Chương 3:

“Chuyện gì thế, sao lại có vết sẹo dài như vậy!”

An Ngu nhìn thấy vết sẹo này, ngạc nhiên hét lên.

Cô chỉ chú ý đến vết thương trên trán cậu bé, không biết sau lưng cậu bé còn có một vết thương khác.

“Là do mảnh vỡ của đồ sứ gây ra.”

Mộ Lệ Hành đứng dậy, nói với giọng điệu thản nhiên.

Tuy nhiên, An Ngu có thể nghe ra một chút thương xót cùng với đau lòng.

Cô quay sang hỏi cậu bé có phải như vậy không, cậu bé gật đầu: “Bố mẹ cãi nhau, bố ném vỡ cái bát, con muốn vào can, nhưng bị bố xô ngã xuống đất…”

Cậu bé nói chuyện lắp bắp, nhưng An Ngu có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

Những mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt, tạo thành một vết thương lớn như vậy, lúc ấy cậu bé phải đau đớn biết bao nhiêu.

Thật ra trong tiểu thuyết gốc có nhắc tới cuộc sống trước đây của Mộ Lệ Hành, tuổi thơ không quá tốt đẹp, bị bố mẹ cặn bã đối xử không tốt.

Nhưng cũng giống như những tiểu thuyết truyền thống khác, những chi tiết này chỉ để xây dựng cho nhân vật chính một tuổi thơ đau khổ, thuận tiện phát triển cốt truyện, không miêu tả quá nhiều.

Sau đó phần lớn xoay quanh con đường sự nghiệp của anh, thậm chí có lẽ tác giả tự mình viết xong rồi quên mất, về sau căn bản không đề cập tới chuyện này, mọi người đều coi anh là người nối nghiệp tương lai của ông Mộ. An Ngu vì đọc một lèo hết bộ nên vẫn nhớ rất rõ đoạn này.

Chỉ là không nghĩ tới một đoạn văn ngắn ngủi, hóa ra lại là một đoạn quá khứ nặng nề như vậy.

An Ngu lau những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt của cậu bé vì phải nhắc tới chuyện này, hỏi Mộ Lệ Hành: “Anh định làm gì tiếp theo?”

Nếu bây giờ đã xác nhận được cậu bé này chính là Mộ Lệ Hành lúc nhỏ, chắc là cô có thể phủi tay rời đi rồi.

Mộ Lệ Hành im lặng một lúc và nói: “Tôi cần kiểm tra lại ADN.”

“Cũng đúng.” An Ngu gật đầu, kiểm chứng lại cũng là chuyện tốt.

Dù sao cô không cần chăm sóc cậu bé là được.

Cô bế cậu bé vào phòng khách, ôm cậu bé ngồi xuống sofa.

Cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà sang trọng xa hoa như vậy, khi ngồi trên chiếc ghế sofa sạch sẽ mềm mại, cả người đều rất dè dặt cẩn thận.

An Ngu lại ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mắt cậu bé: “Lúc trước chị đã nói với em là đã xảy ra một chút chuyện kỳ lạ trên người em đúng không?”

Cậu bé gật đầu.

An Ngu nói cho cậu bé biết: “Thật ra em không phải lạc đường, mà là ngoài ý muốn đi tới thế giới tương lai, về phần chú ở bên kia, đó chính là em sau khi lớn lên.”

“Em sau khi lớn lên?” Cậu bé lẩm bẩm, dường như không hiểu lắm, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Em không muốn lớn lên giống như vậy.”

Mộ Lệ Hành: “?”

An Ngu cũng cảm thấy bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp của cô cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm, hỏi cậu bé: “Tại sao em lại không muốn lớn lên giống như vậy?”

Khuôn mặt của Mộ Lệ Hành đã được mua bảo hiểm với số tiền khổng lồ, lại là hình mẫu của nhiều nhân vật trò chơi và phẫu thuật thẩm mỹ, dường như không có chàng trai nào kiếp sau không muốn mình lớn lên trông giống như vậy.

Hai mắt của cậu bé lén lút nhìn Mộ Lệ Hành, lập tức dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Chú ấy trông lạnh lùng như băng, nhìn qua rất đáng sợ. Hơn nữa chú ấy trông còn hơi giống bố em, em không thích.”

Giọng nói của cậu bé non nớt, lại ra vẻ nghiêm túc, An Ngu không nhịn được mà bật cười.

Câu trước cô vô cùng tán thành, nhưng nghe câu sau lại không cười nổi nữa.

Sắc mặt của Mộ Lệ hành cũng có chút sâu xa và bất ngờ.

Ký ức tuổi thơ đau thương đã dần phai nhòa theo thời gian, đặc biệt là khuôn mặt của người bố kia, anh đã không còn nhớ rõ nữa.

Không nghĩ tới sẽ bị đứa nhỏ nói lớn lên có bộ dạng giống ông ta.

Khó trách lúc nãy khi nhìn thấy anh, cậu bé lại có chút phản kháng, thì ra là do khuôn mặt mà anh luôn lấy làm tự hào này.

Trong lòng Mộ Lệ Hành dâng lên một cảm giác khó tả, câu nói mà anh thường xuyên nghe người ta nói “trưởng thành giống dáng vẻ mà bản thân chán ghét” kia bỗng nhiên trở nên rất rõ ràng ở bên tai.

An Ngu an ủi cậu bé: “Yên tâm đi, tuy rằng dáng vẻ của chú ấy khiến người ta cảm thấy đáng ghét, nhưng sẽ không đối xử tệ với em đâu.”

“Thật vậy sao?” Cậu bé nửa tin nửa ngờ, dường như không thể chấp nhận được đây là bản thân mình sau khi lớn lên.

An Ngu gật đầu thật mạnh: “Cho nên về sau em có thể ở lại chỗ của chú ấy, không cần một mình ở bên ngoài, chú ấy sẽ chăm sóc em. Chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn em không thể trở về nhà cũ của em, em có sợ không?”

“Không sợ! Em không muốn về nhà.”

Trong ánh mắt cậu bé lộ rõ vẻ quật cường, chỉ cần không để cậu bé về nhà, cậu nhóc đi đâu cũng được.

Cậu bé hỏi An Ngu: “Vậy chị cũng sẽ ở lại đúng không?”

An Ngu cười, xoa đầu cậu bé: “Không, chị với chú ấy không thân. Chị có nhà của mình, lát nữa phải về nhà.”

Cậu bé vui vẻ nói: “Vậy em sẽ ở cùng với chị!”

Mộ Lệ Hành nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện, bản thân mình còn chưa lên tiếng đã bị hai người sắp xếp, toàn bộ quá trình đều không để ý tới anh.

Hơn nữa, đứa nhỏ kia có vẻ rất ghét bỏ anh.

Anh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng việc cấp bách nhất chính là xét nghiệm ADN của cậu bé, nếu ngay cả kết quả xét nghiệm ADN cũng cho thấy hai người là cùng một người, vậy thì anh cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Mộ Lệ Hành: “Nếu thằng bé đã muốn ở với cô, vậy cô dẫn nó về trước đi.”

An Ngu đang suy nghĩ biện pháp dỗ dành cậu bé ở lại, nghe vậy đột nhiên đứng lên, giọng nói cao hơn gấp mấy lần: “Dựa vào cái gì? Chúng ta đã ly hôn rồi, dựa vào đâu mà muốn tôi giữ con cho anh?”

Ly hôn?

Thần kinh nhạy cảm của cậu bé lập tức nắm bắt được hai từ khóa này.

Cậu bé đã nghe hai từ này quá nhiều ở nhà.

Mỗi lần mẹ nói với bố về việc ly hôn, hai người lại cãi vã, thậm chí có lần còn đánh nhau.

Tuy rằng không hiểu ý nghĩa đằng sau hai từ này, nhưng cậu bé biết hậu quả đáng sợ mà nó mang lại.

“Chị ơi, hai người có thể đừng ly hôn, đừng cãi nhau có được không?”

Cậu bé nhảy xuống khỏi sofa, giữ chặt tay An Ngu, đôi mắt to vừa rồi còn mừng rỡ không biết từ lúc nào đã đầy nước mắt.

An Ngu nhìn khuôn mặt đáng thương của cậu bé, lại nhìn Mộ Lệ Hành.

Hai người nhìn nhau.

Mặc dù có chín mươi chín phần trăm khả năng cậu bé này có thể là chính mình, nhưng Mộ Lệ Hành vẫn không biết phải đối mặt với bản thân anh như thế nào, huống hồ là cậu bé đang khóc trước mặt mình.

Nhưng An Ngu đã phản ứng lại, vội vàng an ủi cậu bé nói là không cãi nhau, bọn họ chỉ là đang thảo luận vấn đề.

Cậu bé chớp đôi mắt ướŧ áŧ, nghẹn ngào nói: “Vậy, vậy thì tốt rồi, hai người đừng cãi nhau, đừng ly hôn.”

An Ngu: “...”

Mộ Lệ Hành: “...”

Họ không biết làm thế nào để giải thích chuyện này với cậu bé.

Nhưng cuối cùng, An Ngu vẫn thỏa hiệp, nói với Mộ Lệ Hành: “Tôi đưa thằng bé về cũng được, nhưng anh phải đưa tôi tiền, bảo mẫu còn có tiền lương đó, tôi không thể giúp anh chăm sóc cậu bé này miễn phí được. Hơn nữa, anh phải đón thằng bé đi nhanh một chút.”

Mộ Lệ Hành suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được, cô muốn bao nhiêu?”

An Ngu: “Mười ngàn tệ một giờ.”

Mộ Lệ Hành mở to mắt: “Sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi?”

An Ngu buông tay, dáng vẻ không sao cả: “Nói chung anh cứ xem xét đi. Đây chính là anh lúc nhỏ, nếu chăm sóc không chu đáo, không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến anh của hiện tại hay không. ”

Mộ Lệ Hành: “...”

Mộ Lệ Hành: “Hai mươi ngàn.”

An Ngu: “Anh tự đi tìm bảo mẫu đi.”

Mộ Lệ Hành: “Năm mươi ngàn.”

An Ngu: “Tám mươi ngàn.”

Mộ Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi: “Lòng dạ của cô cũng thật đen tối.”

An Ngu xòe tay: “Còn tốt hơn so với người có lòng dạ hẹp hòi như anh.”

Mộ Lệ Hành: “?”

Cuối cùng mức giá được xác định là tám mươi ngàn.

An Ngu dựa theo mức lương tám mươi ngàn tệ một giờ để giúp Mộ Lệ Hành “chăm con”, cho đến khi anh làm xong xét nghiệm ADN, xác nhận không có nhầm lẫn gì thì sẽ đón cậu bé về nhà.

Vì để phòng ngừa Mộ Lệ Hành sau khi xong việc không thừa nhận, cô vào phòng đọc sách tìm giấy bút, viết một bản cam kết, bảo Mộ Lệ Hành ký vào, đồng thời phải trả ba giờ tiền cọc trước.

Tuy rằng Mộ Lệ Hành cảm thấy cô đang tính toán với mình, nhưng anh vẫn làm theo lời cô.

Sau khi mọi thứ đã được thống nhất, An Ngu mang theo cậu bé rời đi.

Mộ Lệ Hành cầm lấy các mẫu giám định thu thập được từ cậu bé và của chính anh, đồng thời nhờ hai trợ lý đáng tin cậy đến hai bệnh viện để giám định và so sánh gen.

Xử lý xong mọi chuyện, anh nằm ngửa trên sofa, có cảm giác không chân thật giống như vừa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.



An Ngu mang theo cậu bé trở về nhà của mình.

Gọi là nhà, nhưng trước đó cô chưa bao giờ sống ở đây.

Nguyên chủ là cháu gái của bạn ông Mộ, từ nhỏ được ông ngoại nuôi nấng lớn lên. Sau khi ông ngoại qua đời, cô được giao phó cho ông Mộ, từ đó sống nhờ ở nhà họ Mộ.

Có lẽ là vì ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cũng thấy, lâu ngày nguyên chủ đã nảy sinh tình cảm với Mộ Lệ Hành.

Nhưng quả dưa cố gắng hái sớm rốt cuộc cũng không ngọt, những thủ đoạn sau đó của cô ấy thật quá mức hèn hạ, ngày càng đẩy Mộ Lệ Hành ra xa.

Tuy nhiên, đây không phải là việc An Ngu quan tâm.

Hiện giờ cô đã không còn quan hệ gì với Mộ Lệ Hành, sau này chỉ cần quan tâm đến cuộc sống của chính mình.

Cũng may con người Mộ Lệ Hành tuy rằng có hơi khốn nạn một chút, nhưng anh rất hào phóng trong việc phân chia tài sản, anh không những cho cô một số tiền bồi thường lớn theo thỏa thuận trước hôn nhân, mà còn để cho cô tùy ý chọn một căn nhà.

Căn nhà này cô đã lựa chọn kỹ càng, là nơi cô thích nhất trong số rất nhiều bất động sản của Mộ Lệ Hành.

Ngôi nhà hai tầng đã trang trí tinh tế, rộng rãi sáng sủa, trên dưới hai tầng cộng lại chừng năm trăm mét vuông, rất thích hợp để mở party.

Hơn nữa vị trí tốt, giá thị trường cao, môi trường xung quanh khu dân cư nhẹ nhàng yên tĩnh, An Ngu vô cùng hài lòng.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm vui vẻ để trải nghiệm nhà mới.

Sau khi đóng cửa, An Ngu lập tức cởi giày cao gót, đi chân trần trên sàn nhà trơn bóng, rồi sau đó vẻ mặt mệt mỏi mở TV lên, nói với cậu bé: “Chị đi ngủ một lát, em ngoan ngoãn ngồi xem TV nhé, đừng chạy lung tung, đợi chị ngủ dậy sẽ đưa em đi ăn cơm.”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”

Sau đó An Ngu tùy ý tìm phim hoạt hình cho cậu bé xem, rồi bỏ mặc cậu bé mà ngủ thϊếp đi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, nhìn qua cửa sổ có thể thấy ánh đèn rực rỡ sáng ngời ở phía xa.

An Ngu sờ soạng mở đèn, đi vào phòng khách, phát hiện cậu bé không biết đã ngủ thϊếp đi trên sofa từ lúc nào, thân hình nhỏ bé co ro ở một góc, nhìn qua rất có cảm giác không an toàn.

An Ngu lấy một chiếc chăn mỏng trong phòng ra đắp lên người cậu bé, vừa quay người đã nghe thấy điện thoại di động vang lên.

Văn Nha gọi điện thoại hỏi cô địa chỉ nhà mới ở đâu, để cô ấy nhờ người mang hành lý sang cho cô.

Lúc này An Ngu mới nhớ tới tối hôm qua lúc rời khỏi chỗ của Mộ Lệ Hành, hành lý đều để ở biệt thự của bạn tốt, uống rượu thì uống cho say, lại bôn ba cả buổi sáng, đã quên sạch chuyện hành lý từ lâu.

Cô gửi địa chỉ cho bạn xong, bèn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cả người sảng khoái hơn rất nhiều.

Chỉ là đồ đạc trong nhà dù đầy đủ, thế nhưng đồ dùng sinh hoạt lại không có, thậm chí ngay cả quần áo thay giặt cũng phải chờ Văn Nha đem hành lý tới mới có.

An Ngu đánh thức cậu bé, đưa cậu bé ra ngoài ăn tối.

Khi ngủ không có cảm giác gì, lúc này lại cảm thấy bụng vừa đói vừa khó chịu.

Cậu bé xoa đôi mắt buồn ngủ, khuôn mặt mơ hồ.

Nhưng khi vừa nghe nói sẽ được đi ăn món ngon, đôi mắt lập tức sáng lên.

Phía bên kia, Mộ Lệ Hành cũng lấy được hai báo cáo giám định ADN, một của anh, một của cậu bé, kết quả của hai báo cáo cho thấy rõ ràng bọn họ là cùng một người.

Lần này, cho dù anh cảm thấy khó tin cỡ nào, cũng không thể không tin tưởng sự thật đó là mình lúc nhỏ xuyên không.

Mộ Lệ Hành đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho An Ngu, để đến đón cậu bé.

Tuy rằng không biết tất cả rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ban sáng An Ngu nói không sai, nếu như cậu bé xảy ra vấn đề gì, không biết có ảnh hưởng đến anh của hiện tại hay không.

Hơn nữa anh lúc năm tuổi…

Trong đầu Mộ Lệ Hành không khỏi hiện ra ánh mắt sợ hãi của cậu bé khi nhìn anh cùng với vết thương cũ vết thương mới trên người, ký ức mờ nhạt xa xăm bị mở ra, thành trì kiên cố ở trong lòng anh như bị xé rách thành một lỗ.

Anh vẫn luôn cho rằng mình không thèm để ý đoạn chuyện cũ này, không ngờ rằng anh vẫn không thể xóa nó khỏi ký ức.

Có điều, Mộ Lệ Hành ngay lập tức suy nghĩ ra một vấn đề.

Nếu không ai đối xử tốt với anh lúc nhỏ, anh sẽ tự đối xử tốt với chính mình.

Tự mình bù đắp cho tuổi thơ thiếu sót đó.