Quyển 1 - Chương 10: Dụng lực quá độ

Kỳ thật Vương Chí Tuấn cũng là trộm dùng thôi, trong nhà hắn mặc dù hiển quý, nhưng cũng không thể trang bị cho một đệ tử như Vương Chí Tuấn một Tăng hiệu khí trân quý hơn nữa còn là đồ cấm, vật này Vương Chí Tuấn lấy của đại ca hắn, trước đây, hắn cũng chỉ bất quá đem ra khoe với Khải Văn cùng Ngã Ti nhìn mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, có ngày thật sự phải sử dụng đến.

Hôm nay, Vương Chí Tuấn không thể không cần, bởi vì hắn sắp thi triển nhất chiêu kiếm thuật, mà với thực lực của Vương Chí Tuấn hiện tại chưa thể thi triển được, chỉ khi dụng tăng sức mạnh mới có thể miễn cưỡng đánh ra. Vương Chí Tuấn vô cùng yên tâm, chỉ cần xuất ra được chiêu này Dương Hạo sẽ chết chắc, bất kể hắn có dùng năng lực cổ quái gì cũng không thể có cơ hội sinh tồn nữa. Một kiếm này đã đem quang vinh đến cho Vương gia tộc.

" Vân hoa ngũ hiện!!"

Vương Chí Tuấn lạnh lùng hô lên, sau đó thanh đoản kiếm trên tay hắn trong phút chốc đại biến. Dương Hạo chợt thấy dường như cả sắc trời đều cũng sầm xuống, cả không gian như bị giam cầm, trước mặt hắn chỉ còn một ngân quang vĩ đại đang xuất hiện, ngân quang kia giống như một nụ hoa đang tích súc chuẩn bị nở rộ ra.

Không cần người khác nhắc nhở, Dương Hạo cũng cảm giác được mối nguy hiểm, hắn vội lùi lại phía sau nhưng rất nhanh đã nhận ra động tác đó thật sự là thừa. Bởi vì lớp ngân quang kia rốt cục đã bùng nổ, một luồng quang mang sáng chói khiến kẻ khác khó có thể nhìn thẳng chợt bùng lên trước mặt Dương Hạo, sau đó từ trong quang mang chậm rãi hiện ra năm cánh hoa màu bạc, năm cánh hoa đó chính là kiếm quang của Vương Chí Tuấn biến thành, từ trên không chậm rãi hạ xuống.

Dương Hạo thực sự không còn đường để tránh, hắn đã bị năm cánh hoa bao phủ hoàn toàn, bất kể tránh đến góc nào cũng không thể thoát, áp lực từ trên cao ép xuống khiến từ đáy lòng Dương Hạo cũng có thể cảm nhận được tử ý. Dương Hạo sắp phải chết, mặc dù hắn không biết lịch sử của một chiêu này cũng không biết nó có sức mạnh ra sao.

Dương Hạo không có khả năng biết chiêu " Vân hoa ngũ biện" này đã từng giúp gia gia của Vương Chí Tuấn đánh lui hơn mười cao thủ kiếm thuật rồi trở thành cao thủ kiếm pháp đứng hàng thứ năm trong lịch sử đế quốc. Dương Hạo đương nhiên cũng sẽ không hiểu được chính chiêu kiếm này đã giúp cho các tướng lãnh của Vương gia tộc chém được hàng ngàn vạn đầu lâu của các con quái vật dị hành tinh.

Nhưng bây giờ, Dương Hạo duy nhất chỉ biết, hắn phải chết. Bởi vì khi hắn đối mặt với một kiếm thật sự cảm thấy mình rất nhỏ bé, nhỏ bé chỉ như một viên vẩn thạch trong vũ trụ mang mang, như một hạt cát trong lòng hải dương vô tận, căn bản không đáng nói, lại càng không tính chuyện ngăn cản hoặc trốn tránh. Ngay lúc nguy cấp đó chợt một thanh âm đột nhiên vang lên :

" Tiếp kiếm!!!"

Theo sau, một luồng hồng quang xẹt tới, Dương Hạo vốn sắp hôn mê nên vô thức tiện tay chụp tới, chưa cầm chắc được thanh trường kiếm thì từ bụng hắn chợt có một cổ hỏa nhiệt dâng lên đồng thời cũng giúp cho tinh thần Dương Hạo ổn định lại. Giọng Hỗn nguyên tử chợt vang lên đầy phấn khởi :

" Thật sự là hảo kiếm a, để cho ta lên !!!!"

Nhất thời, cổ hỏa nhiệt tiến vào tứ chi ngũ hài Dương Hạo, khiến toàn thân hắn chợt bay vọt lên, Dương Hạo chợt nhận ra đã không có cách nào khống chế thân thể mình mà chỉ cảm giác được thanh trường kiếm trên tay đột nhiên biến ảo thành một con Thanh long, sau đó bắn về phía năm cánh hoa trên không. Tiếp đó, trước mặt Dương Hạo chỉ còn một mảnh hắc ám, hắn đã ngất xỉu tại trận.

......................................

Trong một khoảng thời gian khá lâu, Dương Hạo mơ màng như thể đang phiêu đãng bên trong ngân hà, vô số tinh cầu đang lập lờ cạnh hắn, mà thân thể hắn lại tựa như có một cỗ khí lưu cổ quái đang tung hoành khắp nơi.

" Dương Hạo!! Dương Hạo!!!"

Lớn tiếng kêu gọi, nhưng cũng không thể đánh thức được Dương Hạo tỉnh lại. Trong chỗ nghỉ của giáo sư, Ngã Ti, A Mạn Đạt cùng vị sư phụ môn kiếm thuật đang vây quanh cùng cố gắng đánh thức Dương Hạo đang hôn mê dậy. Chuyện vừa xảy ra đều khiến bọn họ sợ đến ngây người.

Đúng lúc Vương Chí Tuấn dụng tăng sức mạnh triển khai " Vân hoa ngũ biện" đồng thời tất cả mọi người ở đó đều cho rằng Dương Hạo sẽ chết chắc thì Kiệt Khắc sư phụ lúc ấy vừa vặn đi ngang qua, phát hiện Dương Hạo thân hãm nguy hiểm đã phóng thanh trường kiếm của mình cho Dương Hạo ngay lập tức. Lúc đó lão cũng không nghĩ rằng Dương Hạo có thể vãn hồi tánh mạng vì là một kiếm thủ nhất lưu, Kiệt Khắc đương nhiên hiểu rất rõ chiêu kiếm kia của Vương Chí Tuấn mạnh đến cỡ nào, dù Vương Chí Tuấn còn chưa đủ tu vi nên không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực nhưng để gϊếŧ Dương Hạo vậy cũng là đủ rồi.

Thế nhưng, Dương Hạo sau khi tiếp kiếm chợt thanh thế đại chấn, toàn thân chợt phi lên, cả người lẫn kiếm đều biến thành một con Thanh long phá tan " Vân hoa ngũ biện " hơn nữa còn làm cho Vương Chí Tuấn bị văng ra ngoài vài thước.

Vương Chí Tuấn đã được vài tên quý tộc đệ tử ba chân bốn cẳng đưa đến y thất trong học viện còn Kiệt Khắc cũng đem Dương Hạo mang về phòng nghỉ của lão, nhưng Dương Hạo hôn mê đã lâu, mặc cho người khác gọi thế nào cũng không tỉnh. A Mạn Đạt đang trừng mắt nhìn Ngã Ti lo lắng vỗ vỗ mặt Dương Hạo, nước mắt Ngã Ti đã ràn rụa.

Quả thực A Mạn Đạt đang giật mình kinh hãi, nàng không thể tưởng tượng được chuyện hoa khôi của học viện Ngã Ti tại sao lại đột nhiên quan tâm tới Dương Hạo như vậy. Nếu là A Mạn Đạt thì sẽ không bao giờ đối xử mềm mại với nam nhân như vậy, nàng thấy Dương Hạo nửa ngày vẫn chưa tỉnh, liền cầm lấy chậu nước lạnh bên cạnh, Ào một cái đổ hết xuống đầu Dương Hạo.

" Oa!!!!"

Dương Hạo kêu lên đầy thảm thiết đồng thời vội vàng từ trên mặt đất bắn dậy, vừa rồi còn đang phiêu đãng trong ngân hà chợt bị cả chậu nước gọi dậy, cảm giác quả là không dễ chịu. Kiệt Khắc sư phụ thấy biện pháp thô bạo của A Mạn Đạt quả nhiên có hiệu quả liền hắc hắc cười gian ác đồng thời lén giơ ngón cái về hướng A Mạn Đạt.

" Các ngươi làm gì vậy ?"

Dương Hạo đón lấy chiếc khăn Ngã Ti đưa tới vừa lau mặt vừa cất tiếng, giọng nói đầy vẻ đáng thương.

" Chúng ta đang muốn hỏi ngươi đó ." Kiệt Khắc sư phụ ngồi ở trên ghế dụng ánh mắt cổ quái quan sát Dương Hạo" Ngươi học kiếm pháp lợi hại đó khi nào vậy ?"

Kiệt Khắc sư phụ là một trung niên nhân khá gầy, mũi ưng, đôi mắt màu bích lam. Tại Lôi Mông tinh lão cũng được xem là một nhất lưu kiếm thuật cao thủ, mặc dù còn chưa tiến vào hàng ngũ kiếm thuật đại sư nhưng đối với một người không xuất thân từ một kiếm thuật thế gia mà nói có được thành tựu như vậy đã rất giỏi rồi. Mặc dù Kiệt Khắc cũng không biết Dương Hạo vừa sử dụng chiêu gì nhưng cũng có thể đại khái nhìn ra đó không phải là kiếm thuật bình thường, cho nên lão thật sự rất hiếu kỳ.

Dương Hạo thoáng nhớ lại tràng cảnh vừa xảy ra, hắn đương nhiên biết dựa vào thực lực của hắn chắc chắn không có khả năng đỡ được, nhất định là Hỗn nguyên tử làm gì đó mới cứu được một mạng của mình. Bất quá Dương Hạo cũng không dám đem chuyện có một kiếm tiên đang ngủ trong bụng mình nói ra, bằng không, chắc chắn sẽ bị đám quái vật khoa học gia của đế quốc tìm đến làm việc.

" Ta không có kiếm pháp gì, vừa rồi ta chỉ mang tất cả nguyên lực tập trung trên thân kiếm, sau đó liền ngất đi." Dương Hạo tùy tiện bịa ra một lý do.

" Trên thân kiếm ??"

Kiệt Khắc sư phụ khẽ vuốt ve thanh kiếm của mình, mồm lẩm bẩm " Chẳng lẽ thanh kiếm này của ta còn có đặc thù năng lực?"