Chương 1: Tổng tài bá đạo X Cô vợ bé nhỏ

Lúc Lục Lục vừa mới tới thế giới này, vị quý phu nhân mới lên chức là nguyên chủ đang cùng đi shopping với người giúp việc nữ ở.

Đêm nay nguyên chủ và người chồng vừa mới kết hôn được ba tháng của cô ấy ở lại nhà cũ, trong nội dung kịch bản, đêm nay sẽ bởi vì ông xã có thiên phú giường chiếu trời ban pk nguyên chủ lãnh cảm với tìиɧ ɖu͙©, quan hệ vợ chồng vốn đã nhạt nhẽo, sau lần đó nguyên chủ càng coi chồng mình như lũ lụt thú dữ.

Người chồng với du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, đúng lúc lại gặp ánh trăng sáng trong lòng mình về nước, trời xui đất khiến lăn khăn trải giường. Ánh trăng sáng mang thai, dùng đứa bé thượng vị, nguyên chủ có kết cục ủ ê.

Chủ đề của thế giới gốc là: Nếu như tôi nhiệt tình như lửa, liệu anh ấy có thể yêu tôi hay không?

Lục Lục là một con rắn dâʍ đãиɠ đã tu luyện thành tinh, xuyên vào thân thể nguyên chủ rồi thì một quý phu nhân đoan trang thục nữ cũng có thể trở thành quý ngài lẳиɠ ɭơ.

Lục Lục đi tới nhà vệ sinh của cửa hàng, mở số liệu điều tiết thân thể của hệ thống ra.

Thân thể này còn chưa từng bị phá trinh, chọn một cái huyệt màu hồng phấn mềm mại, tăng size vυ", chọn ngực cup D, mông bự hơn, vểnh lên cao chút, sau này ông xã đâm vào sẽ càng mất hồn, đôi chân dài hơn, màu da trắng hơn, âʍ đa͙σ giả thì không cần, trời sinh thể chất của da^ʍ xà tinh* đã rất nhạy cảm, vô cùng nhiều nước, còn có thể căn cứ theo hình dạng của côn ŧᏂịŧ để thay đổi cấu tạo trong huyệt.

*Da^ʍ xà tinh: Con rắn dâʍ đãиɠ tu luyện thành tinh, mình giữ nguyên thì thấy hay hơn.

Mấy thế giới trước da^ʍ xà tinh luôn ham ăn biếng làm, cô không biết những nam chính của thế giới đó có yêu cô hay không, nhưng đối với thân thể của cô thì chắc chắn là muốn ngừng mà không được.

Khoảng sáu giờ chiều thì cuộc càn quét cửa hàng của Lục Lục kết thúc, vừa lúc ông xã Lục Minh Khải tan làm, tiện đường tới đây đón cô.

Ông xã Lục Minh Khải có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng lông mày đen rậm như bay, ngạo nghễ anh tuấn, hai tròng mắt sáng quắc.

Dù anh chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người, cũng có thể khiến người ta sinh ra ảo giác rằng anh đang rất chăm chú si tình nhìn vào mình, đôi môi mỏng trời sinh đã hơi cong lên, hầu kết rõ ràng, mang lại vài phần gợi cảm — cả khuôn mặt là một bức họa được khắc sâu khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lục Lục không có ý định vừa mới xuyên qua đã có khác biệt quá lớn với nguyên chủ, cho nên sau khi lên xe cũng chỉ bình tĩnh nói lời chào hỏi: “Chào buổi chiều.”

Lục Minh Khải càng thêm lạnh nhạt, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Lục Minh Khải cảm thấy hôm nay vợ mình có chút gì đó không quá giống mọi ngày, lúc trước trên khuôn mặt bằng bàn tay kia chỉ có thể nhìn ra biểu tình đoan trang xa cách, hôm nay hình như lại mang theo chút dụ dỗ rung động lòng người.

Chiếc xe chạy về phía tòa lâu đài giữa sườn núi, gia nghiệp nhà họ Lục rất khổng lồ, sản nghiệp gia tộc nhiều vô số kể, bên cạnh đó con nối dõi trong gia tộc cũng không ít.

Bề ngoài thì gia chủ của gia tộc là cha của Lục Minh Khải, nhưng thật ra đại đa số quyền lợi của gia chủ đã nằm trong tay Lục Minh Khải.

Mùng một và mười lăm mỗi tháng đều tụ họp ở nhà cũ, chia sẻ công việc và đời sống hàng ngày. Lục Minh Khải và Lục Lục liên hôn thương mại đã ba tháng mà vẫn chưa ở cùng phòng, gia chủ nói với Lục Minh Khải rằng sớm sinh người thừa kế, sớm bồi dưỡng, miễn cho con cháu dòng nhánh nhiều, sau này sẽ sinh ra vài ý nghĩ không nên có: “Hai đứa cũng đã kết hôn ba tháng rồi, cũng nên cân nhắc tới chuyện mang thai.”

Mà thứ Lục Minh Khải nghĩ chính là, nếu năm đó ánh trăng sáng Tôn Uyển Uyển của anh không phá bỏ đứa bé kia thì hiện tại người thừa kế cũng đã năm tuổi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh biết suy nghĩ này là không thực tế.

Dưới ánh mắt nhắc nhở của gia chủ, Lục Minh Khải yên lặng gật đầu.

Lại nói tiếp, Tôn Uyển Uyển cũng đã rời đi năm năm, những năm gần đây bản thân anh vẫn luôn thủ thân như ngọc, năm năm chưa từng có làm chuyện chăn gối.

Người vợ bé nhỏ của mình lại đoan trang xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, tuổi cũng nhỏ, phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô cũng không phải chuyện gì quá khó tiếp nhận.