Hôm đó nắng rất gắt, bờ biển khô ráo, gió thổi vừa nóng vừa âm u. Nó có thể cảm thấy sự sống đang trôi đi từng chút một trong cái nóng oi bức, ý thức cũng mờ dần cho đến khi____
Một loạt tiếng bước chân nhỏ từ xa tới gần.
Một cậu bé mặc quần yếm, trắng trẻo và non nớt dừng lại ở bên cạnh nó tỉ mỉ mà nhìn nó.
Toàn thân cá chép có vảy bạc rất xinh đẹp, nhưng mang của nó lại cố sức lúc đóng lúc mở, hơi thở yếu ớt.
"Con cá này mắc cạn rồi."Cậu bé ngồi xổm bên cạnh nó, " Phương Kiến Quốc, chúng ta đem nó vê đi! "
"Đã chết rồi". Phương Kiến Quốc vội vã trở về chơi mạt chược, lơ đãng nói " Ta không cứu sống được nó đâu. "
"Có thể cứu được! " Cậu bé mím môi, bướng bỉnh nói "Cứu sống được! "
Cậu cố hết sức vớt con cá lên bỏ vào một chiếc xô nhỏ chứa đầy cát và đổ vào trong đấy một chai nước khoáng. Trên đường về,cậu không ngừng nói nhỏ với cá chép như sợ nó cô đơn, sợ nó không nghe được âm thanh, sợ nó như vậy mà tịch mịch chết đi.
Giọng nói trong trẻo và mát lạnh ấy đã soi sáng một cuộc đời, móc nối một sợi linh hồn sắp tan biến.
Cậu bé im lặng một lúc, xong lại cố chấp lặp lại một cách bướng bỉnh. Cậu bé nói:
"Người muốn sống."
"Ngươi cần phải tồn tại. "
"Chỉ tồn tại ngươi mới có thể_
"... "
Giấc mơ kết thúc đột ngột.
Một đôi con ngươi đen nhánh như mực mở ra.
Diệp Vu Uyên trầm mặc mà nhìn về phía trước, anh mắt vẫn lạnh lùng tỉnh táo như cũ, không giống bộ dáng như vừa mới tỉnh dậy sau giấc mộng dài.
Chiếc Maybach vững vàng tiến lên, bên trong xe những thông tin về sự thay đổi của chứng khoán Hồng Kông hiện lên trên màn hình LCD.
Thư ký không phát hiện sếp của mình đang ngủ say, vẫn thấp giọng mà cẩn thận báo cáo ở ghế trước:
"Bộ phận R&D đã đưa lên kết quả mới nhất. Tại lễ bế mạc Davous mùa hè, ngài có một bài phát biểu, tôi kiến nghị... "
Diệp Vu Uyên trầm mặc ngồi tại chỗ, từ dầu tới cuối không nói một lời, ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi. Hai bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh khoanh trước người, mi mắt rũ xuống, nghiêm túc mà hờ hững lắng nghe, khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. "
Thư ký một bên đánh giá vẻ mặt, thấy Diệp Vu Uyên không nói một lời, cho rằng anh không vui, ngữ khí càng thêm thận trọng.
Trên thực tế, Diệp Vu Uyên chỉ là...
"Ngài là đang thất thần sao?" AI ở Bluetooth hỏi.
"Trên thực tế, tôi kiến nghị ngài không nên làm như vậy. Bài phát biểu lễ bế mạc rất quan trọng, ngài có thể xem lại bài phát biểu."
AI dừng lại một chút, sau đó lại hỏi:"Vừa rồi tựa hồ ngài ngủ say, sau khi ngài tỉnh lại ta phát hiện ngài tiết ra adrenaline cao, nhịp tim quá nhanh- ngài thức để ý cảnh trong giấc mơ sao? Hay là ngài thực để ý người trong mơ kia? "
Diệp Vu Uyên trầm mặc một lúc.
"Không." Anh thờ ơ nói.
"... Nhưng các dữ liệu cửa ngài đang nói "Có", ngay khi tôi nhắc đến "người trong mơ", nhịp tim của bạn lại tăng nhanh. "AI nói tiếp.
Diệp Vu Uyên dựng lại một chút, chậm rãi mở miệng: "Ngươi lên học tập một chuyện. "
Trong đôi mắt đen như mực không có bất luận cái gì cảm xúc, giọng nói trầm ấm êm tai, biểu tình cũng giống vẻ lãnh đạm thường ngày.
AI sửng sốt: "Hả? Học tập cái gì? Trên thực tế thân là Ptah đời sản phẩm thứ tư, tôi tự tin năng lực học tập của mình rất xuất sắc-
"Im lặng là vàng. "
Diệp Vu Uyên nhàn nhạt nói. Dứt lời anh giơ tay nhấn nút tắt nguồn trên tai nghe Bluetooth và đặt chế độ không làm phiền.
AI: "...."
Một giờ sau, lễ bế mạc diễn đàn Davous Summer được tổ chức.
Lễ bế mạc và khai mạc năm nay có một webcast đầy đủ, và ngưỡng cho người tham dự hội nghị giả và diễn giả cao hơn.
"Diễn đàn Davous Summer được tổ chức tại Nanshi, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của nhiều người." Gần lễ bế mạc, người dẫn chương trình trực tiếp của Tấn Giang cũng đang thoải mái trò chuyện với khán giả:
"Có tin đồn rằng đó là vì địa chỉ của công ty Ptah ở gần đây-"
"Vâng, đây là ngài Diệp Vu Uyên. "
Lúc này màn ảnh mới chuyển sang sân khấu, gây ra một trận náo động không yên.
[Ah! Ah! Mọi người, mau nhìn lão công nhà tui nè (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)]
[Không nghĩ tới Diệp Vu Uyên phát biểu bế mạc.... ]
[Chết tiệt top 10 người giàu nhất thế giới đẹp trai quá à!? Tuii vẫn luôn nghĩ đấy là một ông trung niên đầu hói ಥ_ಥ]
Đó là một người đàn ông xuất chúng, anh ta mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, cài khuy từ trên xuống đều được chăm chút cẩn thận, anh ta mang vẻ đẹp cấm dục mà quyến rũ. Dung mạo đẹp đến mức hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng có hình dạng tuyệt đẹp, một đôi mắt đen như ngọc lạnh ngâm trong suối băng, lạnh đến rợn người.
"Việc chuyển đổi tương tác giữa người và máy tính chắn chắc sẽ thúc đẩy-"
Trọng lượng của bài phát biểu tại lễ bế mạc không cần nói cũng biết.
Trong suốt quá trình diễn thuyết, Diệp Vu Uyên không sử dụng quá nhiều cử chỉ và cảm xúc trong bài phát biểu không có kịch bản này, với giọng nói trầm ấm, từ tính, không nhanh không chậm___tựa như chính bản thân anh, anh chưa bao giờ là một diễn giả giỏi mê hoặc nhân tâm nhưng là một người trầm mặc quyết đoán, gần như đưa ra những quyết định máu lạnh.
Một số người bị mê hoặc bởi người đàn ông hoàn hảo này, một vài người khác lại hận anh thấu xương.
Giữa lông mày và ánh mắt của hắn ẩn hiện ra một tia âm trầm, dưới cái nhìn chăm chú của chục vạn đôi mắt, anh không lấy một tia hoảng sợ, thần sắc gần như là lãnh đạm hờ hững. Đó là khí chất của người có địa vị, khí thế của một vương giả trên cao.
"Ồ, có người có thể không biết." Người chủ trì nhìn qua pháo đài, ra vẻ hiểu biết gật đầu, "Mấy năm trước, Diệp tiên sinh dung mạo anh tuấn thường xuyên bị mọi người nhắc qua tới___nhưng mấy năm gần đây lại thấy ít người nói qua. "
"Trong tay anh đã có quá nhiều đồ vật, chẳng hạn như vẻ ngoài đã dệt hoa trên gấm, sớm đã trở lên không quan trọng. "
[Hâm mộ quá đi( ͡°³ ͡°)]
[Tôi thấy mình đã biến thành một quả chanh tinh :)))]
[Cho nên Ptah quật khởi là sau khi phát hành AI thể hệ thứ tư phải không? Trước đó... Diệp tổng có phải hay không bị mắng là tiểu bạch kiểm "-"]
[Má! Chớ khinh thiếu niên nghèo! ]
[Hai người lầu trên tỉnh lại đê, trước khi AI thế hệ thứ tư phât hành, Diệp Vu Uyên đã năm trong top 10 người giàu nhất ORZ]
.....
"Lại nói tiếp, nếu ngài Diệp Vu Uyên không được chọn làm người phát biểu bế mạc", người dẫn chương trình cười trong gang tấc, " Chúng ta có lẽ không bao giờ được vinh dự nghe ngài nói nhiều lời cùng một lúc như này.
Diệp Vu Uyên tích chữ như vàng, được trong ngành công nhận. Đến nỗi hôm nay, khi anh đứng trên bục cao thờ ơ nhìn xuống phát biểu, mới nhiều người nhận ra giọng nói của anh rất dễ chịu.
Trong cuộc trò chuyện giữa người dẫn chương trình và khán giả thì lễ bế mạc cũng sắp kết thúc.
"Dù thế nào đi nữa, Davous Sunmer này sắp kết thúc thành công, chung ta hãy__"
Khi người chủ trì nói tới đây, anh ta đột ngột dừng lại.
Có gì đó không đúng.
"...Công nghệ vẫn cần phải đột phá. Con người___"
Giọng nói của Diệp Vu Uyên dừng lại vài giây.
Đôi mắt đen nháy sâu như hồ nước lạnh cũng nhất nháy gần như là vô hình.
Sau một lúc trầm mặc, anh lại tiếp tục nói một cách rất tự nhiên, dường như khoảng dừng bất chợt ấy chỉ là ảo giác của mọi người, nhưng vẫn có người chú ý.
[Vừa rồi hình như ngài ấy ngây người phải không? ]
[Quên lời? Không thể nào, Diệp Vu Uyên không phải có chứng ám ảnh cưỡng chế sao, luôn muốn đem mọi thứ trở lên hoàn mỹ sao? ]
[Cũng vài giây thôi, đừng để ta về nó. ]
Nghi lễ bế mạc thực nhanh đã kết thúc.
Diệp Vu Uyên bước xuống sân khấu với sự hộ tống của các vệ sĩ, rất nhiều người vây quanh anh để có thể trò chuyện và bắt tay.
Anh chữ quý như vàng, chỉ cùng mọi người gật đầu , rồi rời khỏi hiện trường.
"Diệp tổng", Thư ký Vương Cường thấp giọng nói sau lưng Diệp Vu Uyên, " Bước tiếp theo như sau, chúng ta cần phải tham gia một bữa tiệc từ thiện, và_"
Diệp Vu Uyên làm một động tác, ý bảo "chờ một chút".
Anh đi qua chỗ ngoặt, hết thảy tiếng ồn bị cô lập phía sau anh ta. Diệp Vu Uyên lặng lẽ mà đứng, giờ tay và đè lên chiếc tai nghe Bluetooth nhỏ.
AI ở tai nghe dò hỏi:"Bây giờ có thể truyền phát tin sao? "
Diệp Vu Uyên:"Ừm."
Mới mười phút trước, hiện trường diễn văn bế mạc.
Trái ngược với suy đoán của nhiều người, vài giây ngây người kia không phải do Diệp Vu Uyên quên từ.
Đó là bởi AI được đặt ở chế độ không làm phiền, trừ khi có việc khẩn cấp AI sẽ thống báo mặc chế độ không làm phiền, thông qua Bluetooth AI thông báo tin tức:
-"Phát hiện thông tin quan trọng. "
Thông tin là một đoạn video.
Diệp Vu Uyên đứng lặng mà xem toàn bộ video.
Video được quay ở ngoại ô Nanshi và hậu cảnh thì hơi ồn ào. Một cậu bé cao gầy đứng giữa đám đông, với một con chim nhỏ đậu trên ngón tay.
Độ phân giải thấp, video không rõ ràng, ngay cả khi được AI xử lý thông qua phân tích và suy luận thì dữ liệu cũng không đủ để khôi phục chi tiết của người trong video.
Như thường lệ vẻ mặt của Diệp Vu Uyên rất bình tĩnh và thơ ơ.
Chỉ khi nhìn thấy kết thúc, anh mới nhắm mắt thở một hơi dài.
..... Âm cuối có chút run rẩy.