Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dâm Thú Chi Quế Hoa

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gia khỏa này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước a!

Cướp đi trinh tiết phía dưới của mình không tính, ngay cả nụ hôn đầu tiên của mình cũng muốn lấy luôn!

Hàn Kính Tùng giật mình trừng mắt, lăng lăng nhìn Hồng Mao Quái vật đang ôm ghì lấy đầu hắn, lúc này, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó, gia khỏa này, chẳng lẽ thích hắn?

Hắn rất muốn đẩy cái vật cồng kềnh trên người ra, thế nhưng đối phương lại nhanh chóng ôm ghì lấy hắn, mà cái hôn kia vẫn tiếp tục dây dưa kèm theo sự ôn nhu, tựa như nụ hôn của Quế Hoa muội mà bình thường hắn vẫn thường tưởng tượng.

Có một hương vị thản nhiên thoảng qua chóp mũi, khiến tâm hồn hắn bắt đầu xao động muốn trầm mê trong đó, đôi tay đang ôm lấy má hắn cũng mang lại sự ấm áp, thật sự khiến hắn hi vọng cứ kéo dài tình trạng này trong chốc lát, còn cái lưỡi tham lam kia đã hoàn toàn thò vào trong miệng hắn, không ngừng khıêυ khí©h hắn dây dưa, tựa như muốn đem linh hồn của hắn men theo cổ họng mà câu mất.

Hàn Kính Tùng từ trong hưởng thụ rêи ɾỉ một tiếng, cả người lại bắt đầu cảm nhận được tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng như giấc mộng vừa nãy.

Nhưng đối với người cùng giới tính, vì cái gì bản thân hắn sẽ có cảm giác xúc động như vậy đâu?

Hàn Kính Tùng nhíu mày, từ trong dây dưa gắn bó với đối phương, chậm rãi điều tiết hơi thở.

Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm lấy quần áo, kìm lòng không được đưa tay men theo cái lưng rộng lớn của Hồng Mao Quái vật, ôm lấy cái cổ thon dài của y.

Quản không được? Dù sao cũng đã mất đi thân xử nam, tại nơi Bắc Lục này lại càng không có khả năng có nữ nhân xuất hiện, bản thân hắn cũng không thể cấm dục đến chết được.

Hàn Kính Tùng nhắm mắt nhớ lại nam phong đông cung đồ trước kia không cẩn thận nhìn phải, lúc này mới cảm giác được nguyên lai nam với nam cũng có lạc thú đáng nói.

Tỷ như hiện tại, hắn cũng rất hưởng thụ khi cùng với quái vật cùng giới tính hôn môi.

“Cô ngô……”

Hồng Mao Quái vật sau khi bị kéo vào một nụ hôn dài, lúc này mới buông Hàn Kính Tùng ra, gương mặt y nhìn thoáng qua lạnh lùng u buồn, lúc này cũng có vài phần ấm áp cùng thỏa mãn.

Hàn Kính Tùng cố gắng ổn định nhịp thở, khô nóng trên thân thể lại không có giảm bớt.

Hắn nheo nheo mắt, thân thủ thay Hồng Mao Quái vật lấy ra sợi tóc dính bên má, cong cong khớp ngón tay cọ cọ hai gò má nóng bỏng của đối phương.

“Ngươi vì cái gì lại thích ta?”

“Ngao ô……”

Hồng Mao Quái vật cong miệng vui vẻ cười một thoáng, y có thể cảm thấy tâm tình người đối diện có vẻ dịu đi liền sung sướиɠ, xem ra, chính mình cuối cùng không cần lo lắng bị đối phương đem nướng lên ăn.

Hàn Kính Tùng xem y trừ vài cái âm tiết không rõ ràng, chỉ biết ngây ngô cười, cảm giác sâu sắc bản thân thật sự đang nói chuyện với một đứa nhỏ không biết gì.

(N/A: Coi người ta là đứa trẻ không biết gì mà dám đè người ta ra ăn, thật sự không chấp nhận được >.<)

Hắn gãi gãi cằm đối phương, dừng lại nhìn đôi mắt vàng kim xinh đẹp, sau khi hít thở sâu, nhớ đến những hình ảnh trong đông cung đồ một chút rồi đem Hồng Mao Quái vật đẩy ngã ở trên mặt đất. Hàn Kính Tùng thừa cơ ngồi chồm hỗm trên người Hồng Mao Quái vật, một tay đặt trên l*иg ngực đối phương, một tay nắm đến căn mệnh căn của đối phương mà hắn hâm mộ.

“Là ngươi khıêυ khí©h ta trước, vậy ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ bảo vệ được trinh tiết.”

Kì thật ai biết Hồng Mao Quái vật dâʍ đãиɠ này đến cùng có hay không ý thức được trinh tiết là gì, bất quá Hàn Kính Tùng cũng chỉ nói cho có, dù cho nơi này không có đạo đức trói buộc như ở Trung Lục, hắn vẫn phải tìm lấy một lý do để có thể “ăn” quái vật này.

Đây là lần đầu tiên Hàn Kính Tùng làm với người cùng giới, hắn cố gắng nhớ lại hình ảnh trong nam cung đồ Long Dương Thập Bát thức năm đó từng được nhìn lén qua, sau một hồi đỏ mặt, đem phân thân của chính mình để vào hậu huyệt của đối phương.

Hồng Mao Quái vật liền như thế rảnh tay rảnh chân nằm trên mặt đất, ánh mắt mê mang nghi hoặc nhìn hắn, nhưng lại không làm bất cứ hành động phản kháng nào, thậm chí khi ngón tay của Hàn Kính Tùng dò dẫm ở nơi riêng tư, lại nở một nụ cười si mê.

Dâʍ đãиɠ, thật sự dâʍ đãиɠ.

Đây là đánh giá của Hàn Kính Tùng đối với quái vật dưới thân.

Khi phân thân của hắn chạm vào hậu huyệt của đối phương, hắn rõ ràng cảm thấy huyệt khẩu đóng chặt kia bắt đầu từng chút từng chút một co rút, tựa hồ muốn mình nhanh chóng tiến vào.

Hắn vốn tưởng rằng bản thân làm chuyện này với Hồng Mao Quái vật là muốn trừng phạt y, lại không nghĩ rằng, đối phương chỉ xem nó như một hồi hưởng thụ.

Thế nhưng Hàn Kính Tùng lúc này đã là tên đã lên dây cung, không thể không bắn. Hắn hít sâu một hơi, đem phân thân đang cứng rắn dàn dần cọ sát tại huyệt khẩu đối phương, rồi mới thử chậm rãi đi vào.

Trong lúc tiến vào, Hàn Kính Tùng căng thẳng, hắn gắt gao cầm phần eo rắn chắc của đối phương, trong lòng nghĩ nghĩ, nếu không phải lần đầu tiên của hắn, sợ vạn nhất xảy ra vấn

đề với cái căn mệnh, nhất định phải đem quái vật đã đoạt đi trinh tiết của mình thao đến chết.

(N/A: Người ta giao lần đầu cho ngươi nào đã tính toán gì đâu, sao ngươi cứ tính toán trinh tiết cái ấy ấy nhể -_-)

Đương nhiên, liền tính không phải lần đầu tiên, Hàn Kính Tùng cũng không có khả năng khiến Hồng Mao Quái vật muốn sống không được muốn chết không xong, bởi vì bản tính của đối phương căn bản vốn là da^ʍ thú.

Khi vật cứng nóng bỏng tiến vào hậu huyệt, thân thể Hồng Mao Quái vật liền sinh ra một loại cảm giác kì dị, đó là một loại cảm giác tê dại đến run rẩy, rồi chuyển dần thành kɧoáı ©ảʍ, cảm nhận một loại lạc thú chưa từng được trải qua.

“Ngao ô……”

Kɧoáı ©ảʍ thật lớn ăn mòn thần trí Hồng Mao Quái vật, y há miệng rít gào thay thế rêи ɾỉ lúc trước, mà thân thể y cũng bắt đầu vặn vẹo có tiết tấu, đối với Hàn Kính Tùng càng thêm chủ động tác cầu đối phương xâm nhập cùng trừu sáp.

Đối với sinh hoạt vợ chồng, Hàn Kính Tùng sắm vai người chủ động tiến vào thân thể Hồng Mao Quái vật đang nằm dưới, vốn không biết phải làm sao, lại không ngờ đối phương ngược lại động trước, từng bước từng bước dẫn hắn vào tìиɧ ɖu͙© mà trước nay chưa từng được cảm nhận.

“Ngô!”

Hàn Kính Tùng nhắm mắt lại, phần eo lay động theo tiết tấu không ngừng vặn vẹo của đối phương, mà phân thân lửa nóng sớm bị một loạt ma sát bên trong nơi nào đó hấp dẫn, cũng bắt đầu không ngừng trừu sáp.

Hắn vốn dĩ thấy hậu huyệt đối phương từ ban đầu co rút gấp gáp, còn tưởng rằng bản thân trong chốc lát phải cẩn thận, sợ hỏng đi căn mệnh tử.

Ai biết sau khi đi vào mới phát hiện hậu huyệt này như vậy co giãn, ấm áp, vừa vặn lại ôn nhu bao bọc cả căn khí cụ của chính mình, còn có thể phân bố ra một ít chất lỏng bôi trơn, khiến cho bản thân càng thêm thoải mái mà phát tiết dục hỏa cuồn cuộn.

Tuy rằng quái vật này đôi lúc làm ra những sự tình khiến hắn có chút dở khóc dở cười, thế nhưng khối thân thể này lại có thể nói là tuyệt vời đến cực hạn.

Quả nhiên không hổ là Bắc Lục dị thú trong truyền thuyết!

“Ô ô……”

Hàn Kính Tùng càng lúc càng hưng phấn trừu sáp bên trong, biểu tình Hồng Mao Quái vật cũng theo đó mà trở nên càng mê ly, y nhắm chặt mắt, miệng cũng khe khẽ mở, không ngừng mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ dễ nghe cùng với tiếng nức nở nho nhỏ, thẳng đến khi nước miếng trong suốt từ khóe miệng của y tràn ra.

Mà màu da lúa mạch sớm đã phủ đầy màu phấn hồng của tìиɧ ɖu͙©, hai đầu v* tịch mịch đứng sừng sững giữa ánh lửa ấm áp đang bao trùm bầu không khí, khiến y không nhịn tự mình dùng tay xoa bóp lấy nó.

“A ô a ô……”

Tại khoảnh khắc Hàn Kính Tùng bắn mạnh vào trong cơ thể kia, vẻ mặt Hồng Mao Quái vật đã hoàn toàn mê loạn lập tức thở nặng nề hai tiếng, y giãy dụa ngẩng đầu, gương mặt tràn ngập xuân sắc nhìn Hàn Kính Tùng, mi phong nhíu chặt cuối cùng chậm rãi giãn ra, gương mặt anh tuấn dần dần nở nụ cười thỏa mãn.

Chất lỏng bạch trọc từ địa phương hai người kết hợp tràn ra, Hàn Kính Tùng mệt mỏi nằm sấp lên l*иg ngực của Hồng Mao Quái vật.

Trên ý nghĩa, đây là lần đầu tiên chân chính của hắn, liền như thế mang ra hầu hạ gia khỏa dâʍ đãиɠ này.

Thân thể đối phương thực ấm áp, cho dù bản thân hắn không mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong lòng Hồng Mao Quái vật cũng không cảm giác thấy lạnh, Hàn Kính Tùng nhịn không được đem đối phương ôm chặt hơn một chút, thật sự là một khối thân thể thoải mái.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu có chút đăm chiêu nhìn Hồng Mao Quái vật vẫn đang cúi đầu thở dốc, gương mặt đối phương mang đầy vè ngốc ngếch nhưng lại yên tĩnh an tưởng.

“Thật sự là đứa ngốc.” Hàn Kính Tùng lắc đầu cười.

“Cô ngô……”

Hồng Mao Quái vật cũng toét miệng cười theo, cánh tay thon dài cũng lặng lẽ vươn lại gần, đem Hàn Kính Tùng đang ghé vào l*иg ngực mình nhẹ nhàng ôm lấy, thật giống như tuyên cáo muốn giữ lấy đối phương.

Hàn Kính Tùng không phải người không chịu trách nhiệm, hắn đã xác định bản thân kiếp này rất khó có cơ hội trở lại cố hương, cho nên cũng tính toán làm sao có thể cùng với Hồng Mao Quái vật có một cuộc sống tốt đẹp tại nơi quanh năm băng quyết này.

Nằm trong lòng Hồng Mao Quái vật một đêm, Hàn Kính Tùng phát giác thân thể đối phương quả nhiên kì diệu.

Giữa tiết trời lạnh giá vẫn có thể bảo trì ấm áp, cho dù đống lửa đã tắt ngúm từ lâu, bản thân hắn ở trong lòng y lại cũng không hề cảm thấy lạnh, thật sự không khác gì một cái nệm ấm áp, liền tính không coi đối phương là bạn lữ, nhưng coi như là một cái nệm cũng không có gì không tốt.

Hàn Kính Tùng muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện không sao thoát được cái ôm siết chặt của đối phương.

Rơi vào đường cùng, hắn đành dùng một cách.

Hàn Kính Tùng bóp chặt đầu v* Hồng Mao Quái vật, hung hăng véo véo, miệng kêu to “Buông ra, ta muốn rời giường!”

“Ngô……”

Hồng Mao Quái vật đang ngủ ngon thì bị Hàn Kính Tùng chà đạp, cũng chậm rãi mở ra đôi mắt vàng kim mơ hồ, nhìn Hàn Kính Tùng đang trừng trừng nhìn mình, nhanh chóng buông lỏng hai tay.

Hàn Kính Tùng đứng lên mặc quần áo xong xuôi, lúc này mới một lần nữa đốt một đống lửa, hắn liếc nhìn Hồng Mao Quái vật, đối phương cũng ngáp ngáp, vừa ngồi dậy vừa nhu nhu mắt.

Hồng Mao Quái vật trên chân bị thương nên vẫn có vẻ chật vật, y tha cái chân bị thương, một lúc sau mới đến được gần đống lửa, nhìn Hàn Kính Tùng bên cạnh lại liếʍ liếʍ miệng. Tối hôm qua, sau khi bị đối phương làm như thế một lần, y cảm giác được cái bụng của mình dễ chịu hơn, thật giống như được ăn một loại thực vật ngon miệng.

Mà Hàn Kính Tùng vốn ăn không ngon, mặc không ấm, lại tiêu hao tinh lực, thần sắc tự nhiên không thể thoải mái được như Hồng Mao Quái vật.

Hắn sờ sờ quầng thâm mắt, tìm kiếm loanh quah dưới chân, ngoại trừ mấy cái xương cá, nơi này chẳng còn gì có thể ăn được.

Trong khi Hàn Kính Tùng xách lưới đánh cá tìm kiếm trên băng nguyên xem còn loại thực vật nào có thể ăn, thì Hồng Mao Quái vật cũng tha cái chân bị thương lặng lẽ đi theo.

“Không phải nói ngươi ngoan ngoãn ở nhà sao?”

Hàn Kính Tùng không kiên nhẫn từ hồ băng kéo lên một con cá, quay đầu lớn tiếng mắng Hồng Mao Quái vật vốn tự cho là không bị người phát hiện, đồng thời hắn cũng phi thường khϊếp sợ năng lực khôi phục của đối phương, rõ ràng tối hôm qua, chân y còn bị thương nặng, hôm nay cư nhiên đã có thể đi lại, dị thú quả nhiên là dị thú, thể chất thật sự tốt không cần bàn cãi, cũng khó trách lại dâʍ đãиɠ như thế, cả người đều tràn đầy tinh lực đi……

“Ngao ngô……”

Hồng Mao Quái vật khe khẽ kêu một tiếng xa xăm, vẫn không biết tốt xấu theo lại gần, y thấy được đống cá Hàn Kính Tùng vất trên mặt đất, hiếu kì lấy tay nghịch nghịch, giống như gặp một trò chơi vui vẻ.

Hàn Kính Tùng buông tiếng thở dài, cũng mặc kệ đối phương, lại xoay người kéo lên mấy con cá lớn, hắn vốn cùng quái vật bất đồng, đối phương tựa hồ ngoài tìиɧ ɖu͙© thì luôn được giữ ấm, cuộc sống của hắn lại không phải chỉ có tìиɧ ɖu͙©, hắn cần ăn, cần mặc, đương nhiên cũng cần một bạn lữ có thể an ủi bản thân hắn, xóa đi những tịch mịch cùng cô độc.

Cứ nghe Hồng Mao Quái vật ngao ngao ô ô, Hàn Kính Tùng cảm giác này không phải là một biện pháp, hắn bắt đầu thử dạy đối phương tiếng người, ý đồ đem gia khỏa ngốc ngốc này cải tạo thành một người bình thường có thể cùng hắn trao đổi sinh hoạt.

Trước khi Hàn Kính Tùng bắt đầu đem văn hóa cùng tri thức dạy cho Hồng Mao Quái vật đại ngu ngốc, hắn cho rằng đầu tiên cần giúp y lấy một cái tên, không thể mỗi ngày đều uy đến uy đi, thực sự không tiện.

“Nghe, ngươi sau này liền gọi…… Liền gọi là Quế Hoa đi.”

Tuy rằng đời này đại khái không thể cùng Quế Hoa muội nắm tay nhau đến già, thế nhưng Hàn Kính Tùng vẫn tìm đến một phương thức an ủi để lừa dối chính mình rằng hắn đã mất đi thân xử nam.

“Cô ngô?” Hồng Mao Quái vật ngồi xổm trước mặt Hàn Kính Tùng, y nghi hoặc ngẩng đầu, ngóng trông nhìn Hàn Kính Tùng thần sắc nghiêm túc.

“Ta nói, từ giờ trở đi, tên ngươi chính là Quế Hoa, Quế Hoa, ngươi nghe hiểu được sao?”

“Quế……Phát…….” Hồng Mao Quái vật cố sức bắt chước Hàn Kính Tùng, chậm rãi lý giải ý đồ của đối phương, lập tức lộ ra gương mặt đầy vui sướиɠ.
« Chương TrướcChương Tiếp »