Chương 3.1: Gài bẫy kết hôn

Tách ra gần một tháng, Dương Kính Hải xử lý xong án tử trên tay, liền lập tức bay trở về bên cạnh Từ Nhiên Thiên. Vì tạo cho nàng sự bất ngờ, hắn đã đếm dưới lầu công ty giải trí chờ nàng, lại thấy nàng và Tô Thừa Kiệt vừa nói vừa cười đi ra cửa.

Mặt Dương Kính Hải trầm xuống đi đến trước mặt bọn họ, gọi nàng một tiếng: “Thiên Thiên.” Từ Nhiên Thiên vừa thấy hắn, liền cười nhào vào trong lòng hắn, đôi mắt toàn là tình yêu nhìn hắn, tiếng lòng phát ra từ nội tâm: “Anh trai, em rất nhớ anh.”

Dương Kính Hải ôm eo nàng, trực tiếp ôm người lên, hắn nói: “Chúng ta về nhà, anh trai sẽ chăm sóc em thật tốt.” Nghe ngữ khí hắn không tốt lắm, Từ Nhiên Thiên một bên thưởng thức cà vạt hắn, một bên hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Ai chọc anh giận vậy?” Dương Kính Hải cúi đầu nhìn thẳng vào nàng, vừa tức vừa bất đắc dĩ mà nói: “Trừ em ra, thì ai còn có bản lĩnh này?”

Bị hắn ôm lên trên xe, Từ Nhiên Thiên ngoan ngoãn tự cài đai an toàn, quay đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc mà nói: “Em đâu có chọc anh trai đâu.”

Đôi tay Dương Kính Hải gắt gao nắm lấy tay lái, trầm giọng nói: “Em và người tên Tô Thừa Kiệt, quan hệ rất tốt à?” Nàng chớp chớp mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, cố ý hỏi lại: “Anh trai kiểm sát trưởng của em ghen sao?”

Dương Kính Hải không được tự nhiên mà khụ một tiếng, hắn đáp: “Không phải ghen, mà là anh tức giận, đau lòng. Đau lòng em đã từng yêu mà không được, lại giận em bây giờ không hiểu phân rõ khoảng cách với hắn.” Từ Nhiên Thiên biết tính hắn, nên cũng liênc dỗ dành: “Vậy anh trai muốn phạt em sao? Em đều nghe theo anh hết.”

Hắn lại một lần đưa ra việc kết hôn, chỉ có trở thành chồng hợp pháp của nàng, hắn mới yên tâm. Dương Kính Hải nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn đi.” Tai Từ Nhiên Thiên ửng đỏ, nhìn người đàn ông vẫn luôn chăm sóc nàng, muốn cho nàng một gia đình này, nàng cuối cùng cũng gật đầu, cười nói: “Được thôi, đều nghe anh.”

Xe ngừng ở bên ngoài chỗ đang kỳ kết hôn, Dương Kính Hải nắm tay Từ Nhiên Thiên đi vào. Nhìn hắn lấy ra đơn xin kết hôn cùng căn cước công dân của hai người, rồi lại nhanh nhẹn mà điền xong tờ đơn, Từ Nhiên Thiên thầm nghĩ trong lòng: Đồ đàn ông thúi, xem ra anh đã sớm có âm mưu rồi ha.

Hắn đưa bút cho Từ Nhiên Thiên, ôn nhu nói: “Thiên Thiên, ký tên ở chỗ này đi.” Nàng làm kiêu: “Anh có phải đã sớm muốn gạt em tới đăng ký rồi đúng không? Không có cầu hôn, mà cũng không có nhẫn nữa, nên em muốn suy nghĩ lại một chút.”

Dương Kính Hải từ trong túi móc ra chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối, thành khẩn mà nói: “Thiên Thiên, anh yêu em, cũng hy vọng có thể chăm sóc em cả đời. Gả cho anh được không?”

Từ Nhiên Thiên vốn dĩ chỉ là muốn làm chảnh làm một chút thôi, không nghĩ tới hắn quỳ xuống thật, nàng đỏ mặt, vội vàng đáp ứng: “Em đồng ý đồng ý ⋯ anh mau đứng lên đi ⋯” được nàng nhận lời, Dương Kính Hải liền đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng, hôn hôn mặt nàng, cười nói: “Anh yêu em, vợ à ~”