Cô hất tay Lục Từ ra, eo cũng không vặn vẹo nữa, nằm trên người Lục Từ, vùi cả mặt vào cổ anh, hờn dỗi nói: "Anh bây giờ là bạn trai của em rồi, dỗ em cũng không được sao? Có nhất thiết phải thẳng thắng vậy không? Em cũng biết buồn chứ bộ…"
Hứa Lê cảm thấy trong lòng chua xót, càng nghĩ càng buồn bực, người đàn ông này cả ứng phó cũng không thèm! Cắn một cái thật mạnh vào vai và cổ của người đàn ông phía dưới, không dùng sức lắm, không hề sướt da, nhưng sẽ bị bầm tím vài bữa.
“Xùy!” Lục Từ áp lòng bàn tay lên trán cô, đẩy con chó con đang cắn người này ra xa một khoảng, dở khóc dở cười mà mở miệng nói: “Em có thể nghe hết được không?
Hứa Lê bỏ qua niềm vui nho nhỏ còn sót lại trong người, bĩu môi nhìn chằm chằm vào mắt Lục Từ: "Vậy thì anh nói đi."
Lục Từ vòng tay ôm lấy cơ thể cô, anh hôn lên môi cô, giọng anh từ tính và nhẹ nhàng: "Anh thích rồi, cái lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em khác với những cô gái khác, khiến anh cảm thấy thật đáng yêu. "
"Em có ngốc không? Nếu anh không có cảm tình với em, lẽ ra ngày đó khi ở phòng bệnh, anh đã ném em ra ngoài trong lần đầu tiên móng vuốt không yên phận của em chạm đến..."
"Anh mới ngốc ..." Hứa Lê thì thào, tuy rằng bị mắng là ngốc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, giống như trà sữa đầy đường, ngọt đến mức khiến người ta phát hoảng.
Lục Từ đã nói rất thẳng thắn, lý do tại sao dung túng cô vượt qua ranh giới, vì vốn dĩ có cảm giác khác thường với cô.
Hứa Lê còn gì để mà nũng nịu chứ? Nỗi buồn nho nhỏ vừa rồi trong tích tắc đã được ném vào đất nước lãng quên, niềm vui lúc trước lại được trở lại.
Nếu có một cái đuôi, Lục Từ không nghi ngờ gì rằng cô đã bắt đầu lung lắc nó.
Hứa Lê hề vui sướиɠ dễ hứng phấn, cả hai người đều người đầy mồ hôi, cô cũng không chê bai, ánh mắt lóng lánh hôn lên trên yết hầu của Lục Từ, đầu lưỡi lướt qua trượt lại, đi dọc xuống dưới, mãi hôn tới núʍ ѵú, ngậm vào trong miệng.
"Ưm ..." Lục Từ kêu một tiếng, nhắm mắt lại mặc cho cô quấy phá.
Hứa Lê đưa tay phải xuống thò vào bên dưới, nắm lấy gậy thịt có phần hơi cứng rồi vuốt ve bằng ngón tay lên xuống trên bao qυყ đầυ.
"Ưʍ... Là bác sĩ thực tập đã theo sát toàn bộ quá trình, bây giờ em phải giúp bệnh nhân kiểm tra sự hồi phục sau ca phẫu thuật ~" Hứa Lê tinh nghịch nháy mắt với Lục Từ, tiếp tục ngậm núʍ ѵú đỏ ngầu của anh.
Lục Từ không nói, chỉ đưa tay vịn lên mông cô mà nhào nặn.
Hứa Lê sau đó năm lấy gậy thịt không có trùm bαo ©αo sυ mới vào âʍ ɦộ ướŧ áŧ của mình.
"Ục ục", không có bất kỳ cản trở nào, cứ thế mà đút nó vào lần nữa.
"Ư ahhhhh ..." Hai người cùng lúc thỏa mãn với trạng thái được đút vào, khuôn mặt tuấn tú của Lục Từ lại nhuốm màu sắc dục.
Quyền chủ động nằm trong tay Hứa Lê, nâng mông lên kéo lên xuống hai lần, chống người lên nói với Lục Từ đang ở dưới mình: "Bây giờ bác sĩ sắp chính thức khám cho anh, dùng tiểu huyệt của em để kiểm tra thật kĩ~ "
Lục Từ nhìn cô hưng phấn bắt đầu nâng eo dùng sức, ngồi xuống, nâng lên rồi lại ngồi xuống, mỗi lần đều đạt tới chỗ sâu nhất.
Mỗi lần như vậy, Hứa Lê đều bị hành động của mình kí©h thí©ɧ đến mức rêи ɾỉ.
"Ưm ... to quá ~ Gậy thịt của bệnh nhân này to quá ~"
Lục Từ chấp nhận phối hợp với cô: "Bình phục thế nào rồi? Bác sĩ ~"
Hai chữ cuối cùng vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa quyến luyến, chóp tai Hứa Lê giật giật khi nghe thấy, một dòng nước từ hạ thể phun ra.
"Phục hồi ... sự hồi phục khá tốt! Anh cứ yên tâm đi ... đời sống tìиɧ ɖu͙© sau này nhất định sẽ không có vấn đề gì!"
Trong khi Hứa Lê nặng nề ngồi xuống, cô phát hiện bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bên trong người hình như lại lớn hơn, căng tiểu huyệt tới mức khó di chuyển được.
Lục Từ ngồi dậy, đỡ lấy vòng eo mềm nhũn của cô, "Chơi đủ chưa? Đến lượt anh rồi nhỉ?"