Thấy Lệnh Hồ Dận quyết tâm ngăn cản như vậy, nam nhân biết hôm nay mình không bảo vệ Chu Lang được nữa, chỉ là...
Tạ Oanh Hoài thật sự không nỡ đẩy thiếu niên ra. Nhìn bộ dạng Lệnh Hồ Nhu vừa rồi, cậu mà về với nàng ta thì e rằng sẽ bị lột da mất thôi.
Lệnh Hồ Nhu thấy tâm trạng Tạ Oanh Hoài dao động, định tiến lên kéo Chu Lang phía sau hắn.
Lệnh Hồ Dận liếc nhìn nàng một cái, nàng ta lập tức đứng im.
“Trường Thanh, Trường Nguyệt, mang người lại đây.” Hắn ra lệnh.
Trường Thanh và Trường Nguyệt, đều là những võ tướng ngoài hai mươi, đi theo Lệnh Hồ Dận đã lâu, được nam nhân điều đến bên cạnh hầu hạ.
Lúc này, vừa nghe thấy đối phương giao phó, họ lập tức tiến đến, một trái một phải bắt lấy cánh tay Chu Lang.
Sắc trời tối đen, thiếu niên nọ còn nhắm mắt nãy giờ, đến khi bị nắm tay mới giật mình nhận ra có người bên cạnh, nhưng giãy giụa cũng đã muộn.
Tạ Oanh Hoài nhìn Chu Lang bị người lôi đi, cũng không biết trong lòng mang cảm giác gì.
Lệnh Hồ Dận ngăn Lệnh Hồ Nhu lại định bước lên, “Về rồi nói.”
Đoàn người rời đi nhanh chóng hệt như lúc đến, trong rừng hoa đào vẫn còn rất nhiều nam tử vui vẻ chơi đùa, bị đám quan binh hùng hổ dọa một phen, phần lớn đều mất hết hứng thú.
Còn Chu Lang đang làm ầm ĩ không ngừng, tên Trường Thanh bên trái thấy phiền, liền lấy áo bọc cậu lại, vác lên vai khiêng đi.
Về đến phủ tướng quân thì đã là ban đêm.
Quản gia được giao phó phải đón tiếp đại công tử định nghỉ ngơi, bỗng thấy đại công tử và nhị tiểu thư cùng trở về, lại vội vàng gọi đám người hầu đang ngủ dậy, đi chuẩn bị cơm canh nóng hổi. Lệnh Hồ Dận quả thực đi tàu xe mệt mỏi, hắn gấp gáp chạy về từ biên cương, lại theo muội muội gây náo loạn, giờ đây đã có chút kiệt sức. Hắn sai thủ hạ mang người qua bên Lệnh Hồ Nhu rồi đi tắm rửa thay quần áo.
Trường Thanh vác Chu Lang, ban đầu cậu còn giãy giụa vài cái, nhưng về sau, vì tư thế này quá khó chịu, thiếu niên cứ treo trên thân Trường Thanh mãi, ý thức dần dần mơ hồ.
Hắn ta làm theo lời Lệnh Hồ Dận, đưa Chu Lang sang phòng Lệnh Hồ Nhu, vừa đến nơi liền ném người trên vai xuống giường.
Đầu cậu nhức nhối như búa bổ, bị ném xuống giường, lập tức kêu lên đau đớn.
Trường Thanh vốn định xoay người rời đi, nghe thấy âm thanh ấy, chẳng hiểu sao lại ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn.
Chu Lang quả thật là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, dáng người cậu cao ráo, mắt phượng môi đỏ, lúc này nằm trên giường, tóc đen rũ che mặt, rèm mi dài đẫm lệ, kiều diễm đến run rẩy cả linh hồn.
Trường Thanh theo Lệnh Hồ Dận ở biên cương nhiều năm, thường ngày ngay cả phụ nữ cũng chẳng gặp được, nay thấy một công tử xinh đẹp như Chu Lang, khiến hắn không khỏi ngây người đứng sững sờ.
Chu Lang đang đau đầu dữ dội, lại bị Trường Thanh vác đi một đoạn đường, dạ dày đè lên vai đối phương, cậu khó chịu tới nỗi cả mặt tái nhợt. Dù bị ném lên chiếc giường mềm mại, song cũng phải mất một lúc lâu mới khó khăn ngồi dậy được.
Theo động tác của thiếu niên, mái tóc đen nhánh lập tức chảy dài từ bả vai xuống sau lưng, con ngươi còn vương hơi sương mờ mịt...
Trường Thanh tiến lại gần đỡ vai cậu, Chu Lang đột nhiên thấy một gương mặt từ đâu kề sát tới, liền sợ hãi co chân lùi về sau.
Trường Thanh không tính là xấu, tuổi đã ngoài hai mươi, mày rậm mắt sáng, cũng có nét anh khí của tuổi trẻ.
“Ngươi muốn làm gì?!” Thiếu niên trừng mắt nhìn đối phương.
Trường Thanh cũng có chút hối hận, hắn không biết tại sao mình lại đến gần, giờ bị cậu chất vấn, nhất thời không nói nên lời, “Ta…”
“Đi ra!” Chu Lang vốn là người rất quan trọng thể diện, chỉ là vừa rồi bị Lệnh Hồ Nhu dọa sợ như chim cút, nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ trước mặt người ngoài, huống hồ y phục cậu còn đang không chỉnh tề.
Trường Thanh không nhúc nhích.
“Cút ra ngoài!” Cậu vo thắt lưng bên cạnh thành một cục, ném qua.
Trường Thanh không né tránh, bị ném trúng, song ngay cả mày cũng chẳng buồn nhíu lại. Chỉ khi thấy thiếu niên quay đầu định tìm vật khác, hắn mới lui ra.
Nhìn trong phòng không còn ai nữa, Chu Lang khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trường Thanh đưa cậu qua xong, lẽ ra phải rời đi, nhưng hắn đi được nửa đường lại vòng về.
Cửa chỉ khép hờ, nam nhân nhớ rõ lúc mình rời khỏi đã đóng cửa lại rồi. Vội đến gần, nghe được một giọng nữ vang lên, hắn mới biết là nhị tiểu thư đã đến.
Trường Thanh nhìn vào, thấy vị công tử xinh đẹp kia đang quỳ trên mặt đất, còn trong tay nhị tiểu thư cầm một dải lụa đỏ...