Chương 16: Xuân dược đấy

Trần Dự Nhưỡng như chăm trẻ con, mặc quần trong lên cho cô, chỉnh quần áo chỉnh tề xong kéo cô vào ngực, hôn lên cổ cô, hôn dần lên môi.

Đường Tiện ưm một tiếng, sau đó cánh môi bị ngậm lấy, mυ"ŧ mát môi cô. Nụ hôn này kéo dài gần mười phút, Trần Dự Nhưỡng hôn ướt sũng môi cô mới buông ra, Đường Tiện thở gấp như sắp hết oxi.

"Lên xe chờ anh đi." Trần Dự Nhưỡng nhét chìa khóa xe vào tay cô, giọng dịu dàng khó tả.

"Ừa." Dù sao Đường Tiện cũng không muốn nhìn anh lật cái bản thảo đẫm nước sướиɠ của mình, lên sân khấu nói mấy câu nhàm chán.

Đường Tiện ngồi lướt điện thoại trên xe đến mức ngủ quên. Trong hội trường, Trần Dự Nhưỡng mới kết thúc diễn văn xong, dưới khán đài dấy lên một trận xuân tâm manh động.

"Ui, ui... Trần Dự Nhưỡng quả thực là cmn Bồ Tát sống mà."

"Không ngờ ảnh cởϊ áσ khoác ra đó. Trần Dự Nhưỡng không nhận ra sơ mi trắng của mình vô cùng xuyên thấu à?"

"Móa móa móa tôi thậm chí nhìn được cả meo meo của ảnh nữa."

Lúc Trần Dự Nhưỡng mở cửa xe, Đường Tiện đã thiêm thϊếp ngủ sau xe. Trong lúc mơ màng, cô thấy xe đang chuyển động nhưng cũng lười mở mắt, tiếp tục nằm ngủ.

Trần Dự Nhưỡng ném áo khoác nhăn nhúm, kính mắt và áσ ɭóŧ dưới gầm ghế sang ghế lái phụ. Anh lái đến một hiệu thuốc, tắt máy vào mua hai hộp kẹo nhuận họng, lại mua thêm một túi bự đầy bánh ngọt ở hàng bánh bên cạnh.

Đỗ xe vào hầm khách sạn xong, Trần Dự Nhưỡng mở cửa sau ra, chui vào ôm cô.

Chiếc xe đen bóng rộng rãi, nhưng để người cao 1m89 như anh chui vào vẫn khá là chật chội.

Lúc anh mở cửa thì Đường Tiện tỉnh lại, anh đỡ eo cô dậy, thấy cô mở to mắt ngẩn người thì thuận thế ngồi xuống cạnh cô.

Người phụ nữ bị kéo vào giữa lòng anh, hai chân banh ra, đặt lên ghế hai bên, mắt cô trống rỗng, ngơ ngẩn.

Trần Dự Nhưỡng lấy hộp kẹo nhuận họng trong túi ra, bóc vỏ rồi đút một viên vào miệng cô. Cô ngoan ngoãn ngậm lấy, vị bạc hà lan ra cả miệng.

"Không nhìn xem là gì đã dám ăn à?"

Đường Tiện cắn nát viên kẹo, hương vị nồng đậm lan ra, cô vô tư hỏi lại: "Chẳng lẽ là thuốc tránh thai?"

"Xuân dược đấy." Trần Dự Nhưỡng lè lưỡi liếʍ môi cô: "Sắp phát tác dụng rồi, nên mυ"ŧ lưỡi anh đi."

Đường Tiện bị anh quyến rũ nên hé môi, thè lưỡi quấn quít với anh. Bàn tay to lớn của anh luồn ra sau gáy cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, xâm chiếm khoang miệng cô.