Lệnh Hồ Dận nhìn Lệnh Hồ Nhu đầy sâu xa, rồi kéo chiếc khăn lụa trong miệng Chu Lang ra.
Ban nãy thiếu niên bị nàng ta bóp miệng nhét vào, giãy giụa quá mức dữ dội nên gần như đâm đến cuống họng. Vừa được rút ra, cậu liền thở dốc điên cuồng, nằm vật trên giường ho sặc sụa, nước mắt sinh lý tuôn rơi đầy mặt.
"Cứu mạng... cứu ta với..."
Nhìn bộ dạng chật vật đẫm lệ của đối phương, thế mà Lệnh Hồ Dận lại cảm thấy cũng không quá khó coi.
"Thư Nghi." Hắn gọi nhũ danh nàng ta.
Sắc mặt Lệnh Hồ Nhu cứng đờ.
"Hắn là phu quân của muội, muội trói hắn ở đây là có ý gì?" Lệnh Hồ Dận cũng không nghĩ Lệnh Hồ Nhu sẽ dùng cách trừng phạt này.
Nàng quay đầu đi, "Vì bản thân hắn không có liêm sỉ, đi khắp nơi quyến rũ người khác."
Lệnh Hồ Dận không ngờ Lệnh Hồ Nhu lại trả lời như vậy. Hắn cũng là nam nhân, mà nam nhân khắp thiên hạ này ai chẳng ham mê sắc đẹp, đó là bản tính của con người. Nay đàn ông tam thê tứ thϊếp nhan nhản khắp nơi, chẳng qua do địa vị Lệnh Hồ Nhu cao hơn nhà trai, nên mới có thể ép Chu Lang một đời một kiếp một đôi.
"Vậy muội cũng không nên đối xử với phu quân mình như thế."
"Ca, ngay cả chuyện riêng của muội mà huynh cũng muốn xen vào sao?" Lệnh Hồ Nhu cãi lại, "Hắn đã cưới muội thì không được phép qua lại với nữ tử khác -- Dù chỉ liếc mắt cũng không được!"
Lệnh Hồ Dận lắc đầu, ra lệnh cho Trường Thanh: "Đưa hắn về phòng đi." Rồi hắn quay sang nhìn Lệnh Hồ Nhu, "Hôm nay ta về đây đã chiều theo ý muội làm loạn rồi. Tuy hắn không có thân phận gì, nhưng nếu đã ở rể phủ tướng quân ta, ra ngoài chính là mặt mũi cả phủ tướng quân. Muội không cần thể diện, ta thì có."
Bị trách mắng vài câu, Lệnh Hồ Nhu nghiến chặt răng.
Trường Thanh bên kia đã bế Chu Lang lên. Toàn thân thiếu niên đầy thương tích do cành mận gai đánh, tuy không làm tổn thương da thịt, nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng đau đớn ngứa ngáy đến tận xương tủy. Nam nhân sờ sờ, da cậu nóng ran, vừa cúi đầu liền đối diện với gò má hồng rực của Chu Lang, cái nóng kia dường như chỉ một khoảnh khắc đã lan tỏa khắp cõi lòng hắn.
Trường Thanh ôm Chu Lang về nơi ở của cậu. Từ khi vào phủ tướng quân tới nay, thiếu niên đều ngủ trong khuê phòng Lệnh Hồ Nhu, không mấy để tâm đến phòng riêng của mình. Nơi đây chỉ có một nô tài quét dọn, muộn thế này hẳn cũng đã ngủ say. Trường Thanh đặt cậu lên giường, cởi bỏ lớp quần áo phủ trên người đối phương xuống.
Tay chân Chu Lang vẫn bị lụa đỏ trói chặt.
Khuôn mặt cậu nóng bừng bừng, song dường như bản thân thiếu niên lại không hề hay biết.
Trường Thanh cúi người, chuẩn bị cởi trói cho đôi tay sau lưng Chu Lang, nhưng vô tình đυ.ng phải hõm eo đối phương. Thấy cậu khẽ hừ hừ, nam nhân liền không dám cử động nữa.
Cả đầu cậu vùi trong chăn, mái tóc như lụa che khuất nửa sườn mặt, cánh tay bị trói lâu quá đã trở nên tê dại, nhưng thiếu niên lại xấu hổ không muốn lên tiếng nhờ Trường Thanh. Mà nam nhân nọ không phải loại người thù dai, chẳng hiểu nổi tâm tư rối bời của Chu công tử, tay chỉ thoáng khựng lại, vừa nói câu "Thất lễ rồi" xong liền nắm chặt dải lụa đỏ, dùng sức kéo đứt vô cùng thô bạo.
Chu Lang đã có thể cử động, song cậu vẫn chưa ngồi dậy ngay được, Trường Thanh định tiếp tục cởi trói cổ chân cậu. Thiếu niên giờ đây không mảnh vải che thân, tay nam nhân chỉ vừa chạm vào, cậu lập tức đá hắn một cái.
Bàn chân nõn nà tựa ngọc trắng, bị lụa đỏ siết chặt, càng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.
"Ngươi đi ra ngoài, ta tự cởi được." Bởi vì vùi mặt vào chăn, giọng nói cậu có chút nghèn nghẹn.
Lần này Trường Thanh không nghe lời cậu, Chu Lang đá hắn mấy cái, nam nhân liền vươn tay bắt lấy cổ chân thiếu niên, nâng lên, tháo bỏ dải lụa quấn quanh ra.
Chu công tử đúng là loại người lấy oán trả ơn, vừa được cởi trói đã chống tay cầm gối sứ ném vào hắn ta, "Cút đi --"
Trường Thanh vẫn làm như không nghe thấy.
Vị Chu công tử chân yếu tay mềm này còn không bằng cả hổ chưa mọc răng, cùng lắm chỉ là một chú mèo con mà thôi.
Hắn mặc kệ lời Chu Lang, sau khi cởi bỏ dải lụa đỏ xong, đắp chăn lại cho cậu cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Trường Thanh vừa rời khỏi, thiếu niên liền xốc chăn lên, run rẩy đứng dậy -- Cậu thậm chí còn không dám khép hai chân lại, bởi bên đùi trong là chằng chịt dấu vết do cành mận gai đánh vào.
Cậu thật sự không muốn cử động chút nào, l*иg ngực đau nhức dữ dội vô cùng.
Trên ngực Chu Lang vốn có một nốt ruồi đỏ, nhưng bà điên Lệnh Hồ Nhu kia lại cho rằng đó là của người phụ nữ khác để lại, thế nên cứ cầm cành mận gai đánh đến sưng tấy cả lên.
Chu Lang gắng gượng lê bước tới trước bàn, rót một chén trà.
Chẳng biết trà được thay tự lúc nào, giờ đã lạnh ngắt. Cậu nhặt một chiếc khăn lụa, thấm ướt nước trà, sau đó đắp lên chỗ sưng đỏ. Qua một lúc lâu, nơi ấy dần dần dịu bớt cơn đau tê tái lại.
Mãi cho đến tận hôm nay, ngay tại giờ này phút này, Chu công tử mới thật sự nếm trải thế nào là hối hận muộn màng "biết vậy chẳng làm."