Bụng càng lúc càng lớn, thời gian hoạt động của Quế Hoa cũng càng lúc càng ít, thường thường, y sẽ đến bên bờ biển, đầu tiên dùng móng vuốt đào ra một cái hố mềm mại, rồi mới cẩn thận đặt cái bụng to lớn của mình xuống, tiếp theo mới thản nhiên nằm sấp, cứ như vậy nằm sấp cả một ngày.
Lúc này, Tiểu Bảo cũng sẽ học theo bộ dáng của Quế Hoa, ở bên người y đào ra một cái hố nông, rồi mới mang thân thể lông xù của nó nằm sấp xuống, cào cào lông của Quế Hoa, muốn ý nhìn nó.
“Ngao ngô……” Thường thường, Quế Hoa sẽ quay đầu, ôn hòa nhìn Tiểu Bảo một chút, lát sau lại quay đầu nhìn về phía bên kia Biển Đen bằng ánh mắt thâm trầm.
Tiểu Bảo cảm thấy ủy khuất, nó vốn suy nghĩ muốn làm cho Quế Hoa vui vẻ, lại thất bại.
Nó không biết, đối với Quế Hoa lúc này mà nói, chỉ có Hàn Kính Tùng mới là nguồn gốc tạo nên vui vẻ cho y, hoặc là nói, chỉ có phần tình cảm cấm kỵ kia mới có khả năng khiến y thoát ra được khỏi cái thế giới tràn ngập cô độc cùng bi thương.
Khi Quế Hoa hóa thành hình dạng dã thú, ôm một cái bụng lớn nằm ở bờ biển u buồn được mấy ngày, y lại cảm thấy có một loại cảm giác khác thường bắt đầu từ trong cơ thể mơ hồ truyền ra.
Hiện tại, bụng y đã rất lớn, mỗi một bước, y đều bước đi rất khó khăn, ngay cả Tiểu Bảo cũng lo lắng y mang theo một cái bụng lớn như thế mà đi lại, có thể hay không lại ngã xuống.
Có một ngày, Quế Hoa tỉnh lại trong sơn động, lại không theo thói quen đi ra ngoài bãi biển.
Y không ngừng phát ra âm thanh khàn khàn, trầm thấp, trong đôi mắt vàng kim tràn ngập cuồng loạn, đột nhiên, y cuồng chân chạy ra bên ngoài, Tiểu Bảo đáng thương dùng tứ chi ngắn ngủn chạy theo nhưng đuổi mãi cũng không kịp, chỉ có thể bị bỏ lại ở đằng sau ngao ngao kêu to.
Bắc Lục là một địa phương thần kì, ở sâu bên trong nơi này không chỉ sinh ra cây cối cùng hoa lá vô cùng cứng cỏi, khắp nơi đều là trân châu vương vãi, cũng có những tảng băng vạn năm không biến hóa, còn có thể sinh ra loại sinh vật không thể miêu tả cũng như hình dung được như Quế Hoa.
Tiểu Bảo đuổi theo phía sau Quế Hoa, đi theo dấu chân y tiến vào thế giới băng nguyên vĩnh cửu, nghe được từng đợt rêи ɾỉ thống khổ vang lên bên tai, Tiểu Bảo rất nhanh tìm đến nơi Quế Hoa đang ẩn nấp.
Quế Hoa phát ra từng tiếng gầm rú, y nằm nghiêng bên trong một hố băng rộng lớn, bên cạnh hố băng đã đắp một đống vụn băng thật dày, mà móng vuốt của Quế Hoa cũng đã chảy ra rất nhiều máu.
Bụng Quế Hoa đã lớn đến đáng sợ, cái bụng màu bạc cơ hồ trở nên trong suốt, có thể nhìn rõ ràng những mạch máu ẩn dưới lớp da.
Y nặng nề gầm rú, đôi mắt vàng kim thất thần nhìn lên trên bầu trời, một giọt máu tươi chảy theo móng vuốt nhẹ nhàng rơi vào tấm áo làm từ da cáo trắng mà Hàn Kính Tùng may cho y.
…………
Con thuyền chở đầy trân châu, đưa Đinh Mang cùng với mọi người khát khao hướng về quê hương Trung Lục để xây dựng tương lai của họ.
Mọi người mang số lượng trân châu nặng gần trăm cân dựa theo công sức của từng người để chia, cuối cùng, Hàn Kính Tùng bởi vì có công lao chỉ dẫn và chiếu cố mọi người ở Bắc Lục mà nhận được
một số lượng trân châu.
Số lượng trân châu này tại Táp Bắc quốc khiến Hàn Kính Tùng từ một người đánh cá không có danh tiếng bỗng nhiên trở thành một phú hào.
Nhà gỗ trước kia bị phá đi, Hàn phủ xa hoa rộng lớn được xây dựng, mà Hàn Kính Tùng từ nhỏ bị mất đi cha mẹ bỗng nhiên trong phút chốc có rất nhiều thân nhân, thường có những người tự xưng cô bà họ hàng của hắn, người lại xưng là bà con xa đến tìm hắn, nhận hắn là cháu trai, mà hắn cũng rất hào phóng giúp đỡ những người thân thích họ hàng không biết từ nơi nào đến này.
Chỉ trong một đêm có được vinh hoa phú quý, Hàn Kính Tùng lại không tràn ngập vui sướиɠ giống như trong suy nghĩ của những người khác.
Ngược lại, hắn tuy rằng trở về được quê nhà, về tới cố thổ, nhưng giữa đôi lông mày lại luôn luôn tồn tại một mạt u buồn không thể xóa đi.
Đinh Mang cũng giống Hàn Kính Tùng, lấy được trân bảo và trở thành phú hào, gã thường xuyên tìm đến Hàn Kính Tùng, rủ hắn đi nâng cốc ngôn hoan.
“Hàn huynh, ta nhớ rõ lúc ở Bắc Lục huynh luôn nói rằng nhớ cố hương cùng những người thân, vì sao đã trở về quê nhà rồi lại luôn cau có mặt mày?”
Hàn Kính Tùng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, trong ánh mắt lại xuất hiện một mạt chua xót, hắn lắc lắc đầu, bên tai vẫn luôn quanh quẩn tiếng kêu gọi đầy thê lương của Quế Hoa ngày đó — ta sẽ chờ ngươi về ăn cơm.
Đinh Mang thấy Hàn Kính Tùng không trả lời, đành phải cười nói “Có chuyện gì phiền muộn sao? Nay huynh đang ở gia hương mà từ nhỏ tới lớn huynh vẫn sinh sống, bên người cũng đều là bạn bè chơi với nhau đã lâu, hà cớ chi không tận hưởng lạc thú nhân sinh mà phải buồn lo đâu?”
Đúng vậy, chính mình đã chở về với mảnh đất quen thuộc nơi cố thổ, bên người cũng đều là những người bạn cũ đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ, so với Bắc Lục cô tịch rét lạnh kia cảm thấy ấm ấp hơn rất nhiều, chỉ là vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy thiếu vắng cái gì.
Từng cơn gió phương Bắc lạnh buốt thấu xương, cảm giác cô độc mênh mang, cùng với đôi mắt ẩn giấu sự cô đơn, hình bóng đỏ như máu mang lại ấm áp cho hắn.
Hàn Kính Tùng lấy tay che mắt, trước mắt hắn lại dần dần xuất hiện vùng băng nguyên trắng xóa, cùng với Quế Hoa luôn luôn để trần cái mông, đứng đối diện với hắn cười ngây ngốc, rồi ghé sát lại đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Quế Hoa…… Quế Hoa……” Hàn Kính Tùng sầu não nỉ non, hắn luôn vì chuyện bản thân lặng lẽ vứt bỏ dị thú Bắc Lục đã làm bạn với hắn vào lúc hắn cô đơn tịch mịch nhất mà cảm thấy hổ thẹn, lúc này, hắn thật sự hi vọng Quế Hoa có thể ngồi ngay bên cạnh hắn, cùng hắn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở Trung Lục này.
Chỉ là, Hàn Kính Tùng mở mắt ra, chỉ thấy Đinh Mang đang nhìn hắn đầy lo lắng, tay đối phương đeo mấy cái nhẫn Phỉ Thúy, cầm chén rượu Bạch Ngọc, bên trong chén đựng rượu ngon, lóe ra một màu xanh đặc biệt.
Chén rượu Bạch Ngọc, bát đá tinh xảo, rượu ngon thuần khiết, cùng với canh cá ngon miệng, nhưng mấy thứ này hoàn toàn không giống.
Giống như những ngày ở Bắc Lục, học theo cuộc sống cùng sinh hoạt của người Trung Lục, nhưng thật sự hoàn toàn không giống.
Quế Hoa và hắn, chung quy vẫn không cùng một thế giới.
………..
“Ngao ô!”
Quế
Hoa đang nằm sấp trong hố băng, bỗng nhiên đứng bật dậy, y đem cái bụng đặt vào trong hầm, thân thể cự đại run rẩy, khóe miệng vì thống khổ mà bắt đầu tràn ra nước bọt.
Đôi mắt vàng kim xinh đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tiểu Bảo nôn nóng chạy xung quanh Quế Hoa, lại không biết bản thân phải làm gì để giúp được y, chỉ có thể thấp giọng nức nở đầy đáng thương.
Bỗng nhiên, Quế Hoa cố sức dùng chân trước di chuyển cơ thể nặng trịch, cái bụng nhìn qua càng lúc càng tái nhợt đến cực hạn.
Mà lúc này, ở phía trên băng nguyên ngàn năm không thay đổi bỗng nhiên rung chuyển, từng đám mây đen vần vũ, ngay sau đó, những bông hoa tuyết rơi lả tả xuống mặt đất.
Bây giờ không phải mùa tuyết rơi, Tiểu Bảo lăng lăng nhìn hoa tuyết bay trong không khí, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng rống to.
“Ngao ô! ô!”
Chỉ thấy Quế Hoa rống giận, rồi lại nằm sấp xuống, toàn bộ lông mao đỏ sậm bởi vì gió lạnh mà dựng thẳng đứng, đôi mắt vàng kim ôn nhu cũng trở nên dữ tợn, hung tàn, mà lúc này, Quế Hoa lại giơ chân trước lên cao, móng vuốt màu bạc chợt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.
Tiểu Bảo phát hiện Quế Hoa định làm gì, liền phấn đấu quên mình, nhào tới, cắn chặt chân trước của Quế Hoa.
Thế nhưng nó thật sự quá nhỏ, đối mặt với Quế Hoa đã hóa thành hình thú, căn bản không có khả năng ngăn cản đối phương, răng nanh ngắn ngủn của nó còn chưa cắn vào trong lớp da thịt dày của Quế Hoa, đã bị đối phương hất sang một bên.
Quế Hoa có vẻ nóng nảy, há to miệng đầy khủng bố rầu rĩ nức nở một tiếng, chân trước bỗng nhiên vung mạnh về phía cái bụng trướng lớn của mình.
“Chi!”
Cùng với tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Tiểu Bảo, cái bụng trướng lớn rất lâu của Quế Hoa cuối cùng cũng xẹp xuống, bên trong chảy ra một vũng máu đỏ tươi, đồng thời cũng có vài nhúm tiểu mao cầu màu đỏ sậm lăn ra.
Quế Hoa sức cùng lực kiệt, đến lúc này vẫn chưa thu hồi thái độ hung hăng, y hung ác nhìn chằm chằm xung quanh, suy yếu nhấc chân trước dẫm lên đám tiểu mao cầu, chậm rãi tha thân thể mệt mỏi đi ra ngoài hố băng.
Quả nhiên, bụng Quế Hoa không phải vô duyên vô cớ mà sưng lên, nguyên lai bên trong bụng y đã sớm dựng dục kết tinh của y và Hàn Kính Tùng.
Tiểu Bảo lăng lăng nhìn vài nhúm lông mao đỏ sậm cuộn tròn bên dưới hố băng, hiếu kì chạy lên dùng móng vuốt nhỏ xíu của nó vuốt nhè nhẹ, đám tiểu mao cầu toàn thân bị bao phủ bởi lớp lông mao đỏ sậm, bị Tiểu Bảo chạm vào, lạnh run, còn thỉnh thoảng phát ra âm thanh ngao ngao yếu ớt, thật sự khả ái vô cùng.
Lúc này, sắc mặt hung hãn của Quế Hoa dần dần biến mất, y giống như được giải thoát, xụi lơ nằm ở mặt băng bên cạnh hố, vết thương trên bụng dĩ nhiên bị mặc kệ để tự động ngừng chảy máu.
Tiểu Bảo hoan hỉ trêu đùa đám tiểu mao cầu đang lạnh run trong hố băng, thỉnh thoảng liếc nhìn Quế Hoa đang sức cùng lực kiệt nằm một bên chờ đợi, vì y có thể sinh ra một đám tiểu mao cầu khả ái như thế mà tỏ ra kinh ngạc cùng hưng phấn.
“Cô ngô……” Bên trong cổ họng Quế Hoa phát ra vài âm thanh mệt mỏi, một bên má của y kề sát mặt băng, y suy yếu nhìn về phía hài tử của mình bằng ánh mắt ôn nhu, hài tử của y và Hàn Kính Tùng.
Tiểu Bảo nhìn sắc mặt của Quế Hoa, nghĩ rằng y muốn thân cận với đám tiểu mao cầu, thế là dùng miệng tha một tiểu mao cầu đến bên cạnh Quế Hoa.
Tiểu mao cầu với bộ lông màu đỏ sậm, nhìn qua không giống Quế Hoa, cũng chẳng giống Hàn Kính Tùng, một đám chúng nó đều tròn vo, đầu cùng tứ chi đều co thành một khối.
Quế Hoa suyễn khí thở phì phò, thoáng ngẩng đầu, y vươn đầu lưỡi, ôn nhu liếʍ tiểu mao cầu vẫn còn dính vết máu của y, bên trong cổ họng phát ra âm thanh vui sướиɠ nức nở.
Nhìn hài tử vì lạnh mà co lại thành một đoàn, run rẩy, Quế Hoa lại chống đỡ thân thể đứng lên, có một loại bản năng nguyên thủy chậm rãi xuất hiện và hình thành trong đầu y.
Bỗng nhiên, y xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên phía trước, tha tiểu mao cầu vừa được Tiểu Bảo mang sang bên này đặt trở về trong hố băng.
Tiếp theo, y đủn đống vụn băng mà lúc y đào hố chất ở bên cạnh xuống hố băng, đem đáp tiểu mao cầu che lại.
Tiểu Bảo khó hiểu nhìn hành động của Quế Hoa, thế nhưng nó không có năng lực ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn Quế Hoa sau khi làm xong mọi việc, suy yếu lê từng bước chân đi ra phía bên ngoài băng nguyên.