Chương 9: Bạn cũ (1)

Từ sau đêm hôm đó, Trần Quân không còn nhìn thấy vị hàng xóm đối diện nữa. Cho dù hắn đứng ngoài ban công cả ngày, đi cắt cỏ sân hay ra ngoài nhận vài món đồ đặt trên mạng được giao đến thì đều không thấy anh.

Không có livestream mới nhất, rèm ban công cũng không mở, Trần Quân mất đi thú vui tiêu khiển thường ngày, một lần nữa quay về trạng thái chán nản như lúc ban đầu.

Hắn gõ nhẹ điếu thuốc lá giữa hai ngón tay xuống gạt tàn, mắt nhìn điện thoại, tai nghe tivi, cố gắng tìm một thứ gì đó thú vị trên mấy cái thiết bị điện tử này để gϊếŧ thời gian.

Trên tivi đang chiếu trực tiếp buổi công bố chủ tịch mới của tập đoàn H. Đó là một người đàn ông mới tầm ba mươi tuổi, còn khá trẻ lại là con trai nhà trâm anh thế phiệt nhưng đã có năng lực làm việc không ai có thể phủ nhận được. Không chỉ vậy, y còn là người cương trực, trọng người tài khinh thường kẻ nịnh nọt, từng góc cạnh trên mặt đều toát lên vẻ cao quý, thân hình tam giác ngược hoàn hảo, cử chỉ nhã nhặn, khiến không ít các cô gái phải chao đảo một hồi.

Tuy nhiên, Trần Quân lại không hứng thú với tin tức này lắm. Trực tiếp bỏ qua ngoài tai.

Dạo này trên Waibo không có gì nổi trội cho lắm. Hot search thì toàn mấy cái linh tinh vớ vẩn, họa hoằn lắm thì bảng tin về một diễn viên đang bùng nổ trong công việc có thể lấy được cúp kim tượng năm nay nằm ở top 5 may ra là ổn nhất.

Trần Quân cau mày lướt ngón tay cái nhanh hơn trên màn hình điện thoại, cố gắng tìm cái gì đó đủ thú vị để xem nhưng càng lướt, hắn càng thấy mấy thứ không đâu vào đâu, nhàn chán đến mức không thể nhàn chán hơn.

Chuẩn bị tắt điện thoại ném sang một bên thì hắn thấy một đoạn quảng cáo về một quán bar ở trung tâm thành phố với ánh đèn, quầy rượu và một không gian lý tưởng kèm âm nhạc nhẹ nhàng cho những người cần một nơi để thư giãn sau ngày dài mệt mỏi. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới việc hôm nay có nên đi ra ngoài vào buổi tối hay không.

Sau khi xem đi xem lại video quảng cáo quán bar đó hơn mười lần thì Trần Quân cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào nhà tắm. Lâu lâu đi ra ngoài uống rượu cũng không phải là ý kiến tồi.

Chín giờ tối. Trần Quân từ trong nhà ra bên ngoài với một phong cách rất khác thường ngày. Trông vô cùng phong độ và cuốn hút. Một bên mái tóc đen được vuốt ngược, cơ ngực săn chắc không bị một tấm vải nào che đậy ẩn hiện sau lớp áo vest đen, đeo kính râm đỏ, bước vào trong xe, cài đặt map dẫn đường rồi lái vào trung tâm thành phố.

Sau 15 phút vừa đi vừa nhìn map, hắn không nghĩ bản thân lại mất thêm 30 phút chỉ để đi vòng vòng tìm cái quán bar này. Nó không những nằm ngay ở đường lớn mà còn vô cùng to và chói mắt.

Trước mặt Trần Quân bây giờ là một quán bar mở, dành cho tất cả mọi người trên mười tám tuổi, không yêu cầu thẻ hội viên hay gì cả nhưng với cái biển hiệu đèn leg xanh đỏ tím vàng thế kia thật sự là một nơi dành cho những người cần một không gian yên tĩnh hả?

Hắn bước xuống xe nhưng lại chần chừ ở bên ngoài mãi không chịu bước vào cái quán bar đã được map chỉ rõ mồn một này. Bản thân Trần Quân luôn biết việc đánh giá bất kể điều gì qua vẻ bề ngoài của nó là không nên. Nhưng mà… hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần nhìn vào cái bảng hiệu to đùng đang sáng quắc kia thôi thì tất cả sự huyễn hoặc về một không gian yên tĩnh với âm nhạc du dương khi tiến vào bên trong đang diễn ra trong đầu hắn đều bị đá văng vào miền cực lạc.

Chẳng lẽ giờ lại quay đầu về sao? Khó khăn lắm mới tìm được nơi giải trí phù hợp với bản thân hiện giờ vậy mà không giống như trong tưởng tượng. Tâm trạng đang có dấu hiệu đi lên của Trần Quân lại một lần nữa chùng xuống. Thôi thì đã lỡ tới rồi, vào uống vài ly rượu đã. Nếu không thể chịu được âm thanh quá to trong đó, hắn sẽ đeo nút bông để giảm tiếng ồn lại.

Sau một giờ đứng đấu tranh tư tưởng ngoài đường đến nỗi người ta nghĩ hắn không phải khách vào mà chỉ đang đợi ai đó từ bên trong đi ra thì cuối cùng Trần Quân mới chịu nhấc chân, bước từng bước chậm rãi đi vào trong.

Qua lớp bảo vệ kiểm tra thẻ công dân, hắn được một người phục vụ hướng dẫn lên tầng hai, nơi mọi hoạt động vui chơi chính đang diễn ra ở trên đó.

Mặc dù vẫn đang đeo kính râm trên mặt nhưng đôi mắt nâu của Trần Quân vẫn cau lại vì bị những ánh đèn nhiều màu sắc đang quay vòng vòng chiếu vào, kèm theo đó là những bản nhạc EDM xập xình đang được mở max volume ở trên sân khấu khiến hắn không chịu nổi mà phải lôi luôn nút bông ra nhét vào tai.

Trần Quân vừa đi vào bên trong vừa tìm quầy bar trong thứ ánh sáng nhiều màu muốn chói mù con mắt kia. Hắn ngồi lên chiếc ghế trống cạnh quầy, gọi cho mình một ly Singleton 21 thêm đá lạnh.

Hắn thích nhất là loại rượu này. Không mang tới cảm giác cay nồng mà vô cùng ngọt ngào và êm dịu. Nuốt một ngụm xuống cổ họng sẽ ngay lập tức cảm nhận được vị của mứt trái cây và quả mọng kèm theo đó là một dải khói mỏng nhẹ. Tuy nhiên nồng độ cồn của nó lại khá cao, rất dễ say nếu như không uống quen và giá của một chai cũng không hề dịu như hương vị của nó.

Bỗng một bên vai Trần Quân bị ai đó vỗ một cái, khiến hắn giật mình hạ ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn, quay đầu tìm kẻ vừa động vào người mình kia.

Một khuôn mặt điển trai mang đậm nét Châu Âu, một mái tóc vàng cùng cặp mắt xanh trời, một thân hình đẹp đẽ ẩn hiện sau lớp áo sơ mi đen không được cài hết cúc và một nụ cười tươi sáng còn sáng hơn cả mấy cái đèn xanh đỏ tím vàng kia. Trần Quân nhíu mày, cảm thấy có chút quen quen mắt.

Hình như người đàn ông tóc vàng điển trai đang nói gì đấy nhưng thấy hắn cứ trơ trơ ra không phản ứng thì thở dài một hơi, trực tiếp lôi nút bông từ trong lỗ tai Trần Quân ra, dùng giọng hờn dỗi trách móc.

“Hey, Romy. Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?”

“Hả?” Trần Quân giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, đồng thời nhớ ra người đang đứng trước mặt mình là ai “Alex?! Anh là Alex sao?”

“Vậy là tôi không nhận lầm người rồi. Long time no see!” Alex tươi cười, phấn phích vỗ mạnh vào vai hắn vài cái. “Cậu giờ khác xưa thật đấy, tôi suýt nữa không nhận ra được nữa rồi.”

“Anh cũng thế mà. Nhưng tôi tưởng anh về Mỹ luôn rồi chứ?” Không nghĩ lại gặp được bạn cũ ở đây, Trần Quân không giấu được sự vui vẻ mà tiếp lời.

“Ở đây ồn quá. Theo tôi ra đây nói chuyện đi.” Alex nhìn xung quanh, sau đó kéo hắn ra khỏi khu vực quán bar, đi lên tầng 3.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Trần Quân hỏi.

“Một nơi có lẽ cậu sẽ rất thích.” Alex nháy mắt.

“Hửm?” Hắn nhướng mày, không hiểu người kia úp úp mở mở điều gì.

Alex là bạn cũ của hắn từ 10 năm trước và là một người gốc Mỹ chính hiệu. Trước đây, gã cũng là một BJ nổi tiếng trên Angel và cũng thuộc top streamer đời đầu như Trần Quân.