Chương 2

5.

Tôi nằm nhoài lên giường, ma xui quỷ khiến lại mở ra ứng dụng WeChat nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè.

Tài khoản chân dung của Mạnh Cảnh Đồng vẫn còn là màu xám.

Từ sau khi anh ra mắt tới giờ, đã rất lâu rồi anh chưa đăng nhập vào cái nick này.

Lịch sử trò chuyện của chúng tôi vẫn còn dừng lại ở mùa hè ba năm trước.

Anh hỏi: [Đàn em, em ăn cơm chưa?]

Tôi đáp: [Ăn rồi ạ.]

Sau đó... liền không có sau đó nữa.

Tôi thở dài một hơi, che lại mặt mình.

Bạn cùng phòng đang ngồi trong phòng khách bỗng nhiên kích động cười ha ha: "Đường Châu Tinh, Mạnh Kiến Nguyệt rep bình luận của một đứa ngốc trên Weibo này, ha ha ha, con nhỏ này thế mà còn hâm hơn cả cậu!"

Tôi chột dạ che mặt càng kín mít hơn.

6.

Mạnh Cảnh Đồng thông báo ra album mới.

Ngày đầu tiên phát hành, lượng tiêu thụ album bảng điện tử đã lập được thành tích top đầu.

Mỗi ngày đi làm và tan tầm, tôi đều có thể nhìn thấy hình ảnh của anh trên các màn hình lớn ở trung tâm thương mại.

Dáng vẻ anh tuấn phong độ.

Anh đứng cùng những minh tinh có quốc dân độ nhà nhà đều biết, giá trị nhan sắc vô cùng bắt mắt, thậm chí còn ngang sức ngang tài với nữ minh tinh minh diễm nhất trên đó.

Trên quang cáo, anh mặt ba bộ tây trang chỉnh tề, lạnh lùng đứng cạnh bồn hoa tươi, làm người ta nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu, nếu cởi bỏ một cúc áo của anh, liệu anh có bất ngờ hốt hoảng rồi sẽ thẹn thùng hay không nhỉ, không biết dáng vẻ lúc đó của anh sẽ thế nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn rất lâu, thế cho nên xương cổ đã hơi đau nhức.

Trầm mặc cúi đầu xuống, vội vàng hòa vào trong đám người tăng ca nhộn nhịp, vừa đi vừa gặm cái bánh bao đã bị gió thổi cho nguội lạnh.

Trước kia đã khó có thể nói ra thành lời.

Mà bây giờ... càng là xưa đâu bằng nay chứ.

7.

Buổi tối sau khi tăng ca rồi trở lại phòng cho thuê, bạn cùng phòng đang rối rắm nhìn ngó về phía tôi.

Tôi nói: "Cậu lại làm gãy cái gậy thông cống rồi hả?"

Trước kia cô nàng xem Spider Man quá 180p, cầm cái gậy múa may quay cuồng, đã gãy mất 2 cái rồi.

Bạn cùng phòng lắc đầu, "Tớ có tin tức tốt về Mạnh Cảnh Đồng, nhưng sợ nói với cậu cậu lại bắt đầu thích anh ta nữa."

Tôi bình tĩnh: "Yên tâm, tớ sẽ không bắt đầu thích anh ấy nữa."

Tôi vốn vẫn luôn có một chút xíu thích anh mà, cho nên sẽ không có bắt đầu gì cả.

Bạn cùng phòng nhẹ nhàng thở ra: "Nghe nói bạn của Mạnh Cảnh Đồng sắp kết hôn, muốn mời anh ta đi làm phù rể. Cậu có muốn đi tham dự hôn lễ với tớ không?"

Tôi bình tĩnh nói: "Ngày nào, tớ sợ tớ không có thời gian."

Bạn cùng phòng nói: "Thứ bảy tuần này."

Tôi: "Đã biết, vừa vặn rảnh rỗi không có gì làm, đi cọ bữa cơm cũng được."

Tôi bình tĩnh thong dong bước vào phòng ngủ.

Cửa vừa mới đóng lại.

Tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên vò đầu bứt tóc, lắc lư qua lại, điên cuồng nhảy lên, không tiếng động gào thét chói tai, lăn lên giường học Spider Man cách bò tường.

Bò tường xong liền thở hồng hộc nằm xuống đất chống đẩy mười cái.

Sau đó lại dùng giọng mũi ngâm nga bài hát [Dù có chết cũng phải yêu] mà mình vừa mới học được, sau đó lại hát tới [Sự trừng phạt xúc động], cuối cùng liền lắc mông ngoáy đít hát [Tình yêu như lửa đốt].

Tôi bật WeChat lên đổi ảnh đại diện, nhắn tin cho sếp.

[Patrick Star hai mắt rớt nước miếng]: [Sếp, thứ bảy này em có phải đi gặp khách hàng không ạ, he he he he.]

Sếp: [...]

Sếp: [Được rồi, cô đi chơi đi, tôi tìm người khác thay thế cũng được.]

Đại công cáo thành!

8.

Thứ bảy, trong tiệc cưới của bạn Mạnh Cảnh Đồng, biển người tấp nập, chiêng trống vang trời, pháo đốt liên tục.

Tôi và bạn cùng phòng tới hơi muộn, bởi vì ngồi nhầm hướng tàu điện ngầm.

Anh bạn họ Trần là bạn học của Mạnh Cảnh Đồng, cũng là bạn cùng club với bạn cùng phòng của tôi.

Thật ra tôi không nghĩ tới Mạnh Cảnh Đồng cũng có bạn thân.

Bởi vì theo như trong hồi ức của tôi, lúc còn học đại học, anh vẫn luôn vội vàng đạp xe qua lại giữa đi làm thêm và tới trường học.

Anh Trần nhìn thấy chúng tôi liền lập tức nhiệt tình đi lên tiếp đón: "Tới tới, bạn học đại học đều không uống rượu đâu, còn đang ở mâm bên cạnh bàn trẻ con kia kìa, Cảnh Đồng cũng đã tới, đang cùng chúng tôi nhảy nhót đó."

Nhảy nhót?

Chúng tôi mơ hồ đi qua đó, chờ đẩy được đám người xung quanh ra, nhìn thấy người đang ngồi trước bàn kia, tôi lập tức quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Tất cả tiếng ồn đột nhiên biến mất.

Trong thế giới chỉ còn lại có một người là Mạnh Cảnh Đồng.

Hai tay anh đặt trên đầu gối, hai chân khép lại, để mặt mộc, mê mang câu nệ ngồi ở trên ghế, ngay cả nước cũng không dám uống.

Lúc này tôi mới hồi hồn lại, chú ý tới cảnh tượng xung quanh, lâm vào trầm mặc sâu sắc...

Đám bạn xung quanh vừa vỗ tay vừa xoay quanh Mạnh Cảnh Đồng.

"Weo weo weo quả nhiên là đại minh tinh quê chúng ta, Mạnh Cảnh Đồng, concert tiếp theo của cậu chắc chắn phải tổ chức ở thành phố của chúng ta nhá ~"

"Đại minh tinh đại minh tinh ~ nhớ về quê tổ chức concert nha ~"

"Đại minh tinh đại minh tinh ~ nhớ về quê tổ chức concert nha ~"

Bạn cùng phòng cười ngặt nghẽo, không hề do dự gia nhập vào cuộc chơi, vỗ tay nối đuôi đi theo đám người kia.

Bọn họ lại bắt đầu nghiên cứu ra cách chơi mới, quyết định dùng cách nhảy dây, cả đội ngũ bắt đầu nhảy chân sáo xung quanh, làm cho động tác càng thêm khôi hài.

Sau đó chỉ nhìn thấy một đám người nam thanh nữ tú thậm chí còn có cả đám đàn ông đầu đã hói chả còn được mấy sợi tóc xếp thành một vòng tròn, vỗ tay chỉ huy dần nhạc, vây quanh Mạnh Cảnh Đồng cùng nhảy: "Zê zê zế zê ~ đại ~ minh ~ tinh ~ của ~ quê ~ hương ~ chúng ~ ta ~"

Bàn trẻ con bên cạnh nhìn qua có vẻ còn trương thành ổn trọng hơn cả cái bàn này, đang hoảng sợ nhìn chằm chằm bọn hắn.

Mạnh Cảnh Đồng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đứng lên: "Này! Các cậu có thôi đi không hả! Tôi rất tức giận đấy nhá!"

Mọi người nhún vai, khoác vai Mạnh Cảnh Đồng cùng ngồi xuống.

Anh lơ đãng giương mắt, thế mà lại bắt được bóng dáng của tôi trong một đám người ồn ào này.

Mạnh Cảnh Đồng bình tĩnh liếc tôi một cái.

Tôi vội vàng quay mặt đi, giả vờ nói chuyện vui vẻ quên trời quên đất với bạn cùng phòng.

Anh cũng không có chào hỏi tôi.

Anh Trần ôm lấy anh, đánh gãy cái nhìn chăm chú của anh, dường như muốn anh lên sân khấu hát một bài.

"Hát bài gì?"

"Cậu thích bài gì thì hát bài đó."

Âm thanh của họ dần đi xa.

Tôi ngừng cười, vừa rồi cười quá khoa trương làm tôi cảm giác như môi đều sắp dính vào răng tới nơi, có loại cảm giác xấu hổ khi bị phát hiện làm chuyện xấu vậy.

"Cậu, cậu ổn chứ?" Bạn cùng phòng hỏi.

Tôi lắc đầu: "He he he, ổn mà, vui lắm, vừa được ăn tiệc cưới vừa được gặp đại minh tinh, tốt biết bao nhiêu."

Bạn cùng phòng sâu xa nhìn tôi một cái, cũng không có nói chuyện.

Bên kia bỗng nhiên truyền tới tiếng thử micro.

Chúng tôi đồng thời quay đầu.

Mạnh Cảnh Đồng đang cúi đầu nghiêm túc nhìn mọi người dưới sân khấu.

Anh rõ ràng đang đứng trên một cái sân khấu dựng tạm thời bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng lại bởi vì gương mặt và khí chất kia khiến cho mọi người đều có cảm giác như anh đang đứng ở trên sân khấu lớn với quy mô hàng ngàn hàng vạn khán giả vậy.

"Tôi sẽ hát tặng cho Trần Minh và người cậu ấy yêu một bài hát, chúc hai người bách niên hảo hợp, tân hôn vui vẻ."

Anh Trần ôn hòa cười, hắn còn chưa biết được hắn đã lựa chọn một quyết định sai lầm tới mức nào.

Chỉ thấy Mạnh Cảnh Đồng hít sâu một hơi, nhắm mắt, thanh lãnh lại thâm tình.

[Giả thuốc, giả rượu giả bạn bè, giả bạn bè hua ơ ~]

Giả tình giả ý giả ôn nhu ~

Mau dỗ dành anh tới nhà em đi hua ơ ~

Đêm khuya thanh vắng ta lại...]

"Dừng!" Anh Trần tức giận gào lên, vô cùng lớn tiếng, hoảng loạn không chịu được, thiếu chút nữa là bị mẹ vợ trừng mắt đâm thủng qua sống lưng rồi.

Hắn vươn tay Nhĩ Khang*, trước khi bị đánh chết thì dùng hết sức bình sinh đi lên ngăn cảnh Mạnh Cảnh Đồng lại.

*Vươn tay Nhĩ Khang: Kiểu vươn tay mà vươn một tay ra phía trước ấy

"Tôi yêu cậu lắm, cậu mau xuống đây đi, cầu xin cậu đó đại ca ơi." Hắn đau khổ cầu xin.

Mạnh Cảnh Đồng mỉm cười nói: "Sau này còn khuyến khích mọi người nhảy cái điệu kia trước mặt tôi rồi khen tôi là đại minh tinh nữa không?'

Anh Trần khóc không ra nước mắt: "Được được đại ca, em tuyệt đối sẽ không làm thế nữa."

Mạnh Cảnh Đồng cười cười, thanh thanh giọng nói, lại bắt đầu chỉ huy dàn nhạc đánh một bản nhạc đệm.

Đây là ca khúc đã khiến anh thành danh chỉ trong một đêm: Dạ vũ liên miên.

[Em nhiệt tình lại thú vị, nhưng cũng rất khó hiểu

Anh tâm sự rất lâu với ánh trăng khuya

Em là ánh đè hoa lệ duy nhất trong vũ trụ

Khiến người bụi bặm như anh lại càng bụi bặm hơn

Những suy nghĩ cháy bỏng nhanh chóng trở thành vết thương

Anh đem tình yêu chân thành cất giấu ở trong tim

Tình cảm âm ỉ chống đỡ những ngày mưa...]

... Tôi lẳng lặng lắng nghe.

Cũng đã quên chạm cốc với bạn cùng phòng, đã quên rằng mình phải giả vờ không nhìn thấy anh.

Thế cho nên, ngay khi anh nâng mắt nhìn, cách một biển người đông đúc, ánh mắt anh vô tình chạm ngay ánh mắt tôi.

Mạnh Cảnh Đồng cười lên.

Theo như tôi lý giải, nụ cười này giống như anh đang khách khí lại lễ phép nói một câu: "Đã lâu không gặp."