Chương 4:

“Thế nào, ăn no chưa?”

Từ trong quán ăn đi ra, An Ngu nắm tay cậu bé hỏi.

Cậu bé ngọt ngào vâng một tiếng: “Ăn no rồi ạ.”

Đây là lần đầu tiên cậu bé ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy.

An Ngu cười nói: “Bây giờ chị dẫn em đi siêu thị mua ít đồ, lát nữa em phải theo sát chị, tuyệt đối đừng đi lạc nhé.”

Cậu bé gật đầu: “Vâng ạ.”

An Ngu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cậu bé, không nhịn được cảm thán trong lòng. Đều là cùng một người, mà sao Mộ Lệ Hành nhỏ lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, còn Mộ Lệ Hành lớn lại đáng ghét thế chứ?

Rốt cuộc sao anh lớn lên lệch lạc rồi?

Thật ra An Ngu không hề thích trẻ con, cô luôn cảm thấy bọn chúng rất ồn ào.

Nhưng Mộ Lệ Hành nhỏ lại ngoan ngoãn không tưởng, khiến An Ngu cảm giác như đang chăm một chú mèo con.

Huống chi chăm cậu bé còn có lương cao, dù sao cô vẫn cảm thấy lời chứ không lỗ.

An Ngu đưa cậu bé đến một siêu thị lớn gần đó, lấy xe đẩy, đặt cậu bé vào trong. Cậu bé ngồi trong xe đẩy được đẩy đi, nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Lúc này Mộ Lệ Hành gọi điện thoại đến, bảo cô đưa cậu bé đến chỗ anh.

An Ngu một tay đẩy xe, một tay cầm điện thoại, nghe giọng điệu sai bảo người khác như lẽ đương nhiên của anh không nhịn được mà trợn mắt: “Anh không thể tự mình tới đón sao? Còn nữa…” Cô châm chọc một tiếng: “Không phải anh cho tôi vào danh sách đen rồi sao?”

Mộ Lệ Hành ở đầu bên kia hơi xấu hổ, đúng là vì anh không muốn liên quan gì đến cô nữa nên đã hủy kết bạn và chặn cô, ngay cả số điện thoại bây giờ cũng là vừa rồi anh ở nhà tìm rất lâu mới thấy được trên một gói hàng chuyển phát nhanh cô mua trên mạng chưa kịp mở ra.

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ vì sao ban ngày An Ngu lại nói anh lòng dạ hẹp hòi rồi.

Nhưng có thể thấy, cô cũng rất ghi thù không phải sao?

Bỏ đi, anh đón thì anh đón.

Ở với một người phụ nữ có thù tất báo như vậy, Mộ Lệ Hành lo lắng bản thân lúc nhỏ sẽ chịu ấm ức.

Mộ Lệ Hành hỏi An Ngu: “Hai người đang ở đâu? Lát nữa tôi sẽ qua.”

An Ngu: “Đang mua đồ ở siêu thị, anh có thể đến muộn một chút hoặc ngày mai đến cũng được.”

Như vậy thì cô có thể kiếm thêm chút tiền rồi.

Mộ Lệ Hành: “Không được, tôi không yên tâm để đứa bé ở chỗ cô.”

An Ngu: “…”

Rốt cuộc tại sao những cô gái đó lại thích tên đàn ông hạ đẳng như vậy?!

“Chị ơi, chị muốn đưa em đi nơi khác sao?”

Vốn dĩ tất cả sự chú ý của cậu bé đều ở các loại hàng hóa vừa ngon vừa thú vị trên kệ hàng và đám người đang đi tới đi lui, nhưng nghe thấy lời An Ngu nói, cậu bé lập tức quay đầu lại hỏi cô.

An Ngu nhìn khuôn mặt đáng thương đầy tủi thân của cậu bé, khó xử nói: “Chị cũng không muốn để em đi, nhưng chú kia là người duy nhất trên thế giới này có quan hệ với em, có chú ấy, em mới có thể ăn ngon sống tốt, càng không bị người khác bắt nạt.”

“Nhưng mà…”

Thật ra cậu bé hiểu rõ lời cô nói, nhưng cậu bé không thích người đàn ông kia.

An Ngu suy nghĩ, nói: “Vậy đi, em thử ở chung với chú ấy một thời gian, nếu chú ấy bắt nạt em thì em nói với chị ngay, chị sẽ đánh chú ấy giúp em!”

“Thật không ạ?”

“Thật chứ.” An Ngu giơ ngón út: “Chúng ta ngoéo tay.”

Cậu bé nhìn ngón tay cô, do dự một hồi lâu, mới đưa ngón út của mình qua.

Hai người đi dạo ở siêu thị hơn nửa giờ đồng hồ, mua không ít đồ.

Vừa mới thanh toán xong thì Mộ Lệ Hành báo anh tới rồi, bảo họ đi đến bãi đỗ xe tìm anh.

An Ngu xách theo túi lớn túi nhỏ, cậu bé nhất quyết muốn giúp cô, An Ngu bèn đưa một túi nhẹ hơn cho cậu bé xách. Nhìn cánh tay gầy yếu của cậu bé xách đồ thở hổn hà hổn hển đi phía trước, lần thứ hai cảm thán Mộ Lệ Hành lớn và nhỏ quá khác nhau.

Tìm xe Mộ Lệ Hành cũng không khó, một chiếc xe Cayenne màu đen khiêm tốn đơn giản, không hợp với tính cách khoe khoang của anh lắm.

Nhìn thấy An Ngu và đứa bé, anh hạ cửa sổ xe xuống một chút, đeo một cái kính râm lên, sợ người khác nhận ra bóng dáng của anh.

An Ngu rất cạn lời, nhưng trên tay đang xách một đống đồ cũng không có sức châm chọc.

Cô nói với cậu bé: “Em lên xe đi, đừng sợ.”

Cậu bé liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trong xe, rồi lại nhìn cô, cuối cùng mới lưu luyến bước lên xe.

Cuối cùng cũng tiễn cậu bé đi, An Ngu có cảm giác như trút được gánh nặng.

Cả ngày này, dù không đến mức chấn động lòng người nhưng cũng đủ lên xuống phập phồng.

Tổng kết lại một chữ thôi, mệt.

Nhưng mà, sau này không liên quan gì đến Mộ Lệ Hành nữa, cuối cùng vẫn là chuyện đáng để an ủi.

An Ngu tâm trạng vui sướиɠ đi về nhà mới, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới.

Cùng lúc đó, trên xe.

Mộ Lệ Hành nhỏ ngồi ở ghế sau, cẩn thận ngước đôi mắt lên nhìn trộm người đàn ông phía trước.

Mộ Lệ Hành tập trung lái xe, không để ý đến cảm xúc của cậu bé đằng sau.

Bầu không khí trong xe vừa yên tĩnh vừa nặng nề, bình thường Mộ Lệ Hành không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Chấp nhận bản thân lúc nhỏ xuyên đến đây và hạ quyết tâm đối xử tốt với cậu bé là một chuyện, nhưng thật sự ở chung với cậu bé lại là chuyện khác.

Mộ Lệ Hành không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, anh liếc mắt nhìn cậu bé một cái qua kính chiếu hậu, ho nhẹ một tiếng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Cậu bé khẽ dạ một tiếng: “Ăn rồi ạ.”

Mộ Lệ Hành: “Ừ.”

Mộ Lệ Hành: “Nếu cháu đói bụng thì nói với chú, chú đưa cháu đi ăn cơm.”

Cậu bé: “Vâng.”

Mộ Lệ Hành: “Thích cái gì thì nói với chú, chú mua cho cháu.”

Cậu bé gật đầu: “Vâng.”

Mộ Lệ Hành: “Nếu đã đến đây, vậy thì không phải sợ, sau này chú sẽ chăm sóc cháu.”

Cậu bé: “Cháu cảm ơn ạ.”

Mộ Lệ Hành: “…”

Khi còn nhỏ anh ít nói như vậy sao?

Tại sao vừa rồi ở trước mặt An Ngu lại không như vậy.

Mộ Lệ Hành có cảm giác tự làm mất hứng.

Anh im lặng, không nói một lời nào nữa.

Xe lái không bao lâu đã về Hoa Thần Đình Uyển, Mộ Lệ Hành đưa cậu bé lên lầu.

Một lần nữa trở lại nơi này, cậu bé vẫn không thích ứng nổi, cậu bé ngượng ngùng đứng trong phòng khách, tay cũng không biết nên để ở đâu.

Mộ Lệ Hành thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, quay lại thấy cả người cậu bé rách nát tả tơi, khuôn mặt nhỏ cũng cực kỳ tủi thân, không nhịn được cau mày.

“Lại đây, chú tắm cho cháu.”

Mộ Lệ Hành vẫy tay về phía cậu bé.

Cậu bé ngẩn người, di chuyển chầm chậm qua.

Mộ Lệ Hành dẫn cậu bé đến nhà vệ sinh, điều chỉnh nước ấm, xả nước vào bồn tắm, lấy khăn lông dự phòng ra.

Chỉ là khi chuẩn bị tắm cho cậu bé, bỗng nhiên phát hiện không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tự mình tắm rửa cho mình lúc nhỏ, chuyện này cũng kỳ lạ quá.

Mộ Lệ Hành đứng sững tại chỗ vài giây, hỏi cậu bé: “Cháu tự tắm được không? Chú nhớ khi chú lớn bằng từng này đã làm được rất nhiều việc rồi.”

Cậu bé gật đầu: “Được ạ.”

Mộ Lệ Hành đưa khăn lông cho cậu bé, hài lòng nói: “Vậy tốt rồi, việc của mình thì tự mình làm.”

Anh lấy một ít dầu gội và sữa tắm cho cậu bé, dặn dò cậu bé đừng để chúng chảy vào mắt, lại nói một số việc cần chú ý, rồi mới đi ra khỏi nhà tắm, chuẩn bị tìm quần áo cho cậu bé thay sau khi tắm xong, nhưng tìm hồi lâu cũng chỉ có thể tạm dùng quần đùi thể thao và áo thun của anh, ngày mai rồi bảo trợ lý mua.

Anh phát hiện miệng vết thương trên trán cậu bé sau khi tắm xong đã bị thấm ướt, bèn tìm băng cá nhân dán lại.

Mộ Lệ Hành lục tung khắp nơi để tìm hộp thuốc dự phòng, xử lý miệng vết thương giúp cậu bé một lần nữa. Gương mặt này của anh không thể để lại một chút tỳ vết nào.

Tóm lại ngày hôm này kể cả buổi tối đều cực kỳ lộn xộn.

Mộ Lệ Hành đưa cậu bé đến phòng ngủ trước đây của An Ngu, nhắm mắt lại trong đầu đều nghĩ đây chắc chắn chỉ là giấc mơ, đợi khi tỉnh dậy, không có anh lúc nhỏ xuyên đến đây, anh không cần nuôi một đứa bé năm tuổi, tất cả vẫn là dáng vẻ lúc ban đầu.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, giấc mơ của Mộ Lệ Hành tan vỡ.

Cậu bé mặc quần đùi của anh đi ra từ phòng ngủ, lỏng là lỏng lẻo, vừa dài vừa rộng, đi một bước, phải dùng tay kéo một chút, áo thun to rộng mặc trên người cũng cực kỳ buồn cười.

Mộ Lệ Hành muốn cười mà không cười nổi, sự khó chịu khi rời giường cũng bay mất, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý bảo anh ấy nhanh chóng đi mua mấy bộ quần áo cho bé trai năm tuổi đưa đến, một cuộc gọi từ người đại diện, anh Đỗ đã cắt ngang chuyện này.

“Lệ Hành, sao lại thế này, cậu có con trai riêng từ khi nào thế?”

Giọng nói của anh Đỗ phía bên kia điện thoại vô cùng lo lắng.

Mộ Lệ Hành: “?”

Anh có con trai riêng khi nào? Không đúng, nên là tại sao anh Đỗ lại hỏi anh như vậy.

Mộ Lệ Hành bước vào giới giải trí nhiều năm nhạy bén ngửi ra mùi không bình thường.

Giây tiếp theo, anh Đỗ nói cho anh biết: “Hiện tại khắp nơi trên mạng đều là tin tức cậu có con trai riêng, hình ảnh video giăng đầy trời, ngay cả hot search tôi cũng không kịp xóa.”

Mộ Lệ Hành nghe đến đó, cũng hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra.

Anh chạm vào giao diện Weibo, mở hot search ra, quả nhiên nhìn thấy mấy chữ lớn trên top một bảng xếp hạng hot search - Lộ diện con trai riêng của ảnh đế Mộ Lệ Hành.

Thậm chí phía sau còn một chữ “Hot” màu đỏ, và liên tiếp mười mấy hot search ngay phía sau đều liên quan đến anh, có thể thấy được chuyện này được quan tâm nhiều như thế nào.

Mộ Lệ Hành nghiêm mặt bấm vào hot search, một tài khoản blogger có tick xanh đang vô cùng nhiệt tình kể ra, không chỉ liệt kê bằng chứng anh có con trai riêng, mà ở dưới còn thả một đoạn video.

Nội dung video là hình ảnh tối hôm qua anh đi bãi đậu xe dưới tầng hầm của siêu thị đón Mộ Lệ Hành nhỏ.

Mộ Lệ Hành ra mắt mười năm, toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp, có rất ít tin tức tình cảm.

Phóng viên đào bới nhiều năm như vậy nhưng không tìm được một xíu dấu vết nào, nên khi video này vừa tung ra, toàn bộ cộng đồng mạng đều sục sôi.

Thích Mộ Lệ Hành, không thích Mộ Lệ Hành, hay chỉ đơn giản là thích hóng chuyện xem kịch, blogger muốn kiếm tiền…

Tất cả người qua đường đều tụ tập tại đây, đúng thật là một cảnh giải trí vui vẻ đầy long trọng, khiến máy chủ bị tê liệt.

“Đã thấy chưa?” Anh Đỗ sốt ruột hỏi.

Mộ Lệ Hành lướt xuống hot search, ừ một tiếng: “Thấy rồi.”

Anh Đỗ: “Ngoại trừ cái video ở bãi đỗ xe kia, còn có một vài hình ảnh chụp ở cổng khu dân cư của cậu, trên đó còn hiển thị rõ ràng khuôn mặt của đứa bé kia, gần như là từ một khuôn khắc ra với cậu.”

“Hơn nữa.” Anh Đỗ bổ sung: “Đám phóng viên còn chụp được ảnh rõ nét An Ngu dùng khuôn mặt đứa bé kia để đi qua bốt kiểm tra tiến vào khu dân cư, chuyện này có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được!”

Ngón tay Mộ Lệ Hành dừng lại, chẳng trách anh đã xóa quyền hạn ra vào của An Ngu, mà cô còn có thể tìm tới cửa.

Cho dù có thông minh thế nào đi nữa, cũng không phòng được.

“Alo, Lệ Hành, cậu có đang nghe không đó?” Anh Đỗ chờ hồi lâu vẫn không thấy bên kia trả lời, lo lắng: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, không phải cậu đã ly hôn với An Ngu rồi sao? Tại sao còn có đứa con trai riêng từ đâu ra? Bây giờ cả cộng đồng mạng cũng đào ra chuyện cậu kết hôn bí mật rồi, cậu có biết chuyện này nghĩa là gì không!”

Mộ Lệ Hành lấy lại tinh thần, mở miệng muốn giải thích, lại phát hiện không biết nên nói từ đâu.

Anh Đỗ gần như sụp đổ: “Thôi được rồi, tôi với cậu nên gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi.”

Mộ Lệ Hành yên lặng: “… Trước khi đến anh đến cửa hàng quần áo mua giúp tôi mấy bộ đồ cho bé trai năm tuổi trước đi.”

Anh Đỗ: “???”