Chương 13: Ấm Lạnh

Khi lời của Long Hương Diệp đến tai Long Thu Diệp thì lúc này nàng đang ôm Tiêu Thái Cập vừa tròn sáu tháng, đứng dưới gốc mai vàng, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Tiêu Thái Cập, bắt chước âm điệu của tiểu hài tử, nhìn về phía tỷ phu Tiêu Tường Sinh đang đứng bên cạnh: “Nhờ phụ thân hái cho chúng ta một đóa mai được không… được không?”

Tiêu Tường Sinh nghe mà da đầu run lên, không biết phải trả lời thế nào.

Tính ra thì Long Thu Diệp ở lại Tiêu gia cũng đã nửa năm, trong khoảng thời gian này, Tiêu Tường Sinh đúng là bỏ ra không ít công sức, mất nhiều tâm tư, tận dụng mọi mối quan hệ, một lòng muốn cho Long Thu Diệp có thể tiến cung nhưng Hoàng thượng tuyên bố muốn chọn nữ tử đàng hoàng vì thế điều kiện cực kỳ hà khắc.

Tuy có nhiều nhà không tình nguyện, không muốn con gái vào cung chịu khổ nhưng cũng có rất nhiều người ôm mộng một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên mà tìm trăm phương ngàn kế cho nữ nhi tiến cung. Đại Chu mấy năm nay lại mưa thuận gió hòa, quốc lực phát triển không ngừng, dân số cũng gia tăng đáng kể. Đức Trinh đế từ lúc đăng cơ tới nay mới tuyển tú lần đầu, vì thế cạnh tranh càng thêm khốc liệt.

Dưới tình huống như vậy, Tiêu Tường Sinh đã tốn rất nhiều tiền mới giúp Long Thu Diệp đả thông các cửa. Trong nửa năm qua, trong cung đã phái hai thái giám cùng hai thượng cung đến đây xem Long Thu Diệp, chỉ cần qua được cửa này thì nàng sẽ được tiến cung, cũng không phải là cung nữ tạp dịch bình thường. Nhưng không biết vì sao, những người này sau khi đến xem xong, đều nói cô em vợ của hắn không thích hợp vào cung, nói hắn không cần tốn tiền vô ích nữa.

Mới đầu, Tiêu Tường Sinh cho rằng Long Thu Diệp quá mức ngây thơ, không có biết tiến biết lùi, biết lễ nghi như tỷ tỷ nàng, đã đắc tội các thái giám, thượng cung cho nên lại ra tiền, mời một bà tử vốn xuất thân là thượng cung trong cung đến dạy lễ nghi cung đình cho Long Thu Diệp. Nhưng bà tử này nói, Long Thu Diệp rất thông minh, lễ nghi quy củ, chỉ cần nói liền hiểu, không cần quá quan tâm. Tuy nhiên dù vậy, thượng cung gần đây đến xem tướng Long Thu Diệp cũng lắc đầu, cự tuyệt Tiêu Tường Sinh.

Tiêu Tường Sinh rất buồn bực, đưa cho thượng cung nọ rất nhiều tiền chỉ muốn biết nguyên nhân.

Vị thượng cung đó lại cười như không cười nhìn hắn, ý vị thâm trường nói:

“Có một tỷ phu dung mạo xuất chúng lại che chở mọi bề như vậy, tiểu cô nương nào lại nguyện ý vào cung chứ? Cho dù vào cung được thì dựa vào xuất thân của nàng, cả đời cũng chỉ có thể hầu hạ cho người ta. Tiểu cô nương hiểu được đạo lý này, tỷ phu như ngươi lại giả bộ hồ đồ sao?”

Nói xong cười khanh khách rồi bỏ đi.

Tiêu Tường Sinh lúc này mới hiểu được, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Long Thu Diệp không thể ở lại Tiêu gia nữa. Hắn và Long Hương Diệp cũng xem như là phu thê hòa thuận, điều duy nhất không hài lòng chính là Long Hương Diệp quá mức nghe lời nhà mẹ đẻ. Thực ra cũng là bình thường, có nữ nhân nào không xem trọng nhà mẹ đẻ đâu, không xem trọng mới là bất thường. Quan trọng nhất là Long Hương Diệp liên tục sinh cho hắn hai hài tử, xem như là đại công thần của Tiêu gia, hắn tràn đầy cảm kích với nàng, nên không muốn làm nàng mất hứng.

Tiêu Tường Sinh biết, nếu hắn muốn nạp thϊếp, Long Hương Diệp vốn coi chồng là trời sẽ không phản đối, nói không chừng còn vui vẻ chuẩn bị, miễn là hắn cao hứng. Nhưng nếu nạp thân muội muội của nàng chính là giáng cho nàng một cái tát ở trước mặt mọi người, không chỉ làm ảnh hưởng tình cảm của hai người mà còn làm cho hai đứa con trai mất hết mặt mũi.

Chưa nói hắn không có háo sắc, dù muốn nạp thϊếp thì cũng phải vì Long Hương Diệp không thể sinh con nối dõi tông đường mới lấy thêm người khác. Bây giờ hắn đã có hai con trai, càng không có lý do nạp thϊếp. Cho dù trong nhà quá mức bình lặng, hắn cũng không ăn no rửng mỡ là lấy Long Thu Diệp làm thϊếp.

Từ khi Tiêu Tường Sinh biết được ý đồ của Long Thu Diệp, hắn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ với nàng, nếu nàng không muốn vào cung thì nên trở về nhà, chọn một nhà tốt mà gả, không nên ở lại Tiêu gia làm chậm trễ nàng.

Long Thu Diệp giấu mặt sau đầu Tiêu Thái Cập, vụиɠ ŧяộʍ đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Tường Sinh. Tuấn mỹ như vậy, cho dù làm thϊếp, nàng cũng bằng lòng.

“Nhị di tử, phu nhân ta nói thương nhị di tử vất vả nên đã mời nhũ mẫu đến, muốn ôm nhị thiếu gia về, sau này sẽ do nhũ mẫu chăm sóc. Hiện nay trong cung đã ngừng tuyển tú, nhị di tử không trúng tuyển, phu nhân chúng ta cũng rất áy náy, mong nhị di tử đừng buồn, phu nhân chúng ta nhất định sẽ giúp nhị di tử chọn một nhà tốt, lại cho đồ cưới thật nhiều, khiến cho nhị di tử phong phong quang quang mà gả đi làm nguyên phối chính thất.”

Nha hoàn đắc lực của Long Hương Diệp là Hà Nhụy lên tiếng. Nàng không chỉ mồm miệng lanh lợi mà còn rất thông minh, đi theo Long Hương Diệp đọc sách viết chữ, là phụ tá đắc lực của nàng.

Long Thu Diệp vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mấp máy môi nhìn về phía Tiêu Tường Sinh: “Tỷ phu…ngươi muốn ta đi sao?”

Tiêu Tường Sinh tức muốn chửi thề. Hừ, làm ra bộ dáng này là sao? Muốn cho người khác nghĩ mình và nàng có tư tình sao?

Quả nhiên, hạ nhân nghe những lời này của Long Thu Diệp đều đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười ra vẻ hiểu ý. Vốn có câu “Vợ là oan gia, em vợ là thiên nga” mà, “Hoa thơm thì đánh cả cụm thôi”, mọi người đều hiểu lòng nhau mà, cần gì phải giả vờ vô tội.

“Hôm nay ta cũng muốn nói với ngươi chuyện này. Nếu không được vào cung, ngươi cứ ở lại đây cũng không phải chuyện tốt. Cha mẹ ngươi vẫn còn sống lại ở nhờ nhà tỷ tỷ đã xuất giá, lời này truyền ra sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh thư hương của Long gia các ngươi. Ta nhớ đệ đệ ngươi cũng sắp tới tuổi kết hôn phải không? Nếu thanh danh Long gia bị hỏng thì còn có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn chứ?”

Tiêu Tường Sinh khi còn trẻ đi lính, lại trải qua rèn luyện trong quân đội. Sau khi xuất ngũ thì đọc sách, đạt được vị trí muối thương như hiện nay thì cũng đã trải qua biết bao sóng gió, người ngoài khó mà hình dung, chút bản lĩnh câu dẫn của Long Thu Diệp thực sự không tác dụng gì với hắn.

Long Thu Diệp mở to mắt, lệ muốn tràn mi.

Tiêu Tường Sinh chắp tay, thản nhiên nói với Hà Nhụy: “Ôm nhị thiếu gia đến đây, ta cùng ngươi đến thăm phu nhân.”

Sau đó quay đầu nói với bà tử theo hầu một bên: “Còn thất thần gì nữa? Không nghe phu nhân phân phó sao? Mau đi thu thập hành trang cho nhị di tử, đưa nàng về Long gia.”

Nói xong còn dùng tay che trán nhìn trời: “Phải nhanh một chút, nhìn trời có vẻ âm u, nói không chừng sẽ đổ tuyết, đừng chậm trễ nữa.”

Hà Nhụy tươi cười, tiến lên muốn ôm lấy Tiêu Thái Cập từ chỗ Long Thu Diệp.

Long Thu Diệp không ngờ Tiêu Tường Sinh lại nói vậy, tức giận đến toàn thân phát run, gắt gao ôm lấy Tiêu Thái Cập không chịu buông, còn lớn tiếng nói: “Tỷ phu, ngươi đã không muốn ta, vì sao lúc tối lửa tắt đèn lại đến phòng của ta?”