Chương 23:

Mộ Lệ Hành mắc bệnh ưa sạch sẽ mức độ nhẹ, trước khi xuất phát, ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày, anh còn nhét không ít khăn tắm dự phòng và một bộ bốn món chăn ga gối đệm vào vali, thậm chí ngay cả túi ngủ cũng có.

Chỉ là An Ngu không ngờ hiện giờ mấy thứ này sẽ được dùng như vậy.

Tên đàn ông chó chết này đã thay quần áo sạch sẽ, là áo thun trắng đơn giản, quần đùi ống rộng thoải mái. Rõ ràng là bộ đồ vô cùng bình thường, nhưng khi được mặc trên người anh lại đẹp đến mức không thể chê được.

Anh lấy khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, có vài giọt nước rơi xuống, theo đường cong xinh đẹp ở cổ chảy về phía l*иg ngực rắn chắc, để lại cho người khác những tưởng tượng vô hạn.

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi ngạc nhiên của An Ngu, hờ hững nhìn qua: “À, chủ yếu là vì sợ bị em nhìn lén.”

An Ngu: “?”

Nhìn lén cái đầu chó nhà anh!

Tên đàn ông chó chết này thực sự nghĩ rằng mọi người đều thèm khát cơ thể của anh hay sao?

Nhưng Tiểu Lệ Hành lại nói xen vào: “Không phải như vậy đâu, lúc nãy bố đã nói, mẹ là phụ nữ, cho dù không có ai ở bên ngoài, cũng phải chú ý bảo vệ sự riêng tư cho mẹ.”

Ngay khi Tiểu Lệ Hành vừa nói xong câu đó thì nhận được một ánh mắt sắc bén từ Mộ Lệ Hành.

Cậu bé vội vàng ngậm miệng, chớp đôi mắt vô tội, dường như không biết mình đã nói sai điều gì.

Mộ Lệ Hành ho khan, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Em đừng hiểu lầm, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác thì anh cũng sẽ làm như thế.”

An Ngu cũng không định hiểu lầm, cô gật đầu: “Ừ, em hiểu mà. Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Công ra công, tư ra tư.

Bỏ qua những điểm khiến người ta chán ghét của Mộ Lệ Hành, hành động tối nay của anh cũng rất ga lăng.

Ba người bọn họ gột rửa hết tất cả bụi bẩn trong một ngày, cuối cùng cũng được sảng khoái.

Thời gian đã không còn sớm, Mộ Lệ Hành tắt đèn trong phòng, rồi lên giường đi ngủ.

Mặc dù chiếc giường gỗ này đã được dọn dẹp sạch sẽ hơn rất nhiều nhưng nó rất nhỏ, thậm chí kích thước còn chưa đến một mét năm.

Mộ Lệ Hành cao một mét tám mươi tám, An Ngu cũng không thấp, hai người lớn và một đứa nhỏ chen chúc trên một giường, Tiểu Lệ Hành như nhân bánh quy bị kẹp ở giữa, tuy rằng miễn cưỡng chen vào được, nhưng vừa xoay người, ánh mắt của Mộ Lệ Hành và An Ngu sẽ chạm vào nhau.

Ban đêm ở nông thôn rất tối, sau khi tắt đèn, chính là lúc bóng tối sâu thẳm nhất.

Họ không thể nhìn thấy rõ mắt và khuôn mặt của nhau, nhưng hơi thở của họ truyền qua nhau một cách rõ ràng.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, vô tình hòa quyện vào nhau, hai người không hẹn mà cùng đồng loạt xoay người đi.

Mộ Lệ Hành lại cuộn mình ở mép giường lần nữa, còn khổ sở hơn lúc ở nhà tối hôm qua. An Ngu cũng đối mặt với vách tường, mũi toàn là mùi bùn đất cũ kỹ, cả người khó chịu.

Hai người đều ngoan cố duy trì tư thế cứng ngắc này.

Không bao lâu sau, hai tiếng thở đều đều truyền đến, là của An Ngu và Tiểu Lệ Hành.

Một lớn một nhỏ này chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đại khái là bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, hơn nữa thôn làng trên núi cực kỳ yên tĩnh, Mộ Lệ Hành nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở và tiếng kêu của côn trùng ở bên ngoài, mí mắt cũng dần dần nặng trĩu.



Nửa đêm, những cư dân mạng đang treo máy xem livestream bị một âm thanh nặng nề đánh thức, bọn họ lục tìm điện thoại, nheo mắt muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng máy quay đã bị che, bọn họ không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể sốt ruột công cốc.

Mộ Lệ Hành bò dậy khỏi mặt đất, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm lên giường thông qua ánh sáng mờ mịt.

An Ngu nằm ở phía trong cùng của giường gỗ, không biết từ khi nào đã chuyển thành ngủ ngang, điều này cũng khiến cho Tiểu Lệ Hành vốn đang ngủ ở giữa chậm rãi di chuyển ra ngoài, chiếm mất vị trí trước đó của anh.

Quả nhiên không nên mong chờ gì vào tướng ngủ của người phụ nữ này, tối hôm qua khi ở nhà anh nên rút ra bài học rồi.

Mộ Lệ Hành nhíu mày đứng dậy, bế Tiểu Lệ Hành lên, nhẹ nhàng đặt cậu bé vào bên trong, như vậy thì cậu bé sẽ không bị An Ngu đẩy xuống giống như mình.

Sau đó, anh nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của An Ngu, cố gắng khôi phục lại tư thế ngủ ban đầu của cô.

Quá trình này có chút khó khăn, từ trước đến nay Mộ Lệ Hành không thích tiếp xúc thân thể với An Ngu, nhưng lúc này anh buộc phải dùng một tay nâng eo của cô lên, tay kia thì nhẹ nhàng đẩy chân cô.

Vòng eo của cô rất nhỏ rất mềm mại, cách lớp vải của bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh, nhiệt độ của làn da truyền đến đầu ngón tay rất rõ ràng.

Làn da ở bắp chân cũng rất mềm mại, nước da mịn màng.

Không biết có phải phát hiện tiếng động hay không, người đang ngủ khẽ rên một tiếng, cơ thể chuyển động.

Động tác của Mộ Lệ Hành trở nên cứng đờ, chỉ sợ An Ngu thức dậy vào lúc này, sẽ hiểu lầm khi nhìn thấy tình huống trước mắt.

Cũng may cô chỉ nghiêng người, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Cuối cùng Mộ Lệ Hành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại nằm xuống giường, hy vọng lát nữa sẽ có một giấc ngủ ngon.

Không ngờ anh vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu, có một cánh tay vắt lên người, sau đó An Ngu ôm lấy anh giống như gấu koala ôm cây.

Mộ Lệ Hành: “...”

Sáng sớm hôm sau, An Ngu bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình giống như một con bạch tuộc đang nằm trên người Mộ Lệ Hành, cả người đều thấy không khỏe.

An Ngu biết tư thế ngủ của mình không tốt, ở thế giới trước cô đã bị bố mẹ trách mắng không dưới một lần, ngay cả bạn thân nhất của cô cũng nói mỗi lần ngủ chung với cô đều giống như là đang chịu tội.

Nhưng An Ngu cũng hết cách, cô ngủ say thì không biết gì cả. Theo lời của bố cô, cho dù ban đêm có ăn trộm vào dọn hết đồ đạc trong nhà đi, chưa chắc cô đã tỉnh lại.

An Ngu không biết tại sao mình có thể ngủ giỏi như vậy, nhắm mắt lại thì giống như lơ lửng trên mây, xung quanh bao la mênh mông, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.

Rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng bay bổng, nhưng bộ não lại giống như bị bao bọc bởi hàng ngàn bức màn nặng nề.

Vì vậy cô rất muốn tóm lấy một thứ gì đó, không ngừng chạy, muốn nhìn xem điểm cuối của sự mênh mông là gì.

Nhưng làm thế nào cũng không thể ra ngoài.

Đầu óc An Ngu dần khôi phục lại sự tỉnh táo, cô nhẹ tay nhẹ chân, lén liếc nhìn Mộ Lệ Hành, sợ anh tỉnh lại vào lúc này sẽ rất xấu hổ.

Nhưng mà nhìn gần mới thấy tên đàn ông khốn kiếp này thật sự rất đẹp.

Đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt như được mạ một lớp hào quang dưới ánh ban mai dịu nhẹ, mỗi một đường nét đều giống như họa sĩ dùng cọ phác họa tỉ mỉ.

Đôi mắt thường ngày nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng, được hàng mi dài phủ xuống thành hai cái bóng, tạo thành vẻ đẹp yên tĩnh.

Đôi môi mỏng hơi mím lại, đường viền môi hoàn mỹ, dưới sống mũi cao phả ra hơi thở nhẹ, nốt ruồi nhỏ trên cổ giống như cố ý lại vừa vô tình mà đung đưa ngay ở trước mắt.

Thật là một yêu tinh nam, khó trách nguyên chủ lại yêu anh điên cuồng như vậy.

Chỉ là thật sự không dám khen ngợi tính tình của anh.

An Ngu thổn thức trong lòng.

Bỗng nhiên người đàn ông trước mặt mở mắt ra, vẻ mặt không vui, anh nói: “Đẹp không?”

Giọng nói của anh hơi khàn, thường thấy khi vừa tỉnh ngủ, nó trầm thấp, nhưng lại giống như đàn cello dễ dàng làm rung động màng nhĩ của người khác.

An Ngu đang đắm chìm trong nhan sắc của Mộ Lệ Hành, không ngờ tới Mộ Lệ Hành sẽ tỉnh dậy đột ngột, cô không kịp suy nghĩ đã lên tiếng: “Đẹp.”

Sau khi cô nói ra từ này, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Tiêu, phê mất rồi.

Cô không cẩn thận bị sắc đẹp mê hoặc nên đã trở thành bộ dạng vô giá trị!

An Ngu nhanh chóng bò dậy, nhảy xuống giường. Giây tiếp theo, phía sau lưng cô truyền đến một tiếng rêи ɾỉ đầy đau khổ - Cô vô tình giẫm lên bắp chân của Mộ Lệ Hành.

Nhóm người bị nhân viên đánh thức, rửa mặt xong thì tập trung nơi ăn cơm tối hôm qua trong sân nhỏ của nhà trưởng thôn.

Văn Thiệu thấy sắc mặt của Mộ Lệ Hành không được tốt, tư thế đi cũng không đúng cho lắm, nên đi tới quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy? Sắc mặt trông tệ như thế. Còn nữa, chân của cậu bị làm sao vậy?”

Mộ Lệ Hành nghiêm mặt, liếc mắt nhìn An Ngu - kẻ đầu sỏ gây chuyện, không ngờ cô đã thoải mái ăn bữa sáng do tổ chương trình chuẩn bị, không hề cảm thấy áy náy với việc giẫm lên chân anh.

Mộ Lệ Hành nhỏ giọng trả lời Văn Thiệu: “Không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon.”

Văn Thiệu nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy khi đến đưa quạt và ấm nước vào tối qua, ba người ngủ trên chiếc giường kia thật sự có hơi chật.

Vì vậy Văn Thiệu đề nghị: “Hay là tối nay để Tiểu Tiểu Hành ngủ ở chỗ tôi đi, nhà của tôi rộng rãi, chứa thêm một người lớn cũng dư sức.”

Bởi vì tối qua Mộ Lệ Hành đặt Tiểu Lệ Hành ở bên trong, cho nên mới bị An Ngu bắt được khoảng trống, cưỡng ép ôm suốt cả buổi tối.

Nếu để Tiểu Lệ Hành đến chỗ của anh Thiệu, vậy chẳng phải đêm nay An Ngu sẽ tiếp tục gây họa hay sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Lệ Hành lịch sự từ chối: “Không cần đâu anh Thiệu, chỉ ở hai đêm thôi, rất nhanh là có thể trở về rồi.”

So với việc ở một mình bên cạnh An Ngu, Mộ Lệ Hành tình nguyện để ba người ngủ chen chúc còn hơn.

Văn Thiệu nghe anh nói như vậy, cũng không khuyên nữa.

Văn Thiệu trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đút con trai ăn cơm.

Bàn ăn phía đối diện, con trai lớn của Thích Dạng là Kỳ Tư Dữ đang cắn một miếng bánh hành, thừa dịp mẹ cậu bé không chú ý, thò đầu sang Tiểu Lệ Hành ở bên cạnh, nói nhỏ với Tiểu Lệ Hành: “Trên đường đi tới đây, anh nhìn thấy trên cây có một tổ ong, em có muốn đi chọc tổ ong vò vẽ với anh không?”

Tiểu Lệ Hành vừa mới húp một ngụm cháo, khi nghe thấy câu chọc tổ ong vò vẽ thì suýt chút nữa phun cháo ra ngoài.

“Chọc tổ ong vò vẽ?” Cậu bé ngạc nhiên nói.

Kỳ Tư Dữ vội vàng che miệng cậu bé lại, thở dài: “Em nói nhỏ chút, nếu bị bố anh biết thì thảm đấy.”

Nhưng đã muộn, cô bé ở bên cạnh quay đầu bán đứng bọn họ: “Bố ơi, anh trai nói muốn đi chọc tổ ong vò vẽ ạ!”

Lập tức có một ánh mắt đầy uy hϊếp nhìn sang, nó đến từ người bố Kỳ Tầm Dực ít khi nói cười của cậu bé, người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Kỳ, ánh mắt ấy cảnh báo trong im lặng. Kỳ Tư Dữ rụt đầu lại, lúc nãy cậu bé vẫn còn tràn đầy hứng thú, hiện giờ đã suy yếu, cậu bé lè lưỡi, lẩm bẩm: “Con cũng chỉ nói vậy mà thôi.”

Đây là ngày thứ hai bốn nhóm khách mời đến thôn An Hà, sau khi trải qua cơn sốt ngày hôm qua, số người ngồi xem trong phòng phát sóng trực tiếp vào sáng nay còn nhiều hơn hôm qua. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem hôm nay sẽ có bất ngờ gì, không ngờ vừa tiến vào đã nghe thấy con trai của vị tổng giám đốc bá đạo kia khuyến khích con trai của ảnh đế đi chọc tổ ong vò vẽ, nhưng kế hoạch vừa mới nảy mầm đã bại lộ, lại còn bị bắt quả tang.

Nhìn thấy bạn nhỏ Kỳ Tư Dữ gục đầu xuống một bên xới cơm, một bên lén nhìn về phía bố mình, như thể vẫn đang giãy giụa, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi bật cười trước màn hình.

Đặc biệt là những cư dân mạng đã theo dõi toàn bộ quá trình yêu nhau của bố mẹ Kỳ Tư Dữ lại càng không thể tưởng tượng được, kết tinh tình yêu “Kỳ Tư Dữ” ở nhà lại có địa vị đáng lo ngại như vậy.

[Ha ha ha, tôi cảm thấy hình ảnh gia đình của mùa này đều rất là kỳ lạ.]

[Chứ còn gì nữa? Nhà anh Lệ thì xui xẻo, nhà chị Dạng thì đáng yêu tương phản với vẻ ngoài, lần đầu tiên tôi thấy con của nhà tổng giám đốc bá đạo muốn đi chọc tổ ong vò vẽ, cũng nhập gia tùy tục lắm, cậu bé không sợ bị chích sao?]

[Nói đến chuyện này, nhớ lại khi còn bé tôi cùng anh họ đi chọc tổ ong vò vẽ, anh ấy chọc xong thì co chân bỏ chạy, quên mất tôi, sau đó mặt tôi bị chích thành cái bánh bao lớn.]

[Người chị em phía trước thảm quá, có thể so sánh với người từng rơi xuống hố phân kia, ha ha ha ha ha.]

[Chỉ có tôi cảm thấy em gái đi tố cáo gì đó rất phản cảm sao? Còn nhỏ tuổi mà đã rất tâm cơ rồi...]

[???]

[Chắc là đằng ấy không có anh chị em gì nhỉ? Anh chị em trong nhà gài bẫy nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?]