Phương Vũ Nương đặt Đỗ Hằng Sương lên giường, rồi thúc giục Đỗ Tiên Thành đi tắm: “Cả người toàn mùi rượu, thay xiêm y cũng không giảm được. Thϊếp thấy Sương nhi là bị mùi rượu của chàng làm hôn mê đó.” Phương Vũ Nương giúp Đỗ Tiên Thành đi đến phòng tắm bên cạnh.
“Làm gì có mùi rượu? Không tin nàng ngửi thử xem.” Đỗ Tiên Thành cúi đầu, hôn lên mặt Phương Vũ Nương một cái.
“Chờ ta trở lại.”
“Ân, thϊếp chờ chàng.” Phương Vũ Nương đỏ bừng cả mặt, đẩy Đỗ Tiên Thành ra ngoài.
Một bồn tắm to lớn, khoảng nửa thân người đặt ở giữa phòng, phát ra mùi hương, hơi nước tỏa ra nghi ngút. Đỗ Tiên Thành cởi bỏ ngoại bào, cầm lấy khăn tắm bên cạnh bồn rồi nhấc chân bước vào bồn tắm ngồi xuống. Nước nóng lập tức bao vây lấy thân thể Đỗ Tiên Thành, hắn thở dài một hơi, nhắm mắt lại ngửa đầu dựa vào bồn tắm, đem khăn tắm vắt lên trán, toàn thân trầm tĩnh lại.
Tuy đã rời khỏi chiến trường năm năm nhưng hình ảnh khốc liệt, đẫm máu vẫn in đậm trong trí nhớ của hắn, thậm chí là đã khắc sâu trong xương tủy.
……
Sơn đạo gập ghềnh, gió tuyết ngập trời, binh lính mệt mỏi không chịu nổi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng một khi đã ngồi xuống thì…không thể đứng lên được nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể không ngừng đi về phía trước trèo đèo lội suối, còn trúng mai phục của đối phương. Tên bay đầy trời như châu chấu không ngừng bắn ra, mọi người chỉ biết ôm đầu chạy trốn. Tiêu Tường Sinh kéo hắn ra sau vách đá mới thoát được trận mưa tên đầu tiên.
Người Cao Câu Lệ đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bao vây bọn họ. Đại đao, trường mâu, liên tử khỏa..thậm chí cả đao xắt rau, đao chẻ củi cũng ào ào phóng tới. Mười vạn quân tiên phong cứ vậy mà bị chôn vùi ở Cao Câu Lệ nơi khỉ ho cò gáy này.
……
Mười vạn tướng sĩ Đại Chu trở thành Phật tháp đầu người. Trên Phật tháp là hình ảnh hai vị đại ca chết không nhắm mắt đang nhìn hắn chằm chằm…
……
Đỗ Tiên Thành bừng tỉnh, đưa tay lau mồ hôi, lại quên mình đang ở trong bồn tắm, trên tay toàn nước nên không phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước tắm trong bồn.
Chỉ mong những ngày chiến loạn như vậy sẽ không tái diễn nữa.
Đỗ Tiên Thành đứng dậy rời khỏi bồn tắm, lau mình một chút rồi mặc lĩnh nhuyễn văn la sam đi vào phòng ngủ. Phương Vũ Nương nủa nằm trên giường, ẩn tình nhìn hắn nhưng Đỗ Tiên Thành chẳng còn hưng trí, chỉ tắt đèn, kéo Phương Vũ Nương vào lòng “ngủ đi, ngày mai ta còn phải đến kho hàng kiểm kê”
“Chàng có tâm sự sao?” Phương Vũ Nương vỗ về ngực Đỗ Tiên Thành, nhẹ giọng hỏi.
Đỗ Tiên Thành nhắm mắt lại, đẩy tay nàng ra “Không có việc gì, chỉ mệt mỏi thôi.”
Đỗ Tiên Thành mới từ Giang Nam trở về. Vì muốn tham dự lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Đỗ Hằng Sương mà ra roi thúc ngựa, gần như đã vài ngày không ngủ. Phương Vũ Nương hiểu được nên cũng không tức giận, hôn lên má hắn một cái rồi một nhà ba người cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
…..
Cách Đỗ gia không xa, trong Tiêu gia đại trạch, Tiêu Tường Sinh cũng vừa tắm rửa xong, leo lên giường.
Long Hương Diệp trải chăn cho hắn, sau đó tắt đèn rồi leo lên giường, nằm cạnh hắn, cẩn thận hỏi: “Lão gia, nữ nhi Đỗ gia còn quá nhỏ, lão gia thực sự hiểu rõ sao?”
“Ta cùng Tiên Thành là sinh tử chi giao, ta tin vào phẩm hạnh gia giáo của hắn.”
Tiêu Tường Sinh đã nói vậy, Long Hương Diệp liền tươi cười phụ họa: “Ánh mắt của lão gia không sai, ta tin lão gia.”
Hồi lâu, Long Hương Diệp nghiêng người, thấy Tiêu Tường Sinh vẫn mở mắt nhìn đỉnh trướng đến xuất thần liền hỏi: “Sao lão gia còn chưa ngủ?”
Tiêu Tường Sinh lại ân một tiếng nói với Long Hương Diệp: “Ngày mai ta ra ngoài chuẩn bị hàng, còn người nhà mẹ đẻ của nàng, tạm thời đừng cho bọn họ tới cửa.”
Long Hương Diệp mặt đỏ lên, nắm chặt vạt áo lẩm bẩm: “Lão gia đều biết sao?”
Tiêu Tường Sinh thấy bộ dạng quẫn bách của nàng thì không đành lòng, lại nghĩ tới nàng chỉ là thứ nữ, từ nhỏ phải nhìn sắc mặt mẹ cả mà sống, sau lại được mẹ cả chọn cho mối hôn nhân tốt này, cho nên nàng đối với mẹ cả là nói gì nghe đó. Đừng nói là mang mấy ngàn lượng bạc về nhà mẹ đẻ, cho dù bảo nàng lấy một nửa gia tài của Tiêu gia đưa đi, nàng chắc cũng không từng chối, cũng không nghĩ tới tam tòng tứ đức, bởi vì nàng còn hai đệ đệ cùng mẹ đang ở Long gia.
Thực ra đây cũng là lỗi của hắn. Lúc trước hắn cùng Tiên Thành sau khi ổn định sự nghiệp liền muốn thành gia lập thất. Đỗ Tiên Thành thì nghĩ chỉ cần tìm một nữ tử tuyệt sắc, tính cách mạnh mẽ, hào phóng, có thể quản lý gia đình là được.
Khi đó bọn họ chỉ là muối thương bình thường, tuy làm ăn tốt nhưng không có chỗ dựa, rất có thể tùy thời bị quan gia phá gia diệt môn, không giống như bây giờ, được hoàng thượng ban cho danh hiệu viên ngoại, sẽ không có quan viên nào dám ngầm hạ độc thủ với bọn họ.
Ở Đại Chu vẫn tuan thủ trật tự sĩ nông công thương, thương nhân luôn xếp hạng cuối, quyền lợi thì thấp mà đóng thuế lại nhiều nhất, theo luật, thương nhân còn không được mặc tơ lụa. Chính vì vậy mà hắn mới muốn lấy một nữ tử dòng dõi thư hương làm thê tử.
Nhờ nhiều người mai mối nhưng rốt cuộc chỉ có nhà Long tú tài là nguyện ý gả thứ nữ Long Hương Diệp cho hắn. Cũng may mẹ cả Long Hương Diệp là người rất thủ đoạn, không có chèn ép thứ nữ mà còn dốc lòng dạy dỗ các nàng, từ nhỏ đã cho đọc sách viết chữ, biết đối nhân xử thế, biết tiến biết lùi, có thể quản lý tốt gia đình. Hiện giờ hắn có danh vị viên ngoại, Long Hương Diệp ra ngoài xã giao, địa vị cũng hơn Phương Vũ Nương nhiều.
Nhưng Phương Vũ Nương lại mặc kệ, dù thua người chứ không thua trận. Một nữ nhân như vậy nhất định sẽ dạy dỗ nữ nhi không kém, hắn cũng cần một chủ mẫu như thế.
Tuy nhiên hắn cũng phải uốn nắn, dạy dỗ Tiêu Sĩ Cập nhiều hơn, miễn cho bị Long Hương Diệp dạy ra một tên cổ hủ thì không hay lắm. Gia nghiệp của hắn sau này sẽ do Tiêu Sĩ Cập kế thừa, nên cần một người kế thừa lắm mưu nhiều kế chứ không phải một phu tử thủ lễ.
Ngày mai hắn nhất định sai người tìm tiên sinh dạy học cho Tiêu Sĩ Cập, còn có sư phụ dạy quyền cước công phu, rồi cưỡi ngựa bắn tên nữa…Nghĩ tới Tiêu Sĩ Cập, Tiêu Tường Sinh không tự giác được mà mỉm cười, hắn phi thường hài lòng đứa con này. Sau này phải nói cho người gác cổng biết, người của Long gia tới thì phải thông báo cho hắn trước, không được tùy tiện báo cho chủ mẫu. Muội muội của Long Hương Diệp cũng nên tìm nhà chồng rồi bằng không để một thời gian nữa, nói không chừng sẽ đổ lên người mình. Mình vô tâm nạp thϊếp, nếu làm chậm trễ người ta thì thật không tốt.
Long Hương Diệp cũng không ngủ được. Nàng không ngờ được người nhà mẹ đẻ của mình lại bị lão gia cưỡng chế, không cho vào nhà.