Chương 6

24

Tôi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Ý, có tội lỗi, có lo lắng, có hối hận, có yêu thương... tất cả đều hiện lên, thậm chí hắn còn khóc, ôm lấy tôi chạy điên cuồng ra ngoài.

Nếu tôi nhìn thấy hắn như thế này vài tháng trước, có lẽ tôi đã thực sự đồng ý chia tay, để họ yên ổn rời đi.

Giờ đây không ai có thể thoát ra khỏi mớ bòng bong này được nữa.

Trần Đan Thanh tóm lấy hắn, ngăn cản hắn đi qua, điên cuồng hét lên:

"Là giả! Cô ta sẩy thai từ lâu rồi, Thẩm Ý, cô ta căn bản không có! Cô ta lừa anh!”

Thân hình Thẩm Ý cứng đờ ở đó:

"…Cái gì giả? Cái gì sẩy thai từ lâu rồi cơ?”

Trần Đan Thanh bối rối trước phản ứng của hắn, giận dữ hét lên vạch trần tôi:

“Cô ta mang thai đã lâu rồi, cũng đã sẩy mất rồi! Chính là ngày anh đón em! Thẩm Ý, từ đó đến nay cô ta vẫn giả vờ!” ……

Thẩm Ý bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Hơn một tháng trước khi Trần Đan Thanh trở lại, hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt, trên thực tế, Trần Đan Thanh lại đi viết những ám chỉ mơ hồ trên moments.

“Em sắp trở về, nghe nói anh sắp kết hôn, em nên lấy lại những gì đã bị người ta cướp mất...”

Cô ta thậm chí còn vào chat hẳn với tôi:

"Hôm nay là sinh nhật cô à? Thẩm Ý không có mặt đúng không? Anh ấy còn đang bận giúp tôi đi làm giấy tờ.”

"Cô chọn váy cưới chưa? Tôi đã giúp Thẩm Ý chọn vest rồi. Thật sự không hợp với anh ấy chút nào, nhưng anh ấy vẫn đồng ý.”

"Cô có thai à? Thẩm Ý nói bọn người có thai trước khi cưới toàn một lũ bẩn thỉu. Anh ấy còn nói bọn họ cũng giống như Nhϊếp Hoàn cô, đeo bám đến mức muốn dùng thủ đoạn để níu giữ, thật quá rẻ mạt."

Lúc đó, chúng tôi rất yêu nhau, tôi thậm chí đã bàn với hắn về giới tính và tên của lũ trẻ nếu chúng tôi có con, không ngờ hắn lại coi chuyện đó như vậy, còn kể cho người khác nghe với giọng điệu xúc phạm và coi thường đến thế.

Tôi đã phải trả cái giá quá đắt, tôi không muốn hắn dễ dàng bỏ rơi tôi mà không phải trả bất cứ giá nào.

Tôi đã không nói với Thẩm Ý về việc mình mang thai, tôi chỉ nói rằng tôi hy vọng thời điểm đó hắn dành nhiều thời gian hơn cho tôi.

Ngày Trần Đan Thanh trở về, mặc dù đã nghe được những lời hắn nói chuyện điện thoại với bạn bè, tôi vẫn còn cố gắng thuyết phục hắn đừng đi, bụng tôi lúc đó cũng bắt đầu đau.

Hắn vẫn nói dối rằng mình phải đi, hắn vẫn bỏ đi.

Điện thoại dự phòng bị hắn bỏ lại ở nhà.

"Trở về đi, Thanh Thanh, anh vẫn còn yêu em, chúng ta ở bên nhau.”

"Đừng lo lắng, Nhϊếp Hoàn và anh chưa có ràng buộc gì cả. Để tránh cho cô ta có thai, anh đã thay thế vitamin của cô ta bằng thuốc tránh thai em đưa, sẽ không có vấn đề gì phát sinh cả.”

Con tôi đã mất. Tất cả những gì tôi còn nhớ là cơn đau xé nát ruột gan, cùng cảm giác bị người mình yêu thương nhất phản bội.

Từ ngày hôm đó, trái tim tôi đã chết.

Sự trả thù của tôi cũng bắt đầu.

25

Tôi ngồi đó, ngơ ngác, nhìn Thẩm Ý đang hỏi tôi tất cả có phải là sự thật không.

“Nếu thuốc cũng là cô ta đưa cho anh, vậy… chẳng phải là anh…”

Hắn không dám nói gì, toàn thân run rẩy.

“Hoàn Hoàn… Hoàn Hoàn…"

Theo hắn nghĩ, chúng tôi đã mất hai đứa con, đều vì hắn. Đúng hơn là đều là vì Trần Đan Thanh.

Trần Đan Thanh vội vàng chạy tới:

“Cô còn giả vờ cái gì? Cô chỉ là đang trả thù tôi vì đã đổi thuốc làm hỏng đứa con đầu tiên. Mang thai trước khi kết hôn, Thẩm Ý, anh không phải cũng nói là vô sỉ mà thôi sao?”

"Không phải cô chỉ muốn nhìn thấy Nhϊếp Hoàn thua cuộc thôi sao? Tôi tin cô, lúc nào tôi cũng tin cô…"

Một cái tát lớn vang lên, Trần Đan Thanh vẻ mặt không thể tin được, mở to mắt nhìn Thẩm Ý, giữa tôi và cô ta, hắn chưa bao giờ đứng về phía tôi như lúc này.

Tôi núp sau lưng Thẩm Ý, im lặng mỉm cười với Trần Đan Thanh, nói từng chữ một:

“Tôi thắng rồi.”

Trần Đan Thanh sững sờ một lúc, rồi gào thét như muốn xé nát cả mái nhà.

Thẩm Ý liếʍ cô ta quá lâu, cô ta không bao giờ có thể tưởng tượng được hắn có một ngày ghê tởm cô ta như thế.

Sau khi Thẩm Ý gọi cảnh sát, hắn cứ ôm lấy tôi, hai tay run rẩy, không nói được một lời.

Hắn bám lấy tôi như một tín đồ sám hối, cúi đầu không dám nhìn vào tôi.

Trong bệnh viện.

Tôi thức dậy sau một giấc ngủ trọn vẹn.

Ngay khi tôi cử động ngón tay, người bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy.

“Nhϊếp Hoàn.”

Căn phòng quá tối, Thẩm Ý không thể nhìn rõ tôi, chỉ có thể nắm chặt ngón tay của tôi hơn bao giờ hết, thốt lên những lời run rẩy với cổ họng nghẹn cứng.

Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn tối sầm, đầy đau đớn:

"Anh sai rồi, chúng ta bắt đầu lại đi, Nhϊếp Hoàn, tha thứ cho anh.”

26

Giọng nói của Thẩm Ý giống như miếng bọt biển thấm đẫm nước. Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý, người đã phẫn nộ tôi với thái độ căm ghét lũ nhà giàu, bộc lộ xúc động như thế này với tôi.

Bắt đầu cảm thấy rằng tình yêu của tôi thực sự có giá trị sao?

Tôi rút tay lại, trả lời cuộc gọi từ Bùi Lâm.

Sau đó tôi cúp điện thoại, lạnh lùng nói với hắn:

“Dù tinh thần có không ổn định đến đâu, cũng nên lo việc kinh doanh trước. Dự án lần này thất bại rồi, tiền đầu tư mất trắng, giá cổ phiếu tụt dốc, và đại khái là anh có bán hết tất cả, cũng không giải quyết được mớ hỗn độn này.”

Thẩm Ý bối rối nhìn tôi, hắn cảm nhận được sự thờ ơ và căm ghét thực sự từ tôi, tôi nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn trong bóng tối.

Tôi vỗ vỗ mặt hắn:

“Thẩm Ý, bán công ty cho O-max đi. Tôi sẽ nhờ Bùi Lâm cho anh một cái giá tốt để anh còn có thể sống sót. Còn có một chuyện nữa…”

Giọng tôi càng trở nên khinh thường hơn, cũng lạnh lùng hơn.

“Ký đơn ly hôn đi.”

27

Lẽ ra Thẩm Ý phải nhận ra rằng tôi đang trả thù, phải biết rằng tôi đã phát hiện ra ý đồ của hắn từ lâu. Chỉ là lúc này hắn bị tổn thương quá sâu, quá đau đớn, cho nên hắn không muốn chấp nhận.

“Hoàn Hoàn, anh biết em ghét anh. Anh xin lỗi em. Em đánh anh cũng được, được không?”

Thẩm Ý vừa khóc vừa cười, đặt tay tôi lên mặt hắn. Hắn run lên vì sợ hãi, như thể sắp mất đi thứ quý giá nhất,

“Anh đưa em một con dao, được không? Em cứ đâm anh đi cũng được. Anh sẽ quỳ trước mộ cha em, cho đến khi em tha thứ cho anh. Đừng như vậy nữa mà, em yêu anh mà..."

“Chính anh là người đã muốn tôi rời đi ngay từ đầu.”

“Nhϊếp Hoàn, anh sai rồi, là anh không biết quý trọng…"

“Anh thật sự không biết trân trọng!”

Tôi không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, sự nghiệp trước mắt của tôi còn một trận chiến cam go sắp bắt đầu. Tôi đơn giản đứng dậy, thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn hắn:

“Thẩm Ý, tôi cũng sai rồi, lẽ ra tôi phải nhìn rõ anh là người như thế nào. Lần đầu tiên gặp anh, anh thực xứng đáng với Trần Đan Thanh, chỉ có người như cô ta mới xứng với anh.”

“Kể từ khi mất đi sinh linh trong bụng, mọi tình cảm từ tôi đều là giả tạo”.

Sắc mặt hắn xám xịt.

Hắn thực sự đã mất tôi từ rất lâu rồi.

"Tôi đã ngừng yêu anh từ rất lâu rồi. Thẩm Ý.”

Nói xong tôi rời đi.

Mảnh linh hồn cuối cùng của Thẩm Ý cũng đã bị lấy đi.

28

Khi tôi đưa team của Bùi Lâm đến để đàm phán, rất nhiều người trong công ty đã đến xem. Họ đều biết rằng dù cuộc hôn nhân của tôi và Thẩm Ý vẫn còn, nhưng tôi đã bán đứng công ty này. Nhưng không ai nói gì cả.

Người trợ lý đi theo kéo ghế cho tôi rồi đặt xuống món trà tôi thích uống. Thẩm Ý sức khỏe không tốt, hình ảnh cá nhân cũng bị tổn hại rất nhiều, cười gượng ngồi xuống hỏi:

“Anh và em vẫn là vợ chồng, nếu O-max mua lại công ty, chẳng phải bằng cách nào đó vẫn có phần thuộc về anh sao?”

Tôi lấy giấy tờ ra và nói:

“Tôi dùng tài sản trước khi kết hôn để đầu tư vào O-max.”

“…Từ lúc nào?”

Thẩm Ý sửng sốt.

“Ngày anh nói không có thời gian cùng tôi chúc mừng sinh nhật, ngày anh đi đón Trần Đan Thanh.”

Tôi bất chợt nhớ lại ngày hôm đó, và tôi biết ơn vì mình có đủ đầu óc, dù yêu hay không, dù cảm xúc của tôi ra sao, thì nó vẫn luôn hoạt động một cách lý trí.

Thẩm Ý từ chối ký kết bán công ty. Hắn cũng không muốn ký thỏa thuận ly hôn.

Không quan trọng. Bùi Lâm và tôi có nhiều thời gian dành cho hắn.

Đúng như dự đoán, mẹ Thẩm đến gặp tôi.

Hôm đó tôi đang thu dọn đồ đạc chuyển đi, Thẩm Ý vừa về, mẹ Thẩm không thuyết phục được tôi, liền trút giận lên con trai mình.

“Tao đã nói với mày rồi, con cáo già Trần Đan Thanh kia, mày bị nó mê hoặc như vậy, mày cho rằng nó chỉ lừa tiền mày sao? Nó còn ôm cả tiền đầu tư của tao, còn nói sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa!”

"Sau khi về nước, nó thấy hoàn cảnh mày đã khá hơn, nên lại đến gặp mày! Mày là đồ đầu lợn sao? Nhϊếp Hoàn tốt thế kia, làm sao mày có thể có lỗi với con bé!”

"Mày có xứng với sự giúp đỡ của cha Nhϊếp không?”

Vào năm cuối trung học, hắn không có cha, không có tiền, không có tiếng nói, không thể nhận được viện trợ tài chính. Chính tôi đã nhận ra sự tồn tại của hắn.

Nhưng có lẽ, vì Thẩm Ý quá bận tâm đến tình trạng lúc đó của bản thân, nên hắn ghét bỏ tôi, ghét bỏ thời gian hắn vượt qua bao nhiêu khoảnh khắc xấu hổ vì nghèo khó.

Thẩm Ý cố gắng van nài tôi lần cuối:

“Nhϊếp Hoàn, em đừng đi.”

"Đây là nhà của em mà.”

Tôi cũng từng coi đây là nhà của mình.

Tôi quay đầu nhìn lại, tôi đã mong đợi sự sống nhỏ bé trong bụng mình sẽ được sinh ra ở đây, từ từ lớn lên, chứng kiến

tình yêu của chúng tôi đơm hoa kết trái.

"Chúc mừng anh, Thẩm Ý. Anh cũng đã đạt được điều mình mong muốn.”

"Mỗi ngày sau khi kết hôn, tôi đều sống trong sự hối hận. Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng không còn gì hối tiếc nữa."

Tôi ra ngoài, lái xe đi, khi về nhà mới nghe tin trên đường về xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Bận việc khác nên tôi cũng không để ý gì hơn.

29

Tiếp quản một công ty trên bờ phá sản không phải chuyện dễ dàng. Tôi không có thời gian để biết chuyện gì đã xảy ra phía nhà Thẩm.

Công ty ban đầu của tôi và hắn từ điểm được kỳ vọng sẽ trở thành một ngôi sao sáng vào năm tới trở thành sụp đổ đến thế này, tâm trạng tôi đương nhiên bị ảnh hưởng, nhưng cũng dần dần trở nên ổn định hơn nhờ sự bận rộn này.

Mặt khác, Bùi Lâm lại yêu thích nghiên cứu chuyên môn hơn là kiếm tiền.

Vài tháng sau, tôi ra nước ngoài công tác.

Mỗi lần nói chuyện điện thoại với tôi, Bùi Lâm ấy đều khoe với tôi kết quả nghiên cứu của mình, cũng dặn dò tôi đừng làm việc quá sức nữa mà hãy chú ý nghỉ ngơi.

Tôi không khỏi mắng chính anh đã vứt bỏ công ty cho tôi một mình xoay sở.

Ngày hôm đó, mặt trời đã lặn. Tôi đang uống đến cốc cà phê thứ ba.

"Kết quả nghiên cứu rất tốt. Đợi khi lấy được dữ liệu giai đoạn hai anh sẽ quay lại giúp em. Cũng cảm ơn em đã vất vả.”

"Muốn xem quốc lộ 1 không? Nhϊếp Hoàn.”

"Chỉ hai ngày nữa thôi, anh đợi em.”

Giọng nói của Bùi Lâm phát ra từ đầu bên kia điện thoại, giống như một chiếc bàn ủi ấm áp, dần dần xoa dịu những lo lắng và bất an trong lòng tôi, khiến tôi có một chút choáng váng.

Tôi lười biếng lướt tin tức, có tin một quan chức nào đó không may bị ám sát, tính chất khá nghiêm trọng, có vẻ không qua khỏi.

Còn có tin chủ tịch một công ty phá sản bị tai nạn xe, nơi khác không vấn đề, nhưng huyết mạch bị ảnh hưởng, kiếp này sẽ không bao giờ có con được nữa.

Sau khi bàn giao công ty, hắn ta bắt đầu việc giao đồ ăn một cách khó hiểu, và luôn đứng trước cửa biệt thự dành cho một gia đình nào đó vào mỗi đêm, nhưng người bên trong không bao giờ mở cửa.

Nhìn những điều này, tôi biết những ám ảnh bất đắc dĩ cuối cùng trong lòng đã biến mất.

Tôi bật cười.

Tôi đã thực sự bận rộn. Tôi chợt cảm thấy đã đến lúc phải cho cuộc sống này một cơ hội khác rồi.

"Em muốn một chiếc xe thể thao màu đỏ, Bùi Lâm.”

“Anh sẽ đánh xe đến đón em.”

- hoàn toàn văn