Chương 9: Tuyển Phi

Tiêu Sĩ Cập nắm tay Đỗ Hằng Sương đi vào cửa phòng chính. Ngay tại cửa có một bậc cửa khá cao, Tiêu Sĩ Cập nghiêng người nhìn vẻ mặt khó xử của Đỗ Hằng Sương, mỉm cười rồi xoay người ôm lấy nàng. Vừa lúc đó nhũ mẫu của Đỗ Hằng Sương đi tới, ôm lấy Đỗ Hằng Sương “Tiêu công tử, để nô tỳ làm đi.”

Tiêu Sĩ Cập cũng không cậy mạnh, cẩn thận đưa Đỗ Hằng Sương cho nhũ mẫu, dặn dò “Cẩn thận một chút, bậc cửa này hơi cao.”

Đỗ Tiên Thành tươi cười gọi hắn “Cập nhi, mau tới đây ngồi đi”

Tiêu Sĩ Cập đi vào phòng, thi lễ với người lớn rồi mới ngồi ngay ngắn bên cạnh Tiêu Tường Sinh.

Nhũ mẫu ôm Đỗ Hằng Sương đi vào, đặt nàng ngồi đối diện Phương Vũ Nương và Long Hương Diệp, hành lễ “Phu nhân, Tiêu phu nhân”

Đỗ Hằng Sương tươi cười chào Long Hương Diệp “Con chào bá mẫu”, sau đó nhìn cái bụng nhô cao của nàng, lớn tiếng hỏi “Có phải trong bụng của bá mẫu giấu một tiểu đệ đệ không?”

Hài tử nói chuyện không suy nghĩ nhưng cũng rất linh nghiệm, vì thế bình thường thai phụ thường hay hỏi đứa nhỏ dưới ba tuổi xem cái thai trong bụng mình là nam hay nữ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đỗ Hằng Sương nói cái thai của Long Hương Diệp là nam hài nhi, vì vậy Long Hương Diệp càng thêm yêu thích Đỗ Hằng Sương, cầm một cái kim tương ngọc phiến, tự mình đeo cho Đỗ Hằng Sương “Sương nhi mới hai tuổi mà mồm miệng đã lanh lợi, nói chuyện thật dễ nghe.”

Phương Vũ Nương ôm lấy Đỗ Hằng Sương, cười nói “Đã ăn điểm tâm chưa?”

Lúc này Đỗ Hằng Sương mới thấy đói bụng, quay đầu qua bên kia, hô lên “Cha, Sương nhi đói bụng”

Đỗ Tiên Thành nghe được, xương cốt liền mềm ra, vội vàng bưng một cái chén hoa hồng đặt lên cái bàn vuông nhỏ đối diện giường, nói với Đỗ Hằng Sương “Đây là canh trăm tuổi chuẩn bị riêng cho Sương nhi chúng ta, uống một chén đi, trăm sự đều tốt”

Long Hương Diệp biết canh trăm tuổi chính tông dùng rất nhiều nguyên vật liệu để nấu, thực ra cũng không tốt, không nên cho một tiểu hài tử hai tuổi ăn, liền nói “Ăn một ngụm là được rồi, canh này dùng rau xanh tươi mới hợp với khẩu vị của tiểu hài tử hơn”

Phương Vũ Nương vội nói “Chỉ dùng rau xanh tươi mới để nấu thôi. Phòng bếp chúng ta có một nữ đầu bếp chuyên dùng rau trong vườn nhà để chế biến thức ăn, lại cho thêm măng mùa xuân, thạch nhĩ, thạch phát, rong biển, thiên hoa khuẩn, vi cá, hải sâm, thạch quyết minh, tôm khôi tịch, nước hầm gà…chưng suốt một ngày một đêm.”

Long Hương Diệp nghe xong lời của Phương Vũ Nương, khóe mắt không ngừng co giật: ông trời ơi, cái này mà gọi là canh rau dưa sao? Đây chính là Phật nhảy tường mà.

Lại nhìn bộ dáng Đỗ Tiên Thành đút canh cho Đỗ Hằng Sương, trong lòng lại thấy cảm thán.

Tuy nữ nhi nhà giàu được nuôi dưỡng chu đáo, cưng chiều hết mức nhưng cưng chiều hết mức như Đỗ gia thì cũng hiếm có, có lẽ ngay cả công chúa trong hoàng cung cũng không khác Đỗ Hằng Sương là mấy, chẳng qua công chúa cao quý hơn một chút nhưng lại không được tự do tự tại bằng nàng.

Đỗ Tiên Thành đút cho Đỗ Hằng Sương uống hết chén canh xong, Tiêu Sĩ Cập lại mang một đĩa bánh trẻo tới “Sương nhi, ăn hai cái bánh trẻo trường mệnh này đi, khỏe mạnh bình an, sống lâu trăm tuổi nha”

Đỗ Hằng Sương vội vàng hé miệng,“Cập ca ca đút cho Sương nhi đi!”

Tiêu Sĩ Cập mỉm cười, cầm một miếng bánh trẻo nhỏ, nhẹ nhàng đưa tới bên môi nàng “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn”

Long Hương Diệp nhăn mày càng sâu, nhưng vẫn kiềm chế tâm trạng, không nói gì.

Đỗ Hằng Sương ăn xong đã bánh trẻo, bụng đã căng tròn, không muốn ăn gì nữa, liền tránh khỏi người Phương Vũ Nương, một mình ngồi trên giường đùa giỡn với con chó nhỏ bằng sứ men xanh của nàng.

Phương Vũ Nương và Long Hương Diệp cũng vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện.

Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành uống vài chén rượu vào, lời cũng nhiều hơn.

“Các ngươi lui xuống đi, chúng ta không cần người hầu hạ, khi nào cần sẽ gọi các ngươi” Đỗ Tiên Thành vung tay phân phó hạ nhân.

Hai người vừa ăn vừa uống rượu vừa nói chuyện làm ăn.

Tiêu Sĩ Cập tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng muốn nghe chuyện.

Mấy người cơm nước xong, trời cũng đã chập tối. Tiêu gia lão phu nhân Cổ thị cũng đã sai người đến giục gia đình Tiêu Tường Sinh về.

Tiêu Tường Sinh đành phải đứng dậy cáo từ,“Hôm nay nhờ phúc của Sương nhi, chúng ta ăn đến cao hứng. Ngày mai đại ca làm chủ, mời Đỗ huynh đệ, đệ muội và Sương nhi đến nhà làm khách.”

Đỗ Tiên Thành nhận lời rồi tự mình tiễn bọn họ ra của.

Long Hương Diệp cùng Tiêu Sĩ Cập ngồi trong một chiếc xe khảm kim tương bảo điền, còn Tiêu Tường Sinh thì cỡi ngựa đi bên cạnh.

Lúc này đã là hoàng hôn, trên đường người qua lại rất đông, ồn ào náo nhiệt, xe ngựa tới lui không dứt. Chiếc xe giá trị của Tiêu gia vượt qua ngã tư đường ở thành Trường An liền như giọt nước hòa vào đại dương, chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Long Hương Diệp đỡ thắt lưng dựa vào nhuyễn tháp, nhìn phố sá sầm uất bên ngoài qua rèm cửa sổ, khẽ mỉm cười. Đi được một hồi đã tới Tiêu gia.

Một đám người đang bu quanh bố cáo của quan phủ, bàn tán xôn xao.

“Xảy ra chuyện gì? Tiêu Hưng, ngươi đi xem thử đi” Tiêu Tường Sinh quay sang phân phó tùy tùng của mình.

Tiêu Hưng lĩnh mệnh đi, chốc lát sau đã quay lại, cười nói “Lão gia, là đại hỉ sự”

“Nga? Cái gì mà đại hỉ sự?’ Tiêu Tường Sinh thật tò mò. Quan phủ mà có đại hỉ sự là sao?

Tiêu Hưng cười đáp “Hoàng đế bệ hạ muốn tuyển phi”

Tiêu Tường Sinh lập tức ngây ngẩn cả người “Ngươi lặp lại lần nữa? Ta không nghe lầm chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy! Đúng là trong cung bố cáo, nói hoàng đế đăng cơ một năm, nay tứ hải thái bình, thiên hạ về một, hoàng đế cũng muốn vì hoàng gia khai chi tán diệp nên thông cáo thiên hạ, yêu cầu các châu phủ đình chỉ việc kết hôn trong nửa năm, chuẩn bị cho đợt tuyển tú. Đầu tiên là những thiên kim tiểu thư nhà quan viên hoặc hào môn thế gia, trực tiếp vào cung tuyển phi. Sau đó lại chọn các cô nương thân thế trong sạch vào cung phục vụ” Tiêu Hưng trước kia là một tú tài thi rớt, gia cảnh bần hàn, không thể tiếp tục tiến thân trong quan trường vì thế mới đi theo Tiêu Tường Sinh làm phụ tá.

Tiêu Tường Sinh chau mày, sắc mặt có chút âm trầm, vung roi ngựa lên “Không liên quan gì tới chúng ta, mau về đi”

Ngày hôm sau, Đỗ Tiên Thành mang theo Phương Vũ Nương và Đỗ Hằng Sương đến Tiêu phủ làm khách, được Tiêu Tường Sinh cố ý gọi vào thu phòng nói chuyện.

“Bệ hạ muốn chọn quý nữ làm phi? Còn muốn chọn? không phải chứ?” Đỗ Tiên Thành mở to hai mắt “Ngươi nghe tin này từ đâu?”

“Bố cáo đã ra, chẳng lẽ ngươi chưa xem?” Tiêu Tường Sinh liếc hắn một cái.

Đỗ Tiên Thành cười ha ha “Lười xem, ngoài chuyện làm ăn thì không có hứng thú lắm”

“Tiên đế mặc dù có nhiều cái không tốt, nhưng ít nhất là đối với hoàng hậu Âu Dương thị không tệ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Hai người con của tiên đế đều do Thái hậu Âu Dương thị sinh ra” Đỗ Tiên Thành cảm khái nói “Làm hoàng đế mà chỉ có một nữ nhân, thật không dễ dàng gì”

Tiêu Tường Sinh chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong thư phòng

“Thái tử lúc trước, không phải là Đức Trinh hoàng đế hiện tại mà chính là ca ca ruột thịt của hắn, Thái tử Đức Minh. Đáng tiếc Đức Minh thái tử quá mức háo sắc, nữ nhân rất nhiều lại vắng vẻ Thái tử phi Nguyên thị, chuyên sủng Chiêu huấn Phùng thị, thậm chí còn để cho nàng sinh hạ trưởng tử trước Thái tử phi. Chuyện này làm cho Thái hậu Âu Dương thị vô cùng bất mãn, sau Thái tử phi Nguyên thị đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, càng làm cho Thái hậu thêm tức giận, cho rằng tiểu thϊếp của Đức Minh thái tử độc hại Thái tử phi, liền tự minh đến Đông cung thái tử, ban chết cho Phùng chiêu huấn” Tiêu Tường Sinh đứng bên cửa sổ, kể lại sự việc.

Chuyện này, không biết là do ai tung ra, đã không còn là bí mật cung đình nữa, khắp thành Trường An, không ai mà không biết, thậm chí còn là đề tài được bàn tán ưa thích ở trà lâu tửu quán.

Đỗ Tiên Thành nhớ tới chuyện này, lòng vẫn còn sợ hãi “Tiền thái tử cũng thật là, loại chuyện sủng thϊếp diệt thê vậy mà cũng dám làm, khó trách mẫu hậu hắn tức giận. Ai chẳng biết Thái hậu ghét nhất loại chuyện bị nữ nhân dụ dỗ, Đức Minh thái tử quản không được bản thân, cuối cùng mất cả ngôi cửu ngũ chí tôn”

Tiêu Tường Sinh cười nhạo một tiếng “Đức Trinh hoàng đế là cùng một mẹ với tiền thái tử, ngươi cho rằng bọn họ khác nhau sao? Sẽ không háo sắc sao?Đương nhiên là có khác biệt, đó chính là vị hoàng đế hiện tại của chúng ta giả trang giỏi hơn ca ca của mình, đến khi hắn đạt được ngôi vị hoàng đế mới để lộ bản chất” nói xong lại đi đi lại lại trong thư phòng.

Đỗ Tiên Thành phất phất tay,“Đại ca ngồi xuống nói chuyện, cứ đi đi lại lại hoài, làm ta chóng mặt quá”

Chờ Tiêu Tường Sinh ngồi xuống, Đỗ Tiên Thành rót cho hắn một ly trà, đưa cho hắn, cười nói “Đại ca, chuyện kia tuy là hoàng đế lão nhân không tốt nhưng cũng không liên quan gì tới huynh đệ chúng ta, đại ca không cần quá mức khẩn trương như vậy?”

Phốc!

Tiêu Tường Sinh phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài.

“Hoàng đế lão nhân? Ngươi vậy mà cũng dám nói. Hoàng thượng lớn hơn chúng ta không bao nhiêu, ngươi dám gọi hắn là lão nhân. Ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút, nói ở chỗ ta không sao nhưng nếu ở bên ngoài không kín miệng, bị người ta lấy cớ bắt tội thì không ai cứu được ngươi đâu”

Đỗ Tiên Thành liền nghiêm túc hơn “Đại ca giáo huấn phải, về sau ta nhất định sẽ chú ý” tuy nhiên trong lòng lại âm thầm buồn cười, đại ca vừa rồi suýt nữa thì mắng Đức Trinh hoàng đế, vậy mà còn giáo huấn mình…

Tiêu Tường Sinh thấy sắc mặt của Đỗ Tiên Thành liền biết hắn đang nghĩ gì, liếc hắn một cái nhưng cũng tự thấy buồn cười “Có điều ngươi nói cũng đúng, chuyện này đúng là không liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta không phải là hào môn đại tộc cũng không phải quan lớn quý nhân, mấy chuyện tuyển phi này không can hệ gì tới chúng ta. Nữ nhi của ngươi mới hai tuổi, ta lại không có nữ nhi, càng không lo bị đưa vào cung làm cung nữ”

Đỗ Tiên Thành cười gật đầu,“Đúng vậy, đại ca suy nghĩ cẩn thận.”

Tuy nhiên sắc mặt Tiêu Tường Sinh vẫn rất âm trầm.

Chờ mọi người cơm nước xong, Đỗ Tiên Thành mang theo vợ con rời đi, Tiêu Tường Sinh vẫn cứ như vậy.

“Đại ca, ngươi sao vậy? Vẫn còn lo lắng chuyện kia sao? Không phải nói không liên quan gì tới chúng ta sao? Đỗ Tiên Thành vô cùng khó hiểu.

Tiêu Tường Sinh cũng không biết giải thích sao với Đỗ Tiên Thành, chỉ nói “Ngày mai ta phái người đến tặng lễ tiết Đoan Ngọ cho phủ Tề quốc công, ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?”

Đỗ Tiên Thành vội hỏi:“Xong hết cả rồi, hay là đi cùng với người của đại ca nha. Người của ta làm việc cẩu thả, sợ dọc đường có sơ suất”

“Cũng được, ngày mai ngươi sai người mang xe trâu đến đây, đi cùng Tiêu Hưng, hắn sẽ có sắp xếp”

Năm đó trên chiến trường Cao Câu Lệ, Tề quốc công Tề Bá Thế dụng binh thần kỳ, chặn mất đường lui của tướng quân Cao Câu Lệ là đại tướng Ất Chi Nhạc, kịp thời cứu được đám người Đỗ Tiên Thành.

Tề Bá Thế thưởng thức bọn họ là những người nhạy bén quyết đoán nên mới để bọn họ ở trong Tề gia quân, cho đến khi hoàng thái tử giám quốc, tuyên bố ngừng chiến, mới mang bọn họ cùng trở về Đại Chu. Sau đó còn tặng cho bọn họ tiền bạc, nhờ đó bọn họ mới có vốn để buôn muối sau này. Bởi vậy Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành rất cảm động và ghi nhớ ân đức của Tề Bá Thế. Mấy năm qua, lễ tiết bốn mùa đều không quên tặng quà.

Tề quốc công phủ ở Thái châu, cách Trường An hơn tám trăm dặm, đi lại không thuận tiện cho nên bình thường bọn họ khởi hành rất sớm, mới có thể kịp tặng quà trước lễ.

Tề quốc công Tề Bá Thế xuất thân gia tộc quyền thế, thừa hưởng tước vị quốc công gia truyền. Từ khi Đại Chu khai quốc tới nay, phong tước vị không ít nhưng đại đa số đều là hư chức, kể cả tước vị quốc công của Tề Bà Thế. Nhưng Tề Bá Thế thông minh tháo vát, từ năm mười ba tuổi đã nổi danh, văn thao vũ lược, không gì không tinh. Từ năm hắn mười lăm tuổi, người làm mai gần như đã đạp nát cửa Tề quốc công phủ.

Tề Bá Thế là thiếu niên anh hùng nên việc chọn nguyên phối chính thất rất để tâm. Nam chủ nhân không tốt, gia đình có thể bất ổn nhưng nếu nữ chủ nhân nhân phẩm không tốt thì ảnh hưởng đến cả đời sau. Tục ngữ cũng có câu:giàu vì bạn, sang vì vợ. Cho nên thế gia đại tộc chọn chính thất quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, sau đó là đến nhân phẩm, tài năng…

Tề Bá Thế chọn đi chọn lại vẫn không tìm được người phù hợp, sau tuổi đã lớn, không thể không có nữ nhân chiếu cố nên mới chọn tiểu nữ nhi Vạn thị của phó tướng thân cận làm thϊếp, tạm thời giúp hắn quản lý gia sự.

Sau đó một năm, đích trưởng nữ Âu Dương Tử của đại tướng Âu Dương Thành cũng chính là quốc cữu đương triều tròn mười lăm tuổi, trong lễ cập kê, Âu Dương Thành đưa ra điều kiện chọn chồng cho con gái, những công tử nhà quyền quý, nếu trong vòng trăm bước, có thể dùng tên bắn trúng bình phong thêu chim tước thì có thể làm con rể.

Tề Bá Thế vừa nhìn thấy Âu Dương Tử liền muốn lấy nàng làm vợ. Hắn vốn tiễn pháp siêu quần, nên ngoài trăm bước không chỉ bắn trúng khổng tước mà còn bắn trúng mắt không tước, thành công ôm mỹ nhân về nhà. Từ đó hình thành nên giai thoại “tước bình trúng tuyển”

Sau khi cưới Âu Dương Tử, Tề Bá Thế không hề đặt chân đến phòng của tiểu thϊếp Vạn thị nữa, cùng Âu Dương Tử thập phần ân ái. Mười năm sau, Âu Dương Tử liên tiếp sinh ba nam một nữ, còn Vạn thị sinh một nam một nữ.

Sau khi Đức Trinh hoàng đế kế vị, Tế Bá Thế được trọng dụng, kiêm nhiệm luôn chức tổng binh Thái Châu, lãnh binh trấn thủ hai vùng quan trọng nhất của Đại Chu, trở thành trọng thần của Đức Trinh hoàng đế.

Ý chỉ tuyển phi của Đức Trinh hoàng đế cũng đã sớm đưa tới phủ Tề quốc công, muốn hắn đưa đường muội Tề Huyên vào cung làm phi.

Tề Huyên là quý nữ phù hợp độ tuổi nhất Tề gia, nhưng nàng đã sớm có người trong mộng cho nên nhất quyết không chịu vào cung, mấy ngày nay khóc lóc om sòm, tranh cãi ầm ĩ làm Tề Bá Thế rất đau đầu.