Chương 2.1: Đi công tác

Dương Kính Hải mới ở trong nhà hai tuần, liền phải tới nơi khác công tác. Từ Nhiên Thiên một bên xếp hành lý cho hắn, một bên tủi thân nói: “Anh đã biết công việc bận, vậy mà cũng không biết dành thời gian cho em chút nào.” Hắn ngồi bên cạnh nàng, duỗi tay ôm eo nàng, đau lòng mà nói: “Bé đáng thương của anh, anh đã đặt trước rồi, nên tới sinh nhật em sẽ cùng đi du lịch với em mà.”

Từ Nhiên Thiên quay đầu cắn lên mặt hắn một phát, hung dữ nói: “Ngươi nếu muốn a ta, còn có! Đừng cho người con gái nào khác tới gần anh!” Dương Kính Hải sủng nịch gật đầu: “Được được, đều nghe bảo bối hết.”

Tuy rằng Dương Kính Hải không ở thành phố, nhưng hắn vẫn nắm sinh hoạt của Từ Nhiên Thiên rõ như lòng bàn tay. Nàng trong công ty, còn có mấy người bạn già là kiểm sát trưởng, chỉ cần là chuyện của nàng, toàn bộ đều báo cáo cho Dương Kính Hải. Buổi tối, hắn mới vừa trở lại khách sạn, liền nhận được tin tức trong nội bộ, giám đốc công ty nàng nói: “Công ty nhận thêm người mới.”

Dương Kính Hải nhìn thoáng qua, không trả lời lại. Lại có người nói: “Thằng nhóc đó còn rất đẹp trai.” Nói xong, liền gửi ảnh người nọ tới. Vừa thấy đến bức ảnh kia, Dương Kính Hải trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, Tô Thừa Kiệt? Cậu sao lại là đồng nghiệp của Nhiên Nhiên? Hắn trong lòng suy nghĩ tối tăm.

Dương Kính Hải lạnh mặt, nhắn lại một câu: “Đừng cho hắn lại gần Thiên Thiên quá.” Những người khác tuy không biết hắn và Tô Thừa Kiệt từng có ân oán gì, nhưng cũng rõ du͙© vọиɠ khống chế của Dương Kính Hải đối với bạn gái cực cao, nên liền nghe theo hắn, trả lời Ok.

Dương Kính Hải gắt gao mà nhìn chằm chằm page mạng xã hội của Từ Nhiên Thiên, trước khi ở bên nhau, nàng từng yêu thầm đàn anh cùng chuyên ngành Tô Thừa Kiệt Ảnh, và cậu đã chụp ảnh chung với nàng, nụ cười nàng xinh đẹp động lòng người, tay nhỏ còn trộm lôi kéo góc áo Tô Thừa Kiệt.

Dương Kính Hải nhấp môi, gọi điện thoại cho nàng. Từ Nhiên Thiên tâm trạng không tồi mà nói: “Kiểm sát trưởng của em, hôm nay có nhớ em hay không?” Dương Kính Hải ôn nhu nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, muốn ôm em vào trong lòng.” Nàng đắc ý mà nói: “Thật ngoan, em cũng rất nhớ anh đó, anh không biết đâu, tiểu Thanh lại chọc em nữa.”

Hắn nửa nói giỡn mà nói: “Nếu không em từ chức đi, mỗi ngày ở bên anh được không?” Từ Nhiên Thiên lắc đầu, hờn dỗi: “Em mới không cần, em chính là phải làm đại minh tinh.” Nhưng anh không muốn nhiều thích em như vậy, em là của anh, Dương Kính Hải ở trong lòng thầm nghĩ.

Dương Kính Hải ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài: “Quá nhiều người yêu em, anh sẽ ghen.” Từ Nhiên Thiên ghé vào trên giường, thay đổi tư thế quyến rũ khác, làm nũng nói: “Nhưng mà người em yêu nhất, chỉ có anh thôi, đồ ngốc.”