Tháng tư, thời tiết miền Nam ấm dần lên, đây là tháng cuối Hứa Lê kết thúc thực tập, chuẩn bị chuyển sang khoa tiết niệu.
Chỉ trong một tuần,đã quan sát mấy ca phẫu thuật cắt bao qυყ đầυ,cắt trĩ, cơ bản đã miễn dịch với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam.
Nhưng giờ phút này, tim cô có chút dao động...
Người đàn ông trên giường bệnh nhìn chằm chằm tấm bảng tên của Hứa Lê, Hứa Lê nhìn số giường, bọn bọ giống như đang xác nhận với nhau điều gì đó.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Lê phá vỡ im lặng, cô vẫy vẫy tay cười, "Thật trùng hợp, đàn anh cũng tới cắt bao qυყ đầυ..."
Anh chàng kia, thậm chí còn xấu hổ hơn ...
Khoảng cách này Hứa Lê có thể thấy rõ đuôi lông mày của người đàn ông trên giường có chút chuyển động, di chuyển không nhiều, nhưng vẫn bị cô chuẩn xác thấy được.
Đang lúc cô muốn tự tát mình một cái, đàn anh cũng mở miệng: "Phẫu thuật cắt bao qυყ đầυ, chuyên nghiệp một chút...".
Giọng nói đàn anh trước sau như một, rất dễ nghe, lại luôn cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Lê mỉm cười, dịu dàng đáp lại, "Anh nói đúng, em tự phạt ba ly nước đun sôi. ”
Ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thầm mắng anh, "Nói chuyện nhạt nhẽo..."
Lục Từ, cũng chính là người đàn ông nằm trên giường, đàn anh cùng ngành của Hứa Lê, lớn hơn cô một khóa, Hứa Lê vượt qua kì thi tốt nghiệp năm nay, được chọn là người cố vấn, sau đó được dẫn đi tham gia một bữa tiệc đồng môn, quen biết Lục Từ, dưới sự giới thiệu của thầy giáo, thêm wechat nhưng cũng không nói chuyện một câu nào.
Chính xác mà nói cô còn chưa chính thức nhập học cũng không tính là đàn em của người ta, nhưng Hứa Lê da mặt dày, trong bữa tiệc đồng môn đã gọi đàn anh, lúc này gọi ra khỏi miệng không có chút áp lực tâm lý nào.
Chỉ là cô quả thực không nghĩ tới trước khi khai giảng lại gặp đàn anh trong tình huống xấu hổ như thế, không khỏi len lén liếc mắt nhìn nửa người dưới của đàn anh, thật sự là đến cắt bao qυყ đầυ...
Hứa Lê cảm giác được sau khi liếc mắt một cái, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, xem ra tính tình đàn anh này không tốt lắm.
Nói thật, khuôn mặt Lục Từ này không cần phải nói, là kiểu Hứa Lê thích, phối hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng, cả người đặc biệt hấp dẫn.
Nếu như không có chuyện hôm nay, Hứa Lê tuyệt đối sẽ thử theo đuổi...
Nhìn cô một hồi lâu không nói gì, Lục Từ mở miệng nhắc nhở, "Hứa Lê. ”
Một tiếng gọi này, cuối cùng cô cũng từ trong suy nghĩ của mình thoát ra, hắng giọng che giấu sự thất thần, "Khụ khụ! Cái kia, đàn anh, anh đã biết quá trình chuẩn bị trước phẫu thuật chưa, chúng ta bắt đầu nhé? ”
Vành tai Lục Từ đỏ lên, ngón tay giữ thắt lưng, cảm thấy không nên để gái lạ cởϊ qυầи.
Cuối cùng anh cũng không vượt qua chính mình: "Để tôi tự làm điều đó, không cần làm phiền em."
Hứa Lê quyết đoán không đồng ý, nói một cách hợp tình hợp lý: "Cái này không được, thầy giáo chỉ đích danh để cho em thử một lần, trở về còn phải viết cảm giác sau khi xem. "Cô sẽ không thừa nhận có chút tâm tư nhỏ nhặt kia, nếu không sau này cầu cũng không được.
Lục Từ thiếu chút nữa bật cười, còn xem cảm giác?
Mà Hứa Lê cảm thấy tình yêu vừa nảy mầm của cô cũng bị chính mình tự tay gϊếŧ chết.
Lục Từ để tránh tình huống đυ.ng phải người quen, đã mất công ngồi tàu điện ngầm hai tiếng đồng hồ từ trường học phía đông tới bệnh viện phía tây này, không nghĩ tới lại đυ.ng phải đàn em mới quen.
Anh rất có ấn tượng với Hứa Lê, một mái tóc ngắn rất gọn gàng, nói chuyện sảng khoái cũng không quá đáng, khi cười rộ lên ánh mắt cong cong đặc biệt lấy lòng, dáng người mềm mại tuyệt đối sẽ không bị người ta lầm tưởng là con trai.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên Lục Từ có ý nghĩ muốn che đôi mắt xinh đẹp này, không, cái miệng này cũng muốn bịt kín...
Trên giường bệnh xung quanh đều không có bệnh nhân, Hứa Lê vẫn kéo rèm bốn phía giường bệnh, ý bảo anh bắt đầu, còn mình thì đeo găng tay.
Lục Từ thỏa hiệp, kéo qυầи ɭóŧ của mình mà trong lòng chết lặng, dươиɠ ѵậŧ màu hồng còn ở trong trạng thái ỉu xìu, đặt trên bụng dưới, hình dạng rất ấn tượng.
Hứa Lê nhịn lời cảm thán xuống, nhịn rất vất vả, cô có dự cảm, nếu như mình thật sự "wow" lên tiếng, đàn anh có thể sẽ thật sự dùng kim và chỉ bịt miệng cô...
Cô cẩn thận đưa tay đỡ lấy, giống như đang chạm vào một thứ đồ cổ.
Ngón tay đeo găng tay hơi lạnh chạm vào làn da ấm áp, cả người Lục Từ căng thẳng, cơ bắp ở đùi cũng giật giật một chút.
Anh quay mặt đi, ngoài miệng thúc giục, "Em nhanh lên. ”
Lúc này Lục Từ cũng không còn sức lạnh lùng như bình thường, môi mỏng mím chặt, vành tai đỏ hơn một chút.
“Kỹ thuật viên Tiểu Hứa xin phép được phục vụ, đàn anh hãy thả lỏng, dao cạo không có mắt ~"
Nhận thức của Lục Từ đối với Hứa Lê lại thay đổi, một đàn em xinh đẹp, sao mà miệng lại có thể nói những lời như vậy??
Hứa Lê lúc này: Đồ chơi này của đàn anh hơi lớn~ nhưng dễ thương, muốn đánh~
Đối xử với bệnh nhân cần phải tuân thủ tính chuyên nghiệp, nhưng đàn anh không phải người khác, chắc không cần đúng không?
Cô không biết xấu hổ nghĩ như vậy, tay cũng không an phận.