Chương 1: Dạy kèm

"Anh tới rồi, mở cửa đi."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng trong trẻo quyến rũ, bàn tay đang lần mò bên dưới của Đường Tiện siết chặt lại, cô nhịn không được thở gấp.

"Sao thế?" Trần Dự Nhượng nhíu mày, lên tiếng lần nữa.

Đường Tiện vội vàng ngồi dậy khỏi giường, dịch da^ʍ trong suốt rỉ ra từ khe suốt, chảy dọc xuống hai bên đùi non trắng nõn, nhỏ xuống giường. Cô không ngừng rút giấy ra, lau loạn lên: "Không sao, em đập người vào giường thôi."

Trần Dự Nhượng cảm giác giọng cô như vừa tỉnh ngủ nên thiếu kiên nhẫn nói: "Sao còn chưa dậy nữa hả đàn em?"

"Dậy rồi mà, em ra ngay đây." Đường Tiện cúp điện thoại, hoảng hốt cởϊ áσ ngủ trên người rồi mặc áo sơ mi trắng lên, đi ra mở cửa.

Trần Dự Nhượng vừa vào đã thấy cái miệng nhỏ chúm chím như nụ hồng của cô đang thở gấp, gò má ửng hồng bất thường, lại thêm núʍ ѵú như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng.

Má nó, làm gì mà không mặc cả áσ ɭóŧ.

Thật ra Đường Tiện cũng không mặc qυầи ɭóŧ, bên dưới vẫn đang chảy nước nhớp nháp.

Trần Dự Nhượng nhìn thoáng qua chút rồi bỏ qua, phối hợp đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, khởi động máy tính, giọng không rung động chút nào: "Em mặc vậy luôn à?"

Đường Tiện nghiêng đầu, giả vờ vô tội.

"Đợi em hai phút, vào thay đồ đi."

Đường Tiện "A" một cái rồi lập tức nói không cần.

Trần Dự Nhượng nghe vậy xong ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, sau đó chớp mắt, cười nhạo một tiếng rồi cúi đầu nhập mật khẩu máy tính: "Vậy bắt đầu thôi, mở phần mềm xong mình sẽ cùng làm quen vài chức năng hay dùng của File, anh sẽ không nhắc lại những phần mềm cần reset hay thiết lập lại nữa, chúng ta cùng nhìn sang phần..."

Đường Tiện không tự chủ nhìn theo bàn tay đang cầm chuột của anh. Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, trên mu bàn tay còn có một nốt ruồi đen, trông rất gợi cảm. Đường Tiện nhìn mà lòng bồn chồn.

Muốn sờ quá đi!

"Nhìn màn hình đi, nhìn tay anh làm gì?" Người đàn ông lạnh nhạt nói, giọng điệu vô cùng miễn cưỡng.

Cô lấy lại tinh thần: "Vâng. Anh muốn uống nước không?"

"Không."

Đường Tiện vẫn đi vào bếp, cầm cốc thủy tinh rót đầy nước đưa cho anh.

"Để đấy đi, anh chưa muốn uống."

Chưa dứt lời, bàn tay trước mặt run lên, nửa cốc nước cũng sóng sánh, đổ ướt mất hơn nửa vạt áo và qυầи ɭóŧ của Trần Dự Nhượng.

Đường Tiện ra vẻ kinh ngạc, mặc dù cô chủ tâm dụ dỗ thật, nhưng không cố tình run tay.

"Xin lỗi anh, xin lỗi anh..." Cô nhanh chóng rút mấy tờ giấy cho anh lau.