Họ không cần đi cả dặm đường rồi Karl mới bắt đầu theo đuổi một đề tài đã được biết trước. Nhưng Karl đã cho ngựa chạy, và khi cho xe chạy, anh thường không nói chuyện, vì vậy, anh đang tỏ vẻ kiên nhẫn một cách cứng nhắc, mắt nhìn trừng trừng dây cương phía trước mắt xuyên qua vòng cổ của lũ ngựa.
“Anh nghĩ em có nhiều điều muốn nói với anh, phải không Anna? Bây giờ, em có muốn nói không?”
Cô nhìn sang phía khác. Chắc chắn, cái hàm này sẽ cứng như đá. “Anh đã biết, anh còn muốn em kể gì nữa chứ?”, cô nhìn xuống chân mình.
“Đúng không, những lá thư đó không phải do em viết?”
Với cái lắc đầu, cô trả lời không.
“Em cũng không biết đọc, không biết viết?” Cô tiếp tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Vậy ai đã viết chúng?”, anh hỏi, nhớ đến những lúc anh chạm tay lên chúng, mân mê chúng một cách trân trọng, với ý nghĩ rằng Anna đã chạm lên chúng trước anh.
“Là James.”
“Là James à?” Karl nhìn cậu bé, ngồi đối diện với Anna, mắt chằm chằm về phía trước. “Em cố ý bảo nó viết thư vì em không biết viết chữ sao?”
“Em không bảo nó làm vậy.”
“Ồ, vậy em bảo nó làm gì? Em dạy dỗ thằng bé bài học như vậy sao?”
“Chúng em đã đồng ý với nhau. Chỉ vậy thôi! Chúng em muốn đi khỏi Boston và tìm một nơi khác để sinh sống. Chính James đã phát hiện mẩu quảng cáo của anh và đọc cho em nghe. Chúng em quyết định sẽ cùng nhau khiến anh phải kết hôn với em.”
“Cùng nhau quyết định để bắt Karl Lindstrom này cưới một phụ nữ hai mươi lăm tuổi, theo đạo Công giáo, biết đọc biết viết, biết dạy dỗ con cái, biết nấu ăn, biết làm xà phòng, và biết làm vườn ư?”
Hai gương mặt tội lỗi ngồi im lặng.
“Còn giờ thì ai sẽ làm những công việc đó đây, Anna? Ai sẽ dạy lũ trẻ biết chữ? Chắc anh phải đem chúng theo ra ngoài đồng và dạy chúng luôn ư?”
Kiểu nói thông thường của anh về chuyện con cái luôn khiến má cô ửng hồng, nhưng cô vẫn trả lời một cách tràn trề hy vọng, “James có thể dạy chúng”.
“James? Em nói là James à? Nó sẽ phải giúp anh đốn củi và làm đồng. Sao James có thể xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc được?”
Cô không có câu trả lời.
“Tại sao James học chữ còn em thì không?”, anh hỏi.
“Lúc mẹ em tỉnh táo, bà cho James đi học, nhưng bà thấy con gái thì không cần biết chữ, vì vậy, bà để em ở nhà.”
“Bà làm mẹ kiểu gì mà cho con trai đi học, khi nào thì bà tỉnh táo? Tỉnh táo gì cơ chứ?”
Lần này, James cứu Anna khỏi việc nói dối cũng như nói quá nhiều sự thật. Cậu xen vào, “Nhà em không có nhiều tiền, ngay cả khi Barbara chưa bị bệnh rồi chết. Chúng em sống với… bạn của bà, và em phải đi ra ngoài để tìm việc làm. Bà nghĩ em còn nhỏ, không nên đi làm việc sớm, thỉnh thoảng, khi bà… tỉnh táo hơn, xin lỗi, không phải tỉnh táo. Đó là lúc em phải đi học, đủ để biết đọc và biết viết”.
Bối rối, Karl hỏi, “Barbara? Ai là Barbara?”
“Đó là tên của mẹ em.”
“Em gọi mẹ mình là Barbara à?” Karl không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ lại gọi mẹ mình bằng tên riêng. Bà là mẹ kiểu gì mà cho phép con mình làm vậy?” Dù không ai trả lời, anh hỏi tiếp. “Em nói là em không có việc làm ở Boston và đó là lý do tại sao em muốn đi khỏi nơi đó.”
“Ồ, không! Không phải. Ý em là…”
“Này, cậu bé.” Karl yêu cầu. “Thế nào mới là sự thật đây? Em có làm việc hay không?”
Cậu nuốt một ngụm không khí rồi dũng cảm nói, với chất giọng cao kỳ lạ.
“Em chỉ đi móc túi.”
Karl lại tiếp tục choáng váng. Anh nhìn lên gương mặt non choẹt kia, cố hình dung việc cậu ta đã làm. Sau đó, anh nhìn sang Anna đang ngồi ủ rũ và nhìn chăm chăm vào con đường nhỏ hẹp phía trước.
“Mẹ em biết điều đó chứ?”, anh hỏi, cẩn trọng nhìn Anna. Nhưng anh không thấy dấu hiệu của sự nói dối, chỉ thấy một nét buồn làm cô trông già dặn hơn.
“Bà biết”, cô nói. “Bà cũng chỉ là một người mẹ.”
Âm điệu trong giọng nói của cô làm Karl tan chảy. Sự bình tĩnh của cô khiến anh đột nhiên cảm thấy tiếc cho họ vì đã có một người mẹ như vậy. Karl nghĩ đến mẹ anh, nghĩ đến hơi ấm và tình yêu thương dành cho gia đình của bà, bà đã nuôi nấng, dạy dỗ con cái về giá trị cao quý của sự chân thật. Cha Pierrot đã đúng khi căn dặn anh phải chuẩn bị tinh thần để dạy dỗ họ. Có vẻ như anh phải dạy dỗ Anna và cậu bé những điều mà người mẹ dễ dãi của họ không làm cho họ. Hơn bao giờ hết, đối với anh, Anna là một đứa trẻ, một đứa trẻ ương ngạnh như em cô vậy.
“Ở đây, ở nơi hoang dã này, em sẽ không thấy nhiều túi để mà móc đâu”, Karl nói. “Ở đây chỉ có những công việc chất phác để cho một cậu bé phải lao động chân tay từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn mà thôi. Đây là một nơi lý tưởng để em quên đi công việc móc túi mà em đã từng làm.”
Ki.ko.Xiao
Cả hai chị em quay sang nhìn Karl cùng một lúc, sau đó họ nhìn nhau mỉm cười, biết rằng họ lại được tha thứ. Anna trộm nhìn khuôn mặt của Karl, mũi anh rất thẳng với nét mặt của người Bắc Âu, gò má anh cháy nắng, mái tóc anh xoăn màu bạch kim giống như những con sóng chìm ngập trong ánh mặt trời, lượn quanh vành tai hình vỏ trứng và đôi môi vừa mới lướt nhẹ trên môi cô cách đây không lâu. Ôi, nhìn anh ấy thật quyến rũ và đáng ca tụng! Cô tự hỏi tại sao có một người đàn ông tốt như vậy, kiểu cách của anh ta như thế nào, anh ta đã ở đâu, sao bây giờ mình mới được gặp?
Anh nhìn thoáng qua cô, cô thề là mình đã thấy anh mỉm cười. Sau đó, anh đẩy những khúc gỗ ra chỗ khác.
Những việc quan trọng dường như đã được giải quyết, hương thơm của mùa hè thoảng qua vai Anna như những hạt bồ công anh bay trong gió. Cô siết chặt đầu gối và mỉm cười nhìn con đường mòn nhỏ hẹp phía trước. Lần đầu tiên trong đời cô nhận ra vẻ đẹp của cảnh vật bình dị xung quanh mình.
Họ vừa đi qua một cánh rừng nguy nga, tráng lệ với những hàng cây xanh ngát, khoảng trống giữa chúng là những cánh đồng chăn thả rất thích hợp để chăn gia súc. Những thân cây to lớn, xòe rộng tán che phủ những cây nhỏ hơn, cùng nhau vươn cao lên. Bầu trời được thêu dệt hình những chiếc lá. Anna nghiêng đầu qua để ngắm nhìn những mái nhà màu xanh lục bảo phía trên.
Karl nhìn chiếc cổ thanh mảnh của cô khi cô say sưa ngước nhìn những tán cây, anh thầm cười điệu bộ trẻ con của cô. “Sao, em nghĩ thế nào về Minnesota của anh?”
“Em nghĩ anh nói đúng. Ở đây tốt hơn các vùng đất ở đồng bằng.”
“Tốt hơn nhiều chứ!”, Karl nói tiếp, hài lòng về câu trả lời của cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy nơi anh ngồi rộng rãi và trơn trượt.
“Ở đây có rất nhiều gỗ cho những người đàn ông có thể đặt tên. Cây thích!
Có rất nhiều loại cây này quanh đây, chúng cho loại nhựa tốt mà em sẽ thấy không loại cây nào có được.” Anh chỉ tay, vươn dài phần cánh tay về phía trước mũi Anna. “Thấy không? Đây là cây thích trắng, dài cả trăm dặm và cho ra mười hai gallon nhựa cây mỗi năm. Và vô số thứ, nào ván ép, gỗ nguyên khối, nào gỗ có chấm như hình mắt chim, lá,…” Anh cười thầm trong cổ họng. “Khi em cắt thân cây để lấy nhựa, em sẽ ngạc nhiên, nó rất cứng… nhựa của nó có thể dùng để đánh bóng vật dụng, khiến chúng trở nên sáng như nước vậy.”
Anna chưa từng biết nhiều điều về cây cối đến vậy. Cô thấy buồn cười khi anh kể về chúng. Họ đi xa thêm một đoạn nữa trước khi anh tiếp tục chỉ vào những loại cây khác.
“Em thấy cây đó không? Đó là cây cào cào mật, xẻ gỗ nó dễ dàng như bổ một quả táo vậy. Còn đó là cây hạt dẻ, cũng là một loại cây dễ xẻ gỗ để làm những tấm ván phẳng như mặt sữa trên đĩa.”
Họ đi qua một khoảng trống đầy nắng nữa.
Anna nheo mắt và ngước lên nhìn Karl. Anh nhìn xuống gương mặt hứng khởi của cô, cái mũi nhăn nhăn, nụ cười dễ thương. Anh cảm thấy vui sướиɠ khi cô không thấy đề tài này quá buồn tẻ.
Anna tiếp tục nhìn quanh, trực giác nói cho cô biết anh đang hài lòng về cô.
Cô chỉ vào một loại cây khác và hỏi, “Còn đây là cây gì?”.
Karl nhìn theo hướng ngón tay cô. “Đó là cây giẽ gai.”
“Nó dùng để làm gì?”, cô hỏi, nhìn theo hàng cây khi xe đi ngang qua.
“Giẽ gai? Em gọt chúng và dùng dao khắc lên, anh chưa thấy loại cây nào có thể khắc lên dễ dàng như giẽ gai. Khi em chà bóng chúng, không còn gì đẹp hơn.”
“Ý anh là mình cũng có thể khắc lên các cây lớn phải không?”, James xen vào.
“Có thể thử, nhưng cũng rất có thể em sẽ phải thất vọng. Em thấy đấy, có những người không am hiểu về cây cối. Họ nghĩ gỗ chỉ là gỗ và họ chặt những loại cây mà họ không biết dùng để làm gì. Em phải tìm hiểu xem loại cây đó tốt ở điểm nào, như thế, em sẽ không thất vọng. Vì khi anh xẻ cây cào cào mật, khắc lên cây giẽ gai, hoặc xẻ ván từ cây thông và cây hạt dẻ, anh cũng như người khác. Anh không thể yêu cầu một người thợ rèn nướng cho anh một cái bánh, đúng không? Hay người thợ nướng bánh làm cho anh một cái móng ngựa.” Karl nhoẻn miệng cười. “Nếu vậy, anh sẽ phải ăn cái móng ngựa và đóng miếng bánh vào chân con ngựa.”
Karl và Anna cười vui vẻ, làm Karl cảm thấy anh cũng đủ thông minh và lạc quan hơn.
“Kế tiếp đi anh”, James nói. “Em thích nghe về các loại cây.”
Anna nhìn lên quai hàm Karl trong khi anh liên tục đưa mắt nhìn ra trước rồi quay ra sau khi họ đang đùa nghịch trên đường. Cô nghĩ cô chưa từng thấy một người nào hoạt bát như anh.
“Chúng ta sẽ sớm nhìn thấy những cây sồi”, anh tiếp tục. “Cây sồi thường mọc trong lùm. Cây sồi trắng cho ta ván lợp trần nhà với độ bền hơn năm mươi năm. Em nghe không, năm mươi năm cơ đấy! Đó là khoảng thời gian dài, năm mươi năm, dài hơn cả cuộc đời của ông anh…”
“Ai cơ?”, Anna ngắt lời anh, đanh mặt lại.
“Ông của anh, cha của mẹ anh. Ông dạy anh rất nhiều về các loại cây, như cách anh đang làm… Ông dạy cho anh bài học đầu tiên là cách xẻ gỗ.”
Anna nghiền ngẫm về ý tưởng yêu mến mảnh đất này và các loại cây do ông của Karl trồng. “Nhưng ông… ông anh?” Anna cảm thấy từ ngữ mình dùng thật lố bịch nhưng Karl gật đầu, lắng nghe cô. “Ông đã mất chưa?”
“Ông đã mất cách đây vài năm sau khi ông dạy cho anh những bài học về gỗ.
Nhưng bà anh thì còn sống ở Thụy Điển.”
Một sự tiếc nuối thể hiện qua giọng của Karl. Anna rất muốn nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh. Karl lúc này trông thật thẫn thờ nhưng một lát sau, anh nhìn xuống họ như muốn xin lỗi vì đã làm họ bận tâm về sự cô độc của mình.
Không sao cả, Anna cười với một thông điệp ngấm ngầm, sau đó, cô nói, “Anh nói tiếp đi… Em đã xen ngang. Anh đang nói về những cây sồi”.
“À, những cây sồi…” Nhìn anh trông hớn hở trở lại, và Anna thích anh luôn như thế. “Em có biết khi em xẻ gỗ cây sồi chúng sẽ có những đường vân gỗ tự nhiên tuyệt đẹp, nhìn như những giọt mưa rơi vào những kênh đào hoặc như dòng nước ở dòng sông đổ ra thác nước. Đó là sự thật. Nhưng khi cần gỗ để làm hàng rào, anh sẽ sử dụng gỗ sồi đỏ vì khi anh thử bổ rìu vào gỗ sồi trắng, nó không được phù hợp lắm! Nó quá cứng. Gỗ hồ đào rất tốt để làm cán rìu, nhưng ở đây không có loại gỗ này. Gỗ cây tần bì cũng khá tốt, nó nhẹ, cứng và nảy lên.”
“Nảy lên?”, James hỏi, bối rối với loại gỗ nảy lên.
“Đúng thế, để hấp thụ lực từ bàn tay khi mình bổ rìu vào.”
“Còn những loại cây nào khác mà anh biết?”
“Ở đây không có nhiều cây sơn thù du, hình như có một cây ở đâu đó. Với gỗ sơn thù du, anh làm những cái chêm gỗ hoặc dùi gỗ. Với cây liễu, anh tước thành sợi dài, những cây lớn cho bóng râm và trồng để trang trí.” Karl cười. “Có những cây chẳng để làm gì, chỉ để làm đẹp và trang trí, và chỉ thế thôi, chúng rất vui vẻ.”
James cười nghiêng ngả, “Anh Karl, cây thì làm sao vui vẻ được?”
Cậu tựa khuỷu tay vào đùi và chăm chú ngắm Anna đang nhìn anh chàng tóc vàng đang toét miệng cười như thể đã biết được điều gì đó rất đặc biệt. “Anh Karl, dù sao anh cũng biết rất nhiều về chúng”, James nói, ngồi xuống và nhìn Karl, tự hỏi làm sao mình có thể học được nhiều điều như anh ấy. Karl chỉ mới hai mươi lăm tuổi!
“Như anh nói, anh học từ ông và cha anh ở Thụy Điển, rừng rậm nơi đó gần giống với Minnesota này. Đó là lý do vì sao anh đến đây thay vì đến thành phố Ohio. Anh cũng học hỏi từ các anh trai mình. Bọn anh đã làm việc với các cây gỗ nhiều lần lúc bọn anh còn nhỏ, nhỏ hơn cả em bây giờ. Anh nghĩ anh hơi chậm trễ khi bây giờ mới bắt đầu dạy cho em. Em phải học gấp đôi những gì anh học lúc còn nhỏ đấy!”
Tuy James phát hiện ra vẻ trêu chọc trong giọng nói của Karl nhưng cậu cảm thấy rất hào hứng. “Vậy hãy nói thêm về cây gỗ cho em nghe đi”, cậu đề nghị một cách chóng vánh, ước sao mình có phép thuật để học nhanh hết mức có thể, tình yêu dành cho gỗ của Karl dường như đã truyền sang cậu tự lúc nào.
“Đây là những cây thông, bạn tốt của những người đốn củi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì họ sẽ tiết kiệm được sức lực. Hầu hết các loại cây đều có phần thân gỗ và lõi gỗ. Và chúng phải được cắt bỏ trước khi xẻ ra. Nhưng với cây thông thì chỉ cần tước vỏ, thế là đã có gỗ, em có nghe nói đến bụi thông và nhựa thông chưa?”
“Chưa, thưa anh”, James trả lời, nhìn lên những hàng thông cao vυ"t, đung đưa những chiếc lá nhỏ trên nền trời xanh.
“Anh sẽ nói cho em biết. Chúng là những dụng cụ để làm ván đóng trần nhà.”
“Vậy khi nào em có thể bắt đầu?”
Karl cười trước sự thiếu kiên nhẫn của cậu bé. “Khi nào đến lúc. Đầu tiên, em phải biết cách cầm rìu, và khi em đã thành thạo, em sẽ biết cách sống sót trong bất kỳ khu rừng nào. Giống như con người biết giá trị của muối sẽ sống sót, người đàn ông biết cầm rìu sẽ sống được ở nơi hoang dã.”
“Em chưa từng sử dụng rìu.”
“Em biết sử dụng súng trường không, em trai?”, Karl hỏi, đột ngột thay đổi đề tài.
“Thưa anh, không.”
“Em có nghĩ em phải biết cách sử dụng nếu bị bắt buộc không?”
“Em không biết nữa.”
Điều này làm Anna quắc mắt nhìn Karl. Giọng của anh vẫn không thay đổi, nhưng nó mách bảo với cô rằng câu hỏi cuối cùng của anh không bình thường như những câu hỏi khác. Chắc chắn rồi! Mắt Karl đang nhìn đảo qua đảo lại.
“Chuyện gì vậy?”, Anna hỏi, một hơi lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng cô.
“Này, em trai, trèo ra phía sau”, Karl nói một cách bình tĩnh nhưng cương quyết.
“Có một khẩu súng trường ở đó. Cầm lấy nó nhưng phải cẩn thận. Nó đã được nạp đạn.”
“Có chuyện gì vậy anh?”, James hỏi.
“Bài học đầu tiên của em ở nơi rừng rậm này là khi anh bảo em cầm khẩu súng trường, em cần phải nhanh tay như thể mạng sống của em phụ thuộc hoàn toàn vào nó, vì đó là sự thật.” Không khó nhọc, James bò ra phía sau xe vì lời nói của Karl không có vẻ thô thiển hay chỉ trích. Họ nói chuyện thật khẽ trong khi Karl thận trọng quan sát khu rừng. “Bây giờ, em trèo lại đây, nhớ cẩn thận cái đầu của chúng ta khi em trèo qua đấy.”
James nhanh chóng làm theo.
“Chuyện gì vậy?” Anna khăng khăng muốn biết, cảm thấy lo sợ hơn.
“Đó là mùi”, Karl trả lời. “Em ngửi thấy mùi gì không? Mùi của mèo rừng.”
Cô ngửi đi ngửi lại nhưng chỉ thấy mùi thơm của nhựa thông. “Em không ngửi được gì ngoài mùi nhựa thông”, cô nói.
“Lúc đầu có mùi nhựa thông nhưng bây giờ còn có cả mùi mèo rừng. Chúng là hổ ở rừng này đấy. Chúng rất xảo quyệt, chúng thường núp ở những cây thông vì nhựa thông có thể giúp che đậy mùi của chúng. Vì vậy, chúng ta phải khôn ngoan hơn chúng và phải sẵn sàng khi nhìn thấy chúng. Hãy dán mắt vào những cái cây phía trên, chúng ta phải hết sức thận trọng. Cành cây rất cao và lũ hổ có thể ẩn nấp trong đấy, chúng chờ đợi để vồ lấy bất cứ thứ gì đang di chuyển phía dưới này.”
Anh nói một cách hết sức bình tĩnh khi trao đổi về thuộc tính của vùng đất này. Mặc dù vậy, Anna vẫn thấy sự sợ hãi sôi sục trong máu. Đột nhiên, cô nhận ra cô và James hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiểu biết của người đàn ông này về khu rừng.
“Khẩu súng sẽ giật mạnh khi em bắn, vì vậy, em phải kéo hết chốt về phía vai mình trước khi bóp cò, nếu không, em sẽ bị bầm vai. Đây là khẩu súng tốt, nạp đạn nhanh, sản xuất tại Mỹ, ở hạt Windsor của tiểu bang Vermont. Nó sẽ không làm hại em nếu em biết cách sử dụng nó một cách chính xác. Một khi cần gạt đã được nâng lên, em sẽ cắt phần đuôi của viên đạn, để lộ phần thuốc nổ ra. Cô nàng này không có đá lửa đâu, nàng cũng không cần ngòi nổ, vì vậy, em đang nắm giữ sinh mạng của mình đấy! Khi em cầm nó, nghĩa là em đang trân trọng nó. Nào, bây giờ em nhấc nó ra khỏi vai đi và dựa nó vào thành xe! Hãy quen với cảm giác này và đừng sợ hãi khi em phải bắn.”
Khẩu súng trơn trượt, thiết kế đơn giản, chỉ có một cái chốt, trơn tuột trên tay James khi cậu nhấc nó ra. Anna cảm thấy trống ngực cậu bé đập thình thịch, vừa hào hứng vừa lo sợ. Cô mong Karl sẽ tự tay cầm lấy khẩu súng, nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô, anh nói ngay, “Nếu em phải bắn, em nhớ phải nắm chặt, vì theo kinh nghiệm, con ngựa sẽ hoảng loạn. Anh có thể xử lý việc này, nhưng tốt hơn là anh sẽ cầm cương. Em ổn chứ, em trai?”
“V… âng, thưa anh.”
Những chú ngựa hí vang và Karl dỗ dành chúng, “Này Belle, này Bill, ngoan nào!”. Yên cương rung lên, những chú ngựa như hiểu ý anh và gật gù đồng ý. Lần nữa, Karl thì thầm, “Ng… ngoan nào!” Sau đó, anh nói với James. “Thoải mái với khẩu súng đó đi, em trai. Em ôm ở vị trí ba giờ đấy. Khi em không biết chuyện gì đang xảy ra và em không biết mình sẽ chờ đợi bao lâu, em có thể bị căng thẳng vì không có việc gì theo ý muốn. Thư giãn chút đi, và phải để mắt quan sát trong khi em đang ôm khẩu súng.”
“Nhưng… nhưng em chưa bao giờ thấy hổ rừng cả”, James nói và nuốt nước bọt.
“Chúng ta không chắc đó là hổ mà, có thể là mèo rừng. Nếu đó là hổ rừng, nó sẽ có màu vàng nâu, giống như màu bánh xếp chín vàng, với một chiếc đuôi dài duyên dáng. Còn nếu là mèo rừng, nó sẽ có màu xám như da trâu, thật khó để phát hiện ra nó khi nhìn lên chỗ dày đặc lá cây trên đấy. Thỉnh thoảng, chúng ta có thể thấy mèo hoang Mỹ, đuôi cụt và màu nâu đỏ. Chúng nhỏ hơn hổ rừng nhưng rất khó bị phát hiện.”
Bỗng nhiên có một tiếng nổ. Anna giật bắn người.
“Chỉ là quả sồi rụng xuống thôi”, Karl giải thích. “Hiện tại, chúng ta đã đi đến những cây sồi. Bây giờ, em có thể hiểu ý nghĩa của những nhánh cây cao.” James chú ý cách Karl liên tục nhìn hai bên trái phải. Karl ngồi thẳng người, cơ thể anh căng thẳng. “Có rất nhiều gỗ sồi ở Minnesota này, và rất nhiều trái sồi để làm thức ăn cho lợn, nhờ đó chúng sẽ phát triển nhanh và mập mạp. Vấn đề là chúng quá ngốc nghếch, chỉ biết ở nhà và thỉnh thoảng còn bị lạc trong rừng.
Thế là chúng ta phải đi tìm chúng.”
“Tại sao anh không làm hàng rào cho chúng?”, James hỏi.
Anna thầm nghĩ hai người này chắc bị mất trí khi mải nói chuyện lợn và quả sồi vào lúc này.
“Ở Minnesota, chúng ta xây hàng rào để giữ con vật ở phía ngoài, không phải ngược lại. Khu rừng này rất giàu nguồn thức ăn để chăn nuôi gia súc, chúng ta có thể thả chúng ở bất cứ nơi nào. Chỉ có vườn rau của chúng ta mới cần đến hàng rào, để những con lợn tham ăn không ăn hết nguồn thức ăn dự trữ cho mùa đông của chúng ta. Anh đã thấy lũ lợn ủi sạch một vườn củ cải và ăn hết mọi thứ trong chớp mắt. Ôi, lợn rất thích củ cải! Nếu một gia đình mất mùa củ cải, điều đó có nghĩa là sẽ có người đói trong mùa đông năm ấy.” Karl đổi tư thế, ngồi một cách thả lỏng hơn. Cả Anna và James đều cảm nhận được điều này trước khi anh nói, “Bây giờ, mọi việc ổn rồi. Hai người có thể nghỉ ngơi”.
“Sao anh biết?”, James điều tra.
“Nhờ vào những con sóc. Hai người có thấy sóc không?”
Anna nhìn quanh nhưng không thấy chú sóc nào. “Ở đâu?”, cô hỏi và nheo nheo mắt.
“Ở đó.” Nhìn theo hướng chỉ tay của Karl, cuối cùng cô cũng thấy một cái đuôi xù lông rậm rạp, nhảy lên những cây sồi. “Lũ sóc sẽ núp vào tổ nếu lũ mèo đến gần. Và khi mọi người thấy chúng tự do chạy nhảy trên những cây sồi, có nghĩa là mối đe dọa đã qua. Nhưng em nên giữ khẩu súng thêm một chút nữa, đặt chúng lên đùi mình đi, em trai. Em đã làm rất tốt!”
Một cảm xúc tự hào mà James chưa bao giờ có trước đây tràn đầy l*иg ngực cậu. Sự hả hê sau khi đã thoát khỏi nguy hiểm rất mới mẻ đối với cậu. Nó hoàn toàn khác những cảm xúc cậu có trước đây. Cầm súng như một người đàn ông, được Karl tin tưởng để làm việc này, trở thành người bảo vệ cho mọi người khi có nguy hiểm, tất cả những điều này tạo nên một cảm xúc thăng hoa của sự trưởng thành trong con người cậu bé.
Ki.ko.Xiao
“Vậy là em đã học được bài học đầu tiên về rừng rồi đấy!”, Karl lưu ý.
“Vâng, thưa anh”, James trả lời, đôi má cậu phồng lên.
“Vậy em nói xem, em đã học được gì nào?”
“Phải cẩn thận ở rừng thông vì lũ mèo che giấu mùi của chúng ở đấy. Còn những cây sồi là nơi rất thích hợp để hổ rừng ngồi trên đó. Nhìn lũ sóc và giữ súng đến khi thấy chúng xuất hiện. Và…” James giữ sự trịnh trọng nhất cho câu nói cuối cùng, “nói chuyện to lên để đuổi lũ mèo”.
Anna ngạc nhiên, không nói nên lời. James đã học được bài học này chỉ từ ví dụ của Karl nêu lên. Cô chưa bao giờ thấy em trai mình nhanh nhạy đến thế!
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Karl khen ngợi, “Em cũng nhanh nhạy lắm, em trai. Em có nghĩ chị mình cũng thế không?” Anh liếc nhìn Anna.
Cô nghiêng đầu một cách hơi ngang tàng theo kiểu của cô, cố tìm thêm những chú sóc khác trong khi nói, “Cô ấy học khá nhanh rằng mình có thể phải chịu đựng một công việc như là chăn lợn trong rừng và vây chúng lại, và cô ấy sẽ ăn rất nhiều củ cải, loại thức ăn mà cô khinh thường”.
Lần đầu tiên, Karl phá lên cười một cách không cưỡng lại được. Đó là kiểu cười lúc thanh lúc trầm, khiến Anna vừa cảm thấy vui vừa ngạc nhiên, và nó khiến James cũng phải cười theo. Giữa Karl và Anna đã có quá nhiều sự căng thẳng, tiếng cười vang lên lúc này đúng là sự cứu rỗi cho tâm hồn họ.
“Trong trường hợp này”, Karl nói, “chúng ta nên đi kiểm tra những cây hết bơ ở trong rừng, để khi anh và James đang ăn củ cải, chị gái cậu ta có thể ăn bánh mì, hả James?”.
“Vâng, thưa anh!” James hớn hở đồng ý, sau đó họ lại tiếp tục cười khi câu nói sau được thêm vào, “Để làm gì?”.
Vì từ cây hốt bố và cú nhảy đồng âm, Karl giải thích với Anna rằng anh đang nói đến những cây hốt bố, loại cây dùng để làm men bánh mì. Mỗi mùa hè, anh đều đến nơi này hái quả để dùng suốt cả năm. Anh nghĩ đây là những cây hốt bố to nhất thế giới. Anh cũng nghĩ chúng chưa chín – vì vẫn còn sớm – nhưng chúng ta nên kiểm tra chúng thường xuyên, mỗi khi chúng ta đi ngang qua đây.”
Karl dừng xe lại trên một đoạn đường trông không khác gì những đoạn đường khác.
“Tại sao anh biết phải dừng ở đây?”, Anna hỏi.
Anh chỉ tay vào cái cây phía trước mặt. “Bằng vết cắt này”, anh trả lời. “Anh biết chúng ở đây, phía trước những cây sồi.”
Một vết cắt màu trắng dài nằm trên thân cây, chỉ cho Karl biết chỗ của những quả hốt bố, nhưng không thể nhìn thấy từ phía đường mòn. Anh dẫn họ đi sâu vào bụi cây, ôm súng bên tay. Anh dẫn họ đi qua chỗ bóng râm có hương thơm, lấy tay gạt những nhánh cây phía trước và phía sau, quay lại nhìn Anna cũng đang tìm đường đi qua những nhánh cây dày đặc, những cây cao tuổi này có hoa màu hồng và sẽ sớm phát triển thành những quả dâu rừng khi mùa thu sang. Cô cúi xuống, đưa khuỷu tay ra, gạt những nhánh cây sang một bên, cô bất ngờ nhìn lên và thấy đôi mắt màu xanh của anh đang đứng đợi cô đi qua.
“Cẩn thận đấy!”, anh nói.
Cô nhanh chóng nhìn đi nơi khác, tự hỏi đến khi nào mọi người mới thôi quở trách cô kiểu như thế. “Chúng là cây gì vậy?”, cô hỏi trong lúc phân tâm do còn đang suy nghĩ.
“Dâu rừng.”
“Dâu rừng dùng để làm gì?”
“Không nhiều”, anh trả lời, đi sát bên cô. “Vào mùa thu, chúng sẽ cho quả, nhưng quả của chúng có vị rất đắng. Tại sao chúng ta phải ăn loại dâu có vị đắng này trong khi có nhiều loại quả ngọt khác?”
“Ví dụ như quả gì?”
“Nhiều lắm”, anh trả lời. “Dâu tây, mâm xôi, dâu đen, lý gai, nho, việt quất.
Anh rất thích ăn việt quất. Anh chưa từng thấy vùng đất nào có nhiều quả dại đến thế! Việt quất ở đây to bằng quả mận. Ôi, ở đây còn có cả mận.”
Sau đó, họ đến chỗ của những cây hốt bố, những dây leo bám vào bụi cây và treo lủng lẳng như những chiếc lá nho. Mặc dù chúng chưa chín nhưng Karl vẫn thấy hài lòng. “Sẽ có nhiều quả cho mùa hè này đây! Có lẽ, Anna của mình sẽ không phải chỉ ăn củ cải.”
Từ lâu, anh luôn nghĩ cô là Anna của anh, không chút ngại ngần.
Anna thoáng nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng cô cảm thấy hơi nóng đang dồn lên đôi má.
Karl nhanh chóng quay lại với những quả hốt bố. Anh ngắt một chiếc lá to, dáng dẹp và nói, “Đây, nhìn nó này. Nếu khi nào em thấy những chiếc lá nào giống như thế này, hãy đánh dấu lại nhé! Chúng ta sẽ không phải đi xa để hái quả nếu em tìm được những cây gần nơi chúng ta sống hơn.”
Nơi chúng ta sống, cô nghĩ. Cô nhìn lên anh để tìm kiếm ẩn ý trong lời nói của anh. Cổ họng anh trống rỗng. Đột nhiên, yết hầu anh di chuyển lên xuống. Anh đang nghịch lá cây, chăm chăm nhìn chúng, xoay xoay cuống lá như thể anh không nhớ mình đã hái chúng. Cô chạm vào lòng bàn tay của anh, anh giật mình như thể vừa mới thức dậy. Thoáng chút bối rối, anh đặt chiếc lá lại vào bàn tay cô. Đôi mắt cô nấn ná ở đó thêm chút nữa, sau đó cô bỏ tay ra và mân mê chiếc lá.
Anh tiêu khiển với chiếc mũi đầy tàn nhang của cô. Anh đứng đó nhìn cô khi bóng anh phủ lên chân mày cô, anh nghĩ đến ngôi nhà cỏ xanh của mình, với chiếc giường có một bó cỏ xạ hương thảo chào đón. Làn da trên đôi gò má anh căng ra. Tại sao mình lại mơ về chuyện này? Anh đau khổ tự nhủ. Ngay lúc mọi thứ dường như rất đơn giản và nhẹ nhàng, ý nghĩ này thật khờ dại và sai lạc.
“Anh nghĩ chúng ta nên về thôi”, anh nói nhỏ nhẹ, nhìn thẳng vào James, người đang hái những cây nấm màu be. Karl đột nhiên mong cậu bé không có mặt ở đây để anh có thể đưa tay chạm lên đôi má của Anna.
Cô liếc qua và cảm thấy tim mình đập mạnh, ngay lập tức, cô cầm chiếc lá lên và tiếp tục mân mê.
Karl nuốt nước bọt và gọi James, “Em hái ít lá đi James vì đó sẽ là bài học thứ hai cho em”. Sau đó, anh quay người, dẫn đường để mọi người rời khỏi khu rừng, chiếc mũi nhỏ, vui tươi, đầy tàn nhang của Anna in hằn trong tâm trí anh.