uy, lão bá, ngươi không có chuyện gì, trốn trong bụng ta để làm chi, đi ra có được hay không ?"
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đan Đỉnh Tu Diễm Lục
- Quyển 1 - Chương 3: Cái Bụng Biết Nói