Chương 2: Bà dì thăm đúng lúc

Hôm nay Trương Cẩn Y đến trường với tinh thần không tốt cho lắm. Bà dì của cô lại đến thăm rồi, mỗi lần thăm cô lại đau đến mức chết đi sống lại. Không may mắn cho cô vì ngày hôm nay cô lại có tiết thể dục

Khi vừa vào tiết thể dục cơ thể cô đã bắt đầu phản chủ thuận theo bà dì. Chân cô cứ như run rẩy, bụng dưới đau âm ỉ vô cùng, sắc mặt tái nhợt dù đã make up nhẹ cho tươi tắn. Trương Cẩn Y cảm nhận cái nắng khá bốc người, ánh Mặt Trời cứ chói rọi vào thân thể của cô, khiến tâm trạng càng tệ. Dù thế cô vẫn cố gắng chạy bền cùng mọi người. Vì quá đau Trương Cẩn Y không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cứ cắm đầu mà chạy. Mọi người tuy chạy nhưng mắt vẫn dõi theo những nam sinh chơi bóng rổ kia, còn Trương Cẩn Y lại không có tinh thần để quan tâm. Bất chợt Trình Phiên Phiên là người chạy trước cô lại dừng lại đột ngột khiến Trương Cẩn Y không kịp phản xạ mà va chạm thẳng vào. Cơ thể yếu ớt liền ngạ quỵ xuống, ngay lúc cô nghĩ bản thân có thể đứng lên thì một cảm giác đau đớn truyền từ đầu làm thân thể cô run rẩy. quả bóng rổ không hiểu sao lại bay thẳng vào đầu của Trương Cẩn Y

Tất cả mọi người đều dựng mọi hoạt động lại. Chạy tới chỗ Trương Cẩn Y xem. Cô dường như không thể trụ nổi nữa, không còn sức đứng nữa rồi. Ngay lúc nghĩ rằng bản thân sẽ ngất mất, lại có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy lưng của cô, thao tác điêu luyện vòng tay cô lên vai rồi cõng lên nhẹ nhàng. Trương Cẩn Y dù mơ hồ nhận thức vẫn cảm nhận được bờ vai rộng rãi chắc chắn cho cô yên tâm dựa vào lúc này. Mùi hương nam tính dễ chịu thoang thoảng ở mũi...thật dễ chịu

Khi Trương Cẩn Y tỉnh lại thì chỉ có cô nằm trong phòng y tế cùng với bác sĩ của trường. Vội vàng ngồi dậy thì nghe tiếng nói nhẹ nhàng của bác sĩ nữ

- " Em tỉnh rồi sao Cẩn Y? Những ngày như thế này em nên tránh hoạt động mạnh chứ. Cứ mở miệng xin giáo viên thể dục 1 tiếng là ổn mà"_ Bác sĩ

- " Em hơi ngại....dù gì giáo viên đó cũng là nam"_ Trương Cẩn Y ngại ngùng nói



- " Lần sau đừng như thế nữa nhé!!! Cơ thể của em không được mạnh mẽ để vượt qua những cơn đau thống khổ này đâu"_ Bác sĩ

- " Em cảm ơn cô đã đưa ra lời khuyên. Cô Dương...không biết ai đã đưa em vào đây vậy ạ?"_ Trương Cẩn Y không quên người đã giúp cô nên liền hỏi để có thể ít nhất nói lời cảm ơn với người ta

- " Nói sao nhỉ??? Cậu ấy không muốn cô tiết lộ cho em. Không biết bạn bè cùng lớp của em thế nào nhưng cậu ấy muốn cô không nói. À...Cậu ấy có mua cho em một ít đồ ngọt. Cô để trên đầu tủ cạnh giường của em đó. Nhớ mang đi nhé!!!"_ Bác sĩ

Trương Cẩn Y rời khỏi phòng y tế với tâm trạng không thể không hoang mang hơn. Là ai giúp cô mà bí mật như vậy chứ. Không hiểu sao lúc đó trong đầu cô lại thoáng hiện hình ảnh của Vu Bách Điền. Vừa hay tin nhắn từ Wechat báo về máy cô...vừa mở ra đã thấy tin nhắn của anh

" Em đã ổn chưa? ". Cô cũng không muốn nói sâu về chuyện này vì có thể người giúp cô là Vu Bách Điền và có thể anh đã biết cô đang được bà dì ghé thăm. Thật đáng xấu hổ...Trương Cẩn Y không muốn nghe hay nhắc về chuyện này nữa nên khi về lớp Trình Phiên Phiên xin lỗi cô cũng vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi đó và mong sẽ không có lời bàn tán về chuyện hôm nay. Dù gì người ta cũng đã cố ý bí mật và quan trọng hoàn cảnh lúc đó cũng không mấy tốt đẹp. Dù cô hi vọng và linh cảm mắc bảo Vu Bách Điền là người đó nhưng trong lòng cô lại truyền một cảm giác khó tả