Chương 15

Ngày hôm sau, Anna dậy sớm, đủ để chuẩn bị bữa sáng cho Karl và James. Cô làm xong trước khi hai người họ kịp phản ứng. Hãy để bọn họ thưởng thức bữa ăn sáng do mình nấu, dù họ có thích hay không! Họ có thể làm gì chứ, chỉ một ngày không có những quả dâu Thụy Điển thôi mà! Anna ném một cái nhìn đe dọa về phía James. Cậu đang háo hức muốn đi. Có vẻ thằng bé cũng bị một cô nàng Thụy Điển xinh đẹp hớp hồn rồi, Anna chua chát nghĩ, khiến bản thân càng cảm thấy khốn khổ hơn.

Khi Karl nói, “Nhanh lên, Anna, chúng ta phải đi ngay”, cô cảm thấy không mấy hài lòng và cô đã trả lời, “Hôm nay, em không muốn đi”.

“Không đi?”, anh nói lớn với vẻ sửng sốt. “Tại sao không, Anna?”

“Em nghĩ em nên ở nhà và làm công việc dọn cỏ. Rau củ cũng đang héo úa rồi. Dù sao, em cũng chẳng có việc gì để làm ở cái ngôi nhà đó, ngay cả anh cũng chẳng ngó ngàng gì đến em.”

“Đi nào, anh Karl!”, James gọi từ ngoài xe. “Nhanh lên!”

“Em chắc chứ, Anna?”, Karl hỏi. “Anh không muốn để em lại đây một mình, Anna.”

Cô sẽ cho anh thấy cô cũng có khả năng như Kerstin Johansons… thậm chí nhiều hơn thế nữa, hơn cả việc suốt ngày cứ ngồi bên cạnh những người đàn ông và lệ thuộc vào sự che chở của họ.

“Đừng có ngớ ngẩn, Karl, em có súng mà, phải không?”

Đó quả là ngày dài nhất trong cuộc đời Anna. Cô khóc rồi lại nín, nín rồi lại khóc, cho đến khi cô nghĩ mình đã gϊếŧ chết vườn rau củ tội nghiệp kia bằng những giọt nước mắt mặn chát. Cô làm việc một cách thô bạo, nhưng cả ngày hôm nay cô như tự quất roi vào người bằng những hình ảnh của Karl và Kerstin. Cô tưởng tượng anh gật đầu với Kerstin, nói cho cô ta biết bánh ga tô của cô ta ngon như thế nào. Cô tưởng tượng anh đang nói mình thích bím tóc vàng óng của cô ta như thế nào, rồi gần như ôm chầm lấy mái tóc Thụy Điển xinh đẹp ấy. Cô cũng tưởng tượng ra cảnh hai người họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Thụy Điển, rồi tự cô gieo vào lòng mình nỗi đau khổ to lớn hơn vì không thể trò chuyện với anh bằng thứ ngôn ngữ yêu dấu của anh. Thời gian trôi qua và Anna lại tiếp tục nhớ đến lúc Karl gọi cô là “con gà mái gầy gò bé nhỏ của anh” rồi tiếp tục trách móc bản thân mình vì ốm yếu. Anna không thể làm gì với dáng vẻ ốm yếu và khả năng nấu ăn dở tệ của mình, nhưng ít ra, cô cũng đã đi tắm! Nếu Karl muốn một người phụ nữ có mùi xà phòng thì cô đã làm thế rồi còn gì!

Cô đi tắm, sau đó chờ đợi, nhưng mặt trời vẫn còn ở trên cao phía đường chân trời. Sau đó, khi mặt trời từ từ lặn xuống những hàng cây ở phía Đông cũng là lúc Anna nghĩ ra một ý tưởng hoàn mỹ để làm vui lòng Karl. Cô sẽ đi tìm bụi cây việt quất và hái cho anh thật nhiều quả việt quất khiến anh nổi cả da gà! Anna hoàn toàn ủng hộ ý tưởng này vì nó sẽ làm cô bận rộn cho đến khi anh quay trở về; cho rằng đây cũng là một việc làm đúng đắn, cô lấy thùng đựng nước và đi ngay. Cô men theo con đường quen thuộc đến đập hải ly, đi dọc theo con lạch về hướng Bắc, sau đó băng qua một vũng nước cạn, hướng về phía Bắc để tìm bụi cây việt quất.

Cô nhìn lên bầu trời, ước tính đường đi của mặt trời, khoảng thời gian mặt trời sẽ lặn để quay trở về nhà và có mặt ở đó trước khi Karl và James quay về.

Chưa đầy hai mươi phút từ chỗ con lạch, cô đã tìm thấy bụi cây việt quất. Quả của chúng rất to, màu tím và mọng nước, số quả trên cây cũng nhiều như những con muỗi đang bay liệng trên không trung. Chưa bao giờ Anna phải chịu đựng cảnh bị muỗi đốt như lúc này! Cô hoa tay múa chân nhưng chúng vẫn có thể đốt cô trước khi cô kịp đuổi chúng bay đi. Cuối cùng, cô buộc phải rời khỏi bụi rậm đó. Nhưng Karl muốn ăn việt quất và cô quyết định anh phải có chúng. Cô di chuyển từ bụi rậm này sang bụi rậm khác, hϊếp tục hái quả cho đến khi thùng đã chứa hơn hai phần ba và thấy nó nặng hơn cô đã nghĩ.

Mặt trời đã xuống thấp hơn và cô quyết định ngừng tay để quay trở lại. Cô nghe tiếng róc rách của dòng suối và đi thẳng về hướng đó. Muỗi bay ra nhiều hơn khi màn đêm dần buông xuống. Nhưng cô cố gắng quên chúng đi, cô xách thùng việt quất và men theo dòng suối quanh co để trở về nhà, cho đến khi cô gặp mặt đường cua nơi con lạch chảy về hướng Bắc.

Khi đi tìm cây việt quất, cô không gặp vòng cua như thế này! Đúng là cô đã đi theo hướng mặt trời mọc rồi mà! Nhưng khi bước lui lại, cô gặp một ngã ba, nơi con lạch giao nhau và chúng đều chảy về hướng Bắc. Con lạch của họ lại chảy về hướng Nam, xiên về hướng Đông Nam!

Thùng việt quất trên tay cô trở nên nặng trĩu, mặt trời đang dần tắt, bóng tối dần xuất hiện. Anna hái một cọng dây liễu để làm quạt đuổi muỗi và đó là tất cả những gì cô có thể làm lúc này. Những con ếch bắt đầu xuất hiện trên cây và muỗi thì ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, Anna nghĩ mình không thể chịu đựng nổi những âm thanh inh ỏi này hay những mùi hôi hám xung quanh thêm một phút nào nữa! Cô cảm thấy mất phương hướng hoàn toàn, trong khi bầu trời phía Tây hiện lên một dải màu cam nhàn nhạt, khiến cho những cành cây trơ trọi trong bóng tối trông như những ngón tay đen rất khủng khϊếp.

Karl và James quay trở về nhà, mong muốn nhìn thấy khói trắng bốc lên từ phía ống khói và bữa khuya ấm áp đã được dọn sẵn. Nhưng tro than đã gần như nguội lạnh và không có bữa khuya nào cho họ. Karl đi ra ngoài vườn rau, thấy cỏ đã được dọn sạch. Anh đi qua ngôi nhà mới và bước vào trong. Trời tối đen vì trong nhà không có ánh mặt trời. Anh không thể nhìn rõ những vật trong góc tường.

“Anna?”, anh gọi. “Em có ở đây không?” Nhưng chỉ có tiếng chim kêu ríu rít ở gần chỗ ống khói trả lời anh. “Anna?”

Anh gặp James ở ngoài sân. “Chị ấy cũng không có ở trong nhà suối”, James nói. “Em kiểm tra rồi.”

“Vẫn còn chuồng ngựa.”

“Chị ấy cũng không có ở trong đó. Em cũng tìm rồi.”

Trái tim Karl bắt đầu đập mạnh. “Chắc cô ấy đi ra hồ nước.”

“Một mình sao?”, James hỏi với vẻ hốt hoảng.

“Đó là nơi duy nhất mà anh có thể nghĩ ra.”

Họ chụp lấy khẩu súng và đi thẳng ra phía hồ nước. Tại sao Anna không đem theo súng nếu cô ấy đi vào rừng một mình? Đây là khoảng thời gian hoạt động của lũ động vật săn mồi. Karl biết hồ nước là nơi có rất nhiều sinh vật đáng sợ – chúng có móng, răng và cả sừng nữa. Nhưng trong hồ không có con vật nào, cũng không có Anna.

James không thể nghĩ ra nơi nào khác mà chị cậu có thể đi. Buồn rầu, cậu quay đầu lại và đi về nhà. Cậu đi phía trước Karl, mắt vẫn dán vào màn đêm cả hai phía, hy vọng nhìn thấy chị cậu xuất hiện trong bóng đêm. Lúc họ về đến nhà, mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, chỉ còn chút thời gian ít ỏi trước khi ánh sáng lờ mờ này cũng tắt ngấm.

“Chị ấy có đi bộ đến nhà Johansons không?”, James hỏi với vẻ hy vọng.

“Chúng ta đã gặp nếu cô ấy đi đường đó đến gặp chúng ta.” Lông mày của Karl hiện lên một câu hỏi ẩn chứa đầy lo lắng.

“Còn con đường nào khác dẫn đến đó không?”

“Không. Chỉ còn một con đường mòn chạy thẳng tới Fort Pembina ở Canada. Nhưng tại sao cô ấy lại đi hướng đó?”

“Anh Karl, em sợ”, James nói, đôi mắt cậu mở to, vẻ bối rối.

“Khi mà em lo sợ thì cũng là lúc tốt nhất em đánh mất trí thông minh của mình, em trai ạ.”

“Anh Karl, em biết chị Anna đang khóc rất nhiều đấy.”

Karl cảm giác như James đang lấy một cây đũa sắt nóng, ghim thẳng vào giữa tim anh. Anh vừa nghiến răng vừa nhìn chằm chằm xung quanh. “Hãy im lặng và để anh suy nghĩ.”

James làm theo nhưng cậu không bình tĩnh được khi Karl cứ đi qua đi lại, vò đầu bứt tai và chẳng nói gì. Karl nhóm lửa, quỳ gối xuống trước khi nó bùng cháy. Cuối cùng, khi James cảm thấy không thể im lặng lâu hơn, Karl nhảy dựng lên và hét to, “Đếm số thùng đi!”.

“Cái gì?”

“Đếm số thùng trong nhà suối đi, em trai! Ngay bây giờ!”

“Vâng, thưa anh!” James chạy ra khỏi cửa trong khi Karl chạy trối chết vào chuồng ngựa để xem có thùng nước nào trong đó không.

Họ gặp nhau ở ngoài sân và trời đã gần tối.

“Bốn”, James báo cáo.

“Ba”, Karl nói. “Mất một thùng!”

“Mất một thùng sao?”

“Nếu cô ấy lấy một thùng, chắc cô ấy đã đi đâu đó để lấy một thứ gì đó. Mà thứ gì nhỉ? Đất sét ư? Không, chúng ta đã đi ngang hố đất sét rồi. Việt quất?

Không, cô ấy không biết đường đi mà… Đợi đã!”

Hai người họ đều nghĩ đến một nguyên nhân.

“Anh đã nói với tụi em rằng cây việt quất mọc ở hướng Tây Bắc của khu đất.”

“Đúng rồi! Dắt lũ ngựa lại đây, James và chạy đến nhà Johansons. Nếu Anna bị lạc trong rừng, chúng ta phải có thêm người để tìm kiếm cô ấy. Bây giờ, trời đã tối rồi.”

Karl đốt một bó đuốc cỏ chi hương bồ để James mang theo, thắp nó lên và đưa cho James, anh ra lệnh, “Quay trở về càng sớm càng tốt. Bảo họ nhớ đem theo súng và lửa nhé. Nhanh nào, em trai!”.

“Vâng, thưa anh!”

Biết không thể đi một mình, một người thì quá ít ỏi so với khu rừng rậm rạp này, Karl buộc bản thân mình phải bình tĩnh trong khi chờ James quay về từ nhà Johansons. Trong khi đó, anh tiếp tục buộc cỏ chi hương bồ để tạo thành những bó đuốc cho mọi người đem theo lên đường tìm kiếm. Anh buộc chúng thành từng bó tám cái để mỗi người có thể cột phía sau lưng. Cuối cùng, James cũng đã quay về cùng với gia đình Johansons. Họ không phí thời gian để đặt câu hỏi, ngoại trừ việc Karl phải trả lời một số câu hỏi cần thiết để đảm bảo rằng mọi người không bị lạc khi đi tìm Anna.

“Chúng ta sẽ chia ra làm bốn phía từ con lạch này”, Karl giải thích, có nghĩa là mọi người sẽ đi theo những góc chín mươi độ từ phía con lạch. “Mọi người đi tản ra theo hình quạt trong phạm vi của ánh sáng từ ngọn đuốc giữa chúng ta. Đừng bao giờ đi quá xa so với ngọn đuốc gần mình nhất. Nếu đuốc của người nào bị tắt, hãy ra hiệu cho người kế bên mình. Nếu ai tìm được Anna, truyền tin theo hàng dọc đến người cuối cùng. Khi chúng ta đi vào sâu trong rừng mà tôi nghĩ là cô ấy không có ở đấy, tôi sẽ bắn một phát súng. Điều này có nghĩa là mọi người sẽ phải quay về bên phải, bước tám trăm bước trước khi quay đầu trở lại dòng suối.”

“Đừng lo lắng, Karl”, ông Olaf nói, “chúng ta sẽ tìm ra cô ấy”.

“Mọi người lấy tro trong thùng, thoa lên mặt và tay mình”, Karl ra lệnh, “bằng không, muỗi sẽ ăn thịt tất cả chúng ta đấy. Khi người nào tìm thấy Anna, hãy dùng tro trên mặt và tay mình thoa lên người cô ấy. Cô ấy chắc sẽ bị muỗi đốt nhiều lắm đấy, tôi e là thế”.

Họ theo sau Karl và James vào trong rừng, dọc theo con lạch bập bềnh, sâu hơn, sâu hơn cho đến khi Karl ra lệnh mọi người tản ra. Họ tản ra từ phía con lạch, bước đi trong đêm đen kêu vo ve với ngọn đuốc nhấp nháy, cảnh tượng đó đủ làm trái tim gan dạ nhất cũng phải lo sợ.

Mỗi người đều tự hỏi vì sao Anna lại đi vào đây một mình mà không có tro để bảo vệ khỏi lũ muỗi khát máu, không có đèn để soi đường, không có súng để tự vệ trước lũ thú săn đêm luôn rình rập trong rừng. Họ căng mắt, căng tai ra để nhìn, để nghe, họ gọi tên cô đến khản cổ họng.

Karl và James đi tìm cô với ý nghĩ điên cuồng rằng cô đang bị thương, đang khóc lóc, hoặc đã chết.

Karl trách móc bản thân mình vì đã để cô ở nhà ngày hôm nay trong khi lẽ ra anh phải cương quyết đưa cô đi theo. Anh nghĩ đến khu vườn đã được dọn sạch cỏ và cố nuốt vật gì đang nghẹn lại nơi cổ họng mình. Anh nghĩ đến sự lạnh nhạt của họ và nguyên nhân của nó, cả việc đã lâu họ không ân ái cùng nhau. Anh nghĩ đến lời James vừa nói, “Em biết chị Anna đang khóc nhiều lắm, anh Karl”. Anh cũng biết Anna đang khóc nhiều lắm.

Tại sao anh không làm theo những lời răn dạy khôn ngoan của Cha Pierrot? Tại sao anh không nói ra hết với Anna những gì mình đang nghĩ khi anh có cơ hội? Thay vào đó, anh đã không để mọi chuyện được giải quyết trước khi mặt trời lặn, tối nay, anh cũng đã để chuyện này xảy ra với Anna. Cô bị lạc trong rừng khi mâu thuẫn giữa họ còn chưa được giải quyết. Còn nếu như anh không tìm được cô hoặc tìm ra cô khi đã quá muộn thì đó hoàn toàn là lỗi của anh.

Anna, em đang ở đâu? Anh hứa sẽ bỏ qua hết mọi chuyện, Anna, nếu như em còn sống và được an toàn thì ít ra, chúng ta cũng có thể nói chuyện với nhau và tìm ra cách để quên đi mọi chuyện. Anna, em đang ở đâu? Anna, em trả lời anh đi.

Nhưng không phải Karl là người tìm thấy Anna mà chính là Erik Johansons. Anh tìm thấy cô không phải nhờ vào ánh sáng của ngọn đuốc mà nhờ vào đôi mắc rực lửa của lũ chó sói, nhờ vào tiếng chúng sủa ngay phía trước mặt anh trước khi đôi mắt của chúng xuyên thẳng vào trong màn đêm.

Lũ chó sói vây xung quanh cái cây mà Anna đu lên đó trong nỗi sợ hãi khủng khϊếp, lo sợ tay chân cô sẽ tê dại đi và buông ra, lo sợ cô sẽ ngủ quên và rơi xuống đất. Phía bên dưới, những cái hàm sắc nhọn đang nhe ra và tiếng kêu của chúng cho cô biết lũ động vật này đang cố tóm lấy cô bằng cách nhảy chồm lên cây. Có tất cả ba con.

Khi Erik nhe răng ra và quơ quơ ngọn đuốc phía trước mặt, lũ chó sói rút lui. Nhưng bọn chúng vẫn lượn lờ xung quanh cho đến khi Erik chĩa ngọn đuốc cùng với ánh mắt đỏ rực của mình về phía chúng, chúng mới chịu len lén lẩn vào bóng đêm.

“Ở đây này!”, Erik hét lên về phía người đồng hành gần anh nhất, sau đó, anh nhìn lên và vẫy tay. “Anna, em có sao không?”

Trước khi kịp trả lời hoặc trèo xuống dưới với anh, cô nhìn thấy một con chó sói đang xông thẳng vào Erik và cô hét tên anh lên.

Anh vung mạnh tay, đâm vào nó xối xả, mắt mở trừng trừng, hét to lên để xua tan nỗi sợ trong mình. Nghe thấy tiếng người, con chó sói lùa sâu vào trong rừng, cùng với hai con còn lại, biến mất trong màn đêm.

Lúc này đây, một ngọn đuốc khác đang chạy đến giúp đỡ, sau đó là một ngọn đuốc khác. Karl đang đứng ở phía trung tâm của bìa rừng, và khi nghe tiếng kêu, bốn ngọn đuốc nữa cũng đã kịp đến đó. Cuối cùng, Anna đã được đem xuống dưới đất một cách an toàn.

Karl đi vào chính giữa những ngọn đuốc, nhìn Anna đang thổn thức trong vòng tay của Erik Johansons. Nước mắt cô giàn giụa trên khuôn mặt còn vẹn nguyên nỗi sợ hãi. Những dòng nước mắt trộn lẫn tro cứ chảy xuống da thịt cô. Erik đã làm theo những gì anh được hướng dẫn, sử dụng tro trên mặt và cánh tay để thoa lên mặt và cánh tay của Anna ngay khi tìm ra cô. Nhưng cô cứ ôm chặt cổ Erik không chịu buông ra.

Erik nhìn qua đầu cô khi Karl đi đến với ngọn đuốc trên tay, bất lực nắm lấy tay của Anna, không biết phải làm gì hoặc nói gì. Karl cảm thấy như bị ai đấm vào mặt khi Erik áp má vào mặt Anna và vuốt nhẹ khuôn mặt cô. Bao tử của anh như thắt lại và anh muốn mắng cho Erik một trận để anh ta bỏ tay ra khỏi người Anna.

“Cô ấy có vẻ ổn hơn rồi”, Erik đảm bảo với Karl và giọng nói của anh ta trở nên dịu dàng hơn khi nói thầm vào tai Anna.

“Anna, Karl đã đến đây rồi. Bây giờ, em có thể đi với Karl.”

Nhưng Anna dường như không nghe thấy gì, nếu có thì có lẽ cô cũng không nghe rõ từng chữ được. Cô cứ ôm chầm lấy Erik như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào anh.

Karl nhìn vẻ mặt hoàn toàn yên tâm của cô vì cảm giác vừa thoát khỏi nỗi sợ hãi, khiến bao tử của anh lại quặn thắt.

James chạy từ trong rừng ra, bay đến chỗ Anna, nắm lấy tay cô và ôm chầm cô từ phía sau, cố nín khóc. Còn Anna vẫn đang ôm chặt lấy Erik.

Kerstin nhìn thấy cảnh Karl cứ đứng chần chừ, miễn cưỡng ôm lấy vợ mình từ phía em trai cô. Điều này cho thấy rõ sự nghi ngờ của cô về những rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người là chính xác.

Cuối cùng, Karl cũng nói, “Anna, em sắp làm nghẹn thở Erik tội nghiệp mất thôi.” Nhưng chính giọng nói của Karl mới có vẻ như là người đáng tội nghiệp. Anh tiến đến gần, chờ đợi cô quay người về phía mình, nghe giọng nói của mình. Anh nhìn thấy khuôn mặt đầy tro của cô thấp thoáng dưới ánh sáng của ngọn đuốc trong khi cô cũng đang nhìn anh. Khi giọng nói quen thuộc của anh vang lên phía sau miếng mặt nạ màu xám kia, cô thì thào, “Karl?”.

“Đúng rồi, Anna.”

Nhưng họ vẫn còn do dự. Cô đang trong một tâm trạng tuyệt vọng, như một cái xác không hồn, khuôn mặt lấm lem và tái mét, hiện ra những vết côn trùng đốt và những giọt nước mắt phía dưới lớp mặt nạ màu xám. Mái tóc của cô ánh lên một màu nâu của rượu Whisky, và dính đầy những cành con của cây việt quất. Trong ánh sáng của ngọn đuốc, đôi mắt đỏ ngầu của cô vẫn còn đầy nét sợ sệt. Những giọt nước mắt của cô cứ âm thầm lăn xuống, rơi từ đôi gò má xuống chiếc áo sơ mi, tạo ra những vết lốm đốm còn bộ quần áo thì có vẻ quá rộng so với thân hình mảnh mai của cô. Cô cố co người lại nhưng không thể nào thở được nếu không nấc lên từng cơn. Một bàn tay vuốt ngang mũi cô, sau đó buông xuống một cách bất lực.

Chưa bao giờ Anna cần một vòng tay như lúc này… một người nào đó ôm cô… cô cần Karl. Cay đắng, hèn hạ, sợ sệt, thích đáng, cô đứng phía trước anh, trong lòng vẫn còn lo sợ, tay chân run rẩy, biết rằng mình đã làm anh thất vọng thêm một lần nữa.

“Em làm mọi người lo sợ quá, Anna”, Karl nói với vẻ mệt mỏi nhưng đã được giải thoát khỏi nỗi lo lắng tột cùng.

Giữa tiếng khóc nức nở và tiếng nấc nghẹn ngào, cô nói, “Em ch… chỉ muốn đi h… hái một… một ít vi… việt quất… ch… o bữa… ữa khuya… của… anh thôi”.

Vẻ quyến rũ trên gương mặt đang bị tàn phá của cô lúc này như đã giúp Karl vượt qua được cái tôi của chính mình.

Mở rộng vòng tay ra, anh ôm cô vào bờ vai rộng của mình và ôm cả James nữa, khẩu súng trường lạnh buốt, cứng rắn được đặt phía sau lưng Anna, kéo cô lai gần anh hơn.

“Lũ ch… chó s… sói… đ… đến, Karl”, cô tiếp tục nức nở, “e… em…”.

“Mọi việc ổn rồi, Anna. Ổn rồi”, anh an ủi nhưng cô vẫn tiếp tục.

“Lũ m… muỗi.. th… thật… đ… đáng… s… sợ.”

“Suỵt! Suỵt!”

“E… em… toàn… b… bị ám ảnh… để… đi… l… lấy… vi… việt quất… ch… cho anh… th… thôi, Karl.”

“Anna, bây giờ em không cần nói gì nữa cả.”

“C… cái… th… thùng… đ… đổ rồi, Karl.”

Anh chớp chớp mắt. “Anh biết, anh biết”, anh nói, lúc lắc người cô.

“Nhưng… nhưng qu… quả… việt quất.”

“Còn nhiều mà em.”

“Con lạch… nó chảy… chảy phía Bắc và… và… em… không… không thể…”

“Anna, Anna, bây giờ thì em đã an toàn rồi.”

“Karl, em… xin… xin lỗi. E… em… xin lỗi…, Karl.”

“Ừm, anh biết rồi, Anna.” Nước mắt đọng trên mi mắt anh.

“Đừng… đừng… buông… buông… em… r… ra, Karl. Em… xin… lỗi.”

“Anh không buông em ra đâu. Đi nào, Anna, chúng ta phải về nhà thôi.”

Nhưng cô vẫn chưa chịu buông tay. Cô gục đầu vào cổ anh, khóc nức nở một cách không thể kiểm soát nổi cho đến khi anh đưa khẩu súng trường cho James và bồng cô lên.

Đi trong ánh sáng của những ngọn đuốc, anh đem cô về nhà. Trước khi về đến nơi, cô đã mệt mỏi ngủ gục trên vai anh mặc dù cánh tay cô vẫn vòng quanh cổ anh. Mặc cho thể xác có to lớn, Karl vẫn còn run khi họ về đến nhà.

Mọi người mỉm cười sau khi Karl đặt Anna nằm xuống giường, cầu chúc cho hai người những điều tốt lành, lưỡng lự khi phải ra về vì nỗi sợ vẫn chưa tan biến. Karl trấn an họ, cám ơn vì những điều họ đã làm bằng những cái ôm thật chặt.

Trước khi đi, ông Olaf đề nghị, “Karl, có lẽ ngày mai chúng tôi sẽ không đến giúp anh xây nhà trong một ngày. Chúng ta sẽ đợi cho đến ngày mốt. Anna đang trong cơn hoảng loạn và cần phải nghỉ ngơi. Anh nên dành một ngày để chăm sóc cô ấy để cô ấy khỏe hơn và chúng ta sẽ tiếp tục công việc vào ngày mốt”.

Bà Katrene khuyên, “Anh nên thoa một lớp bột nở dày trên những vết đốt đó và Anna sẽ không cảm thấy sợ những vết sưng đó nữa”.

“Vâng, thưa bà Katrene. Tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ ông nói đúng ông Olaf. Thêm hay bớt một ngày không quan trọng. Chúng ta sẽ bắt đầu công việc vào ngày mốt.”

“Chúng tôi cũng sẽ có mặt mà, anh đừng lo”, Erik trấn an anh.

Mỗi một người trong gia đình Johansons đều nói vài câu an ủi trước lúc chia tay.

Charles nói, “Bây giờ, anh nghỉ ngơi đi và cả ngày mai nữa. Anh có thể tận dụng nó”.

Bà Katrene nói bằng tiếng Thụy Điển, “Và, đừng quên là bột nở sẽ làm giảm những vết ngứa”.

Karl cười và hứa rằng anh sẽ không quên.

Leif nói, “Em nghĩ là chị ấy sẽ ổn thôi, Karl. Cả gia đình em sẽ luôn nhớ đến chị ấy cho đến lúc gặp lại ba người”.

Ông Olaf nói, “Chúng tôi sẽ đến đây với những lưỡi rìu sắc nhọn, sáng bóng vào sáng sớm ngày mốt, cậu trai trẻ”. Ông vỗ vỗ vào lưng Karl như thể anh là một người con của ông.

Erik chần chừ, “Tôi xin lỗi vì anh không phải người tìm ra cô ấy, Karl”. Ánh mắt Erik muốn nói rằng cô ấy không biết mình đã ôm ai, đừng bận tâm nhé, anh bạn. Đôi mắt Karl nhìn lại người đàn ông trẻ với vẻ mệt mỏi này, muốn nói rằng anh ta đừng lo lắng về chuyện đó.

Kerstin nói sau cùng. Cô đặt tay lên cánh tay Karl và nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của anh. Cô cũng nói bằng tiếng Thụy Điển.

“Karl”, cô nói, “Mẹ em nói đúng về tác dụng của bột nở nhưng em nghĩ bột nở không thể chữa lành tất cả vết thương của Anna. Em nghĩ anh cần chữa lành vết thương trong lòng cô ấy trước đã. Dù sao đi nữa, em nghĩ anh là người duy nhất có thể giúp cô ấy chữa lành vết thương, Karl”.

“Bọn anh chỉ mới kết hôn thôi”, anh lầm bầm. “Có những điều mà bọn anh vẫn chưa hiểu hết về nhau.”

“Bây giờ, em sẽ không nói gì thêm nữa. Em chỉ cảm thấy anh đang gặp rắc rối, Karl. Nhưng hãy nhớ rằng anh không thể nào vượt qua được những bất đồng nếu cứ giữ những chuyện rắc rối trong lòng.”

Những lời nói của Kerstin lúc này thật sự rất cần thiết, giống như lời dạy của Cha Pierrot vậy.

“Anh biết rồi. Cám ơn, Kerstin.”

Nedda là người duy nhất không nói lời chào tạm biệt Karl vì cô bé và James đang đi dạo gần phía chuồng ngựa trong khi mọi người tụ tập trong ngôi nhà bé nhỏ của anh. Trong đêm cuối mùa hè êm dịu này, họ đứng phía dưới những vì sao lấp lánh. Tiếng của con chim đớp muỗi cứ hót đi hót lại một giai điệu trong đêm trên những cành cây. Lũ dơi bay nháo nhác, kêu chín chít như chuột trong khi những con dế cứ ra rả một âm thanh nghe như cung đàn chỉ có một dây. Nedda dũng cảm đặt một tay phía sau lưng James khi cậu đứng tựa người vào song chắn của hàng rào. “Em rất vui vì chúng ta đã tìm ra chị ấy. Em không biết sẽ khủng khϊếp như thế nào nếu mất đi một người anh hay người chị.”

“Anh cũng không biết. Chị Anna và anh, bọn anh sống bên nhau từ lúc nhỏ cho đến bây giờ. Ý anh là, chị ấy luôn chăm sóc cho anh. Anh đã không ngừng suy nghĩ cuộc sống của anh sẽ kinh khủng như thế nào nếu không có chị ấy.”

Nedda bỏ tay ra khỏi lưng James nhưng mắt vẫn nhìn cậu, “Cha mẹ anh đâu, James?”.

“Bà ấy mất rồi và chỉ còn lại hai chị em anh…” Cậu nuốt nước bọt, đột nhiên đưa ra một quyết định rất người lớn là sẽ nói thật cho Nedda biết cho dù cô có nghĩ ra sao đi chăng nữa. Cậu đã thấy những lời nói dối của cậu và Anna làm Karl đau khổ nhiều như thế nào. Bây giờ, cậu chọn cách nói sự thật và tránh phải vướng víu vào bất kỳ sự dối trá nào. “Bọn anh không biết cha mình là ai, cả chị Anna và anh. Em nên biết sự thật, Nedda. Anh cá chắc là anh và chị ấy có hai người cha khác nhau. Mẹ anh không vui vẻ gì khi có con, dù là chị Anna hay anh. Bởi vậy, anh và chị Anna phải sống nương tựa vào nhau vì bọn anh không còn ai thân thích.”

Nedda cảm thấy bị sốc với cái ý nghĩ về một người mẹ không muốn thấy con của mình. “Em nghĩ chị Anna rất đặc biệt đối với anh, hử?”

“Đúng, chắc chắn rồi!” Ngay cả James cũng không nhận ra câu trả lời của cậu nghe rất giống Karl. “Ý anh là, ôi Chúa ơi! Gần như là rất đặc biệt cho dù người đó không phải máu mủ và… nhưng mà họ… họ…” James không thể nói hết câu. Cậu đang nhớ về lúc ở St. Mark's, Anna luôn bảo vệ cậu và hứa rằng cô sẽ tìm cách để có một cuộc sống tốt đẹp hơn cho cả hai người họ. Cậu nhớ lại rằng cô đã không bỏ rơi cậu để đến với Karl. Cậu cũng biết rằng cuộc sống của cô gần đây quá khốn khổ khi vô vọng tìm kiếm câu trả lời nơi anh.

“Em đoán, anh muốn nói rằng chị Anna không đơn thuần là chị của anh mà chị ấy còn yêu thương anh bằng tất cả tình thương mà chị ấy có, đúng không James?”

James kéo lê những ngón chân trong đôi ủng trên mặt đất, nhìn xuống dưới, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lẫm khó tả. Cậu gật đầu. Sau giây lát suy nghĩ, James hỏi với giọng ca thán trong khi ngước mắt nhìn lên bầu trời, “Nedda, điều gì làm cho những người đang yêu nhau không muốn người kia biết điều đó?”.

“Ý anh là mẹ anh sao?”

“Không, không phải bà ấy! Anh cóc quan tâm bà ấy nghĩ gì. Anh đang nói đến anh Karl và chị Anna. Có… có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người họ và anh đang cố gắng hàn gắn nó, nhưng anh không biết phải làm gì.”

“Họ đánh nhau sao?”

“Đâu phải vậy. Không!”, James hét to lên với vẻ thất vọng. “Nếu họ đánh nhau thì mọi việc đã gần như sáng tỏ rồi. Còn đằng này, họ đối xử với nhau theo kiểu… anh không biết phải nói sao… lịch sự, anh đoán thế. Em biết cái cách cha mẹ em cười đùa, khi ông véo vào má bà, đại loại thế, em biết chứ?”

“Ừ, nhưng cha em đùa dai lắm.”

“Em thấy không! Đó là những gì anh Karl và chị Anna đã từng đối xử với nhau khi bọn anh mới đến đây. Em biết đó, họ mới đám cưới vào đầu mùa hè. Họ có vẻ rất hòa hợp cho đến khi anh nói ra một chuyện và…” Cậu nuốt nước bọt, nghĩ rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để rút lại điều mà cậu đã vô tình tiết lộ khi trò chuyện với Karl. “Anh nghĩ anh đã gây rắc rối cho quan hệ của hai người họ bởi vì anh đã nói với anh Karl về một ngày mà anh ấy sẽ không bao giờ quên.”

“Về chị Anna à?”

“Không. Đó là lý do tại sao anh không thể hình dung ra sự lộn xộn này. Anh chỉ nói về mẹ mình. Bà ta… bà ta là…”

“Là gì vậy James?”

“Là một con điếm”, cuối cùng cậu cũng nói ra, chờ đợi Nedda bỏ chạy trong cú sốc vì gia đình cô sẽ không bao giờ chấp nhận.

Nhưng cô vẫn đứng bên cạnh cậu. “Em không biết từ đó nghĩa là gì.”

“Nhưng Nedda, em lớn hơn anh một tuổi cơ mà!”

“Em vẫn không biết nó nghĩa là gì. Tiếng Anh của em chưa được tốt lắm.

Một số từ em vẫn chưa học.”

Cậu tìm cách khác để nói cho cô hiểu.

Cô cảm nhận được sự cố gắng của cậu và nói, “Không sao cả, James”.

“Không, nó là cả vấn đề đối với anh Karl. Nếu như anh ấy không biết, anh nghĩ mối quan hệ giữa anh Karl và chị Anna vẫn bình thường. Lúc đó, anh chỉ không tin rằng anh ấy lấy chuyện đó để làm khó chị Anna chỉ vì anh ấy không thích mẹ bọn anh. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy không nên làm vậy.”

“Anh rất thích anh Karl, phải không?”

“Gần như bằng với chị Anna. Anh ấy…”, nhưng cậu không thể tìm được từ nào để diễn tả hết tình cảm của cậu dành cho Karl. “Anh ấy cho chị em anh ở trong một căn nhà mà bọn anh chưa từng có. Anh chỉ mong ước có một phép màu để anh ấy và chị Anna nói thẳng mọi chuyện ra với nhau và họ sẽ lại hạnh phúc như xưa.”

“Sẽ được mà James. Em biết rằng điều đó sẽ đến.”

Cậu quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. “Dù sao cũng cám ơn em đã lắng nghe anh và đã đến đây giúp anh đi tìm chị Anna.”

“Đừng có ngớ ngẩn thế!”

“Anh đoán… anh đoán rằng anh ngớ ngẩn một cách đáng yêu phải không? Anh đã cư xử như thế nào khi chúng ta tìm thấy chị Anna, nhưng, ôi Chúa ơi!…” Cậu cảm thấy rất xấu hổ khi để Nedda biết cậu bám váy Anna như một đứa trẻ ra sao.

Nhưng sau đó, Nedda nói một điều khá tuyệt vời khiến cậu quên mất việc cậu đã bám vào váy Anna và khóc.

“Anh biết không, James?”

“Biết gì?”

“Em rất vui vì mọi chuyện.”

“Vui?”

“Vâng. Bởi vì anh đã tự mình đánh xe đến nhà em trong đêm tối như vậy.” “Không xa lắm đâu”, James nói với niềm tự hào đang được giấu kín. “Một mình đi trong đêm”, cô khăng khăng.

“Vậy thì, tại sao em lại vui?”

“Bởi vì bây giờ khi đã làm được một lần, anh có thể làm được trong những lần sau, anh vượt qua được chính bản thân mình, ý em là vậy.”

“Anh có thể ư?”

“Chắc chắn rồi. Anh không cần phải đợi anh Karl và chị Anna đến đấy. Hẹn gặp lại anh vào ngày mốt nhé, James.”

Sau đó, cô bỏ đi và hòa vào gia đình của mình. Karl giơ tay chào phía dưới chiếc xe ngựa của họ.

Khi gia đình Johansons đã đi khỏi, Karl vỗ bàn tay to lớn của mình vào vai James. “Em đã làm được việc của một người đàn ông đích thực trong tối nay”, anh khen ngợi James.

“Vâng, thưa anh”, James trả lời, còn nhiều điều nữa cậu đang suy nghĩ nhưng không thể nói thành lời.

Họ đứng im lặng hồi lâu trước khi Karl nói thêm vào, “Cô bé ấy trông dễ thương nhỉ, Nedda đấy”.

“Vâng, thưa anh”, James lại nói câu này lần nữa rồi nuốt nước bọt. Sau đó, cậu khôn ngoan đề nghị, “Em muốn ngủ ngoài chuồng ngựa với Belle và Bill tối nay nếu anh không ngại, anh Karl”.

“Anh không ngại. Nhưng phải chắc là em không được hút thuốc ngoài đó giống như anh đã làm đấy. Chị em không thích thế đâu.”

“Anh đừng lo. Em chỉ muốn được yên tĩnh để suy nghĩ.”

“Anh sẽ đem chiếc giường của em ra đó.”

“Chúc anh ngủ ngon, anh Karl.”

“Chúc ngủ ngon, em trai.”

Anna nhìn Karl khi anh bước vào. Anh đi đến bên lò sưởi và đứng đối diện với nó. Anh lấy hai tay ôm mặt, những ngón tay để trên mắt, sau đó, anh tỏ vẻ mệt mỏi khi từ từ hạ hai bàn tay xuống, bỏ chúng ra khỏi mặt mình. Hai vai của anh rũ xuống.

“Karl?”

Anh xoay người lại. “Anna, em còn thức à?”, anh hỏi, đi về phía giường.

“Em thức lâu rồi. Từ lúc anh và Kerstin đang thì thầm bằng tiếng Thụy Điển phía ngoài kia. Hai người nói gì với nhau vậy, Karl?”

“Về em.”

“Nói gì về em?”

“Cô ấy nói em cần một ít bột nở thoa lên những vết đốt.”

Nhưng Anna không tin anh. Nước mắt lăn dài trên mặt cô.

“Em không làm được gì hết, em chỉ đem lại rắc rối cho anh, Karl. Em cũng đem lại rắc rối cho gia đình Johansons.”

“Họ là những người tốt. Họ không để ý đâu.”

“Nhưng em để ý, Karl, em để ý. Em không nên đến đây.” Cô nằm dồn về một phía, nhìn xuống đầu gối của anh khi anh đứng bên cạnh chiếc giường.

Anh không biết phải phản ứng như thế nào. Một mặt, anh hết sức thông cảm cho cô. Mặt khác, anh hối hận vì mình đã gây ra chuyện này. Đúng, mọi chuyện vẫn còn đó. Anh ao ước sống lại những ngày tháng trước khi biết được sự thật.

“Bây giờ đã quá muộn rồi”, anh nói. “Mặt em vẫn dính đầy tro, Anna. Em nên rửa mặt trước khi đi ngủ. Có nước nóng cho em đấy.”

Cô cố gắng ngồi dậy, anh đến bên nắm lấy khuỷu tay cô và giúp cô ngồi dậy. Do đó, anh chạm vào cô với một sự cân nhắc đầy lịch sự, anh cũng không tranh cãi với cô về việc cô nói mình không nên đến đây, anh vẫn nắm tay và đỡ cô xuống giường. Cô cố nín khóc, đi về phía bồn tắm, cô rửa mặt, rửa tay và cổ trong bóng đêm.

Cô quay trở vào trong, nép mình trong tấm rèm để thay đồ ngủ. Tấm rèm đang treo trông giống như một cái cờ tua. Phần còn lại của tấm rèm đã bị Karl kéo xuống và đem vào chuồng ngựa đêm hôm đó. Anh đang đợi cô thì cô ló đầu ra. “Anh đã pha bột nở với nước”, anh nói. “Nó sẽ làm giảm sự ngứa ngáy trên mặt em trong tối nay.”

Cô vô tình đưa tay lên, sờ vào mặt mình, kiểm tra những vết đốt. Ngay cả khi không có gương, cô vẫn cảm thấy chúng bị phồng và sưng lên. “Em trông thật đáng sợ.”

“Đây, thoa vào đi.”

“Cám ơn, Karl.”

Cô ngồi xuống cạnh giường và thoa hỗn hợp đó lên mặt.

“Cẩn thận đừng để dính vào mắt”, anh nhắc nhở.

“Em sẽ cẩn thận.”

Karl mỉm cười trước vẻ bơ phờ của cô, cảm thấy mình thật vụng về khi cứ đứng đây chờ đợi cô thoa xong và lên giường ngủ để anh có thể đi ngủ ngay sau đó.

Cô thoa bột nở vào mặt, cổ và phía sau tay. Nhưng hỗn hợp cần phải khô mới đem lại hiệu quả. Trong khi ngồi đợi, cô bắt đầu loay hoay. Cô muốn đưa tay chạm vào chính giữa lưng nhưng không thể.

“Karl, nó làm em ngứa khắp người. Gãi lưng giùm em với”, cô nói, ngồi uốn éo.

Anh ngồi xuống dưới cạnh giường, phía sau lưng cô. Trong khi anh gãi lưng cho cô, cô cũng gãi mắt cá chân, cánh tay và cả ngực.

“Em nhìn này, bớt sưng một chút rồi đấy”, anh thốt lên. Khi nhận ra mình đang nói gì, anh dừng tay lại.

Đột nhiên, cô cũng dừng tay, sự ngứa ngáy tạm thời bị quên lãng, trong khi cảm xúc đắm say tràn ngập trong người.

Nhưng sự ngứa ngáy đã trở lại, vì vậy, cô nói, “Karl, anh có thể thoa lên lưng em được không?”.

Anh chần chừ khá lâu khi nhìn đôi vai gầy gò của cô, nhớ lại khoảnh khắc anh đưa tay vuốt ve tấm lưng ấy nhưng có phải tình yêu của anh dành cho cô đã biến mất? Cuối cùng, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn và nói, “Đưa cho anh”.

Cô cởi cúc áo phía trước ra và hạ áo xuống thấp, phơi trần tấm lưng trước mặt anh, tay cô giữ áo phía trước ngực. Đây là lần đầu tiên da thịt cô trở nên lộ liễu đến vậy từ khi mối bất hòa bắt đầu. Cô hình dung đôi mắt anh đang lướt nhìn sự trần trụi của mình, cô nhớ đến bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve cô khi họ yêu nhau theo cái cách mà cô đang khao khát lúc này cùng với sự hưng phấn đang dần tăng cao.

Cô chờ đợi trong nhịp tim đập mạnh và dây thần kinh như dãn ra khi anh chạm vào cô bởi đã lâu rồi anh không làm vậy. Bàn tay có vẻ hơi lạnh của anh làm cô rùng mình, cô thầm tự nguyền rủa bản thân vì cô muốn mình phải tỏ ra bình tĩnh trước anh.

Có một lớp dày như những hạt đậu ở khắp lưng cô, với màu trắng ở giữa và xung quanh đỏ ửng. Khi anh thoa lên vết đốt đầu tiên trên lưng cô, vai cô giật mạnh.

“Anh xin lỗi”, anh lầm bầm, hình ảnh tấm lưng trần của cô bỗng trở nên quen thuộc, sự khao khát trỗi dậy trong anh. Anh tự dặn lòng phải bình tĩnh để tiếp tục chăm sóc cô, anh nhìn dọc theo sống lưng cô nơi chiếc áo ngủ cong võng xếp nếp đủ sâu để anh nhận ra lời mời gọi âm thầm. Anh thoa vào tất cả những vết đốt mình có thể nhìn thấy, sau đó bao tử anh thắt lại và trái tim đập điên loạn, anh vén tóc phía sau gáy của cô lên và thấy còn hai vết đốt dưới đó.

Cô với tay ra phía sau, vén tóc qua một bên để anh có thể tìm ra những vết đốt còn lại. Trái tim cô đang nhảy múa, cô tự hỏi không biết anh có nghĩ dáng dấp mình có vẻ dâʍ đãиɠ và quá khêu gợi không? Mặc kệ anh nghĩ gì, cô nắm chặt phần áo phía trước ngực hơn, đau nhức trong sự đê mê khi anh chạm vào người cô, tìm lại cảm xúc của những ngày tháng đã trôi qua.

Mái tóc cô buông xuống ngực, sạch sẽ và xoăn lọn. Trước đây, anh chưa từng thấy hình ảnh này vì cô luôn cột tóc lên cao.

“Em phải để chúng khô lại”, anh vừa thoa vừa nói.

Cô ngồi đó, cầm tóc trên cao, tự hỏi anh có trải qua những cảm xúc đang dâng trào trong cô như lúc này: khao khát, run rẩy, đau nhói không? Nhưng anh vẫn ngồi im như tượng. Anna quờ quạng phía sau vai và nói, “Có một ít ở đây nữa. Đưa giúp em cái cốc”.

Không nói lời nào, anh đưa nó cho cô, cẩn thận không chạm vào ngón tay cô. Anh thấy áo của cô rơi xuống thắt lưng, cằm cô hạ thấp khi cô nhìn xuống, khuỷu tay đung đưa khi cô thoa hỗn hợp lên da. Anh không cần đi ra phía trước để nhớ lại những hình ảnh quen thuộc. Anh cảm thấy máu dồn lên thắt lưng, bóp chặt lấy ngực mình. Anh cố gắng nghĩ về cô như những điều đẹp đẽ trong thư, cô là Anna tóc nâu bé nhỏ của anh. Nhưng dù cho sự khao khát có len lỏi qua người, anh vẫn tự hỏi liệu có bao nhiêu người đã nhìn thấy tấm lưng trần của cô khi cô vén tóc qua một bên, đầy vẻ gợi cảm như thế này. Dù có bao nhiêu người đã từng nhìn thấy cơ thể cô, anh cũng không thể không đưa tay chạm vào cổ cô, xoắn nhẹ tóc cô lại và đưa ra phía trước.

Anna khẽ nhắm mắt và ngả người ra phía sau, nâng cằm lên cao, đẩy người vào lòng bàn tay đang mở ra của anh. Nó thật ấm áp dù đã cách một lớp tóc, nó cho cô cả sự tuyệt vọng lẫn niềm tin, cô muốn quay nhanh lại và cầu xin sự tha thứ của anh. Nhưng chính anh lại là người ra hiệu cho cô quay lại.

“Anna”, anh thì thầm trong tiếng nghẹn ngào, “chúng ta cần nói chuyện với nhau”.

“Em không thể chịu đựng như thế này mãi”, cô kiềm chế cảm xúc, nước mắt tuôn trào.

“Anh cũng vậy.”

“Vậy tại sao anh…?” Cô gần như không thở được, hơi thở cứ dồn dập, cố gắng thoát ra khỏi vòm họng như muốn đe dọa mạng sống của cô cùng những tiếng hổn hển.

“Anh không thể quên, Anna”, anh biểu lộ sự tuyệt vọng.

“Vì anh không muốn quên thôi. Anh cứ cố nhớ đến chuyện này, bắt em phải day dứt về nó, và luôn luôn biết rằng trong đời em đã có một lần làm chuyện tồi tệ.” Đôi mắt cô vẫn nhắm lại.

“Đó là những gì anh đang làm sao?”

“Em… em nghĩ vậy.”

Một giây phút im lặng rất dài trôi qua, chỉ có tiếng dế kêu, tiếng lửa tí tách và hơi thở của họ trong đêm.

“Em đổ lỗi cho anh sao?”, anh hỏi.

Nỗi thống khổ trong câu hỏi của anh đã làm tăng gấp ngàn lần nỗi đau trong trái tim cô. Cô vẫn dựa lưng vào ngực anh, mái tóc của cô ướt đẫm khi anh vòng tay quanh cổ cô. “Không”, cô thì thầm.

“Anh đoán là em đã nghĩ thế, anh nên xem như không có chuyện gì sao?”

“Không.”

“Anh đã cố gắng dẹp bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng nó cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, Anna. Mỗi lúc anh thức dậy, ý nghĩ đó lại xuất hiện và anh không thể nào quên được.”

“Anh nghĩ là em có thể quên à?”

“Anh không biết. Anh không hiểu em đủ rõ để biết em có thể hay không.”

“Karl, em không thể. Em cũng không thể quên được. Nhưng em sẽ làm những gì có thể để xem mọi chuyện như chưa hề xảy ra.”

“Nhưng đó là điều không thể.”

“Vậy anh sẽ giữ mãi điều này trong lòng hay sao?”

“Em là vợ của anh, Anna! Vợ của anh!”, anh nói một cách quyết liệt, quay người cô lại. “Anh đến với em và tin tưởng em còn trong trắng. Em có biết điều này có nghĩa gì không khi một người đàn ông biết rằng anh ta là kẻ đến sau những thằng đàn ông khác?”

Đau đớn, xấu hổ, cô cảm thấy lời nói của anh như đâm thẳng vào tim mình.

Vậy chắc anh đã luôn nghĩ rằng những lần cô do dự là vì lý do này. “Không phải nhiều người đâu, Karl, chỉ có một người thôi.”

Nỗi tức giận và tổn thương dâng trào trong anh. “Chỉ một người thôi sao?

Em từng nói với anh anh là người duy nhất mà! Em có thể nói sấm sét chỉ là một ngọn lửa lóe lên sau khi nó đánh gục anh hay sao? Em có biết cảm giác của anh như thế nào vào ngày hôm đó không?” Tay anh đau đớn siết chặt trong giây phút đó. “Anh cảm giác như mình bị sét đánh vậy, chỉ là nó không gϊếŧ chết anh thôi. Nó chỉ đốt cháy anh và làm toàn thân anh bỏng rộp lên.” Bàn tay anh buông khỏi mái tóc cô như thể anh bị kích động mạnh.

“Karl, em không có ý đó”, cô nói một cách bất lực. “Em nghĩ là…”

“Em không nghĩ anh biết chuyện đó sao? Bây giờ, em không cần nói gì hết.

Anh biết em đã nghĩ anh là một thằng ngốc khi anh không biết chuyện gì sau đêm chúng ta ở chuồng ngựa. Karl non nớt quá! Non nớt như cỏ xuân vậy. Anh nghĩ chúng ta đã hiểu nhiều về nhau sau đêm hôm đó.”

Sự đau đớn quét dọc người Anna, hòa quyện với nỗi mong chờ của cô rằng anh hãy tin cô. “Vâng, chúng ta đã hiểu nhau nhiều hơn.”

“Đừng có nói dối anh nữa. Anh đã tha thứ cho những điều em đã nói dối anh. Nhưng với chuyện này, anh cảm thấy khó khăn quá. Anh không biết mình có thể vượt qua được không?”

“Karl, anh không hiểu rồi.”

“Không, anh không hiểu, Anna”, giọng của anh run run với sự xúc động mạnh. “Em là một người không biết cho đi cái gì để có thể có được tình yêu. Anh đã tự mình suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao Anna lại làm như vậy? Sao cô ấy có thể làm thế chứ? Em có biết anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu em làm chuyện đó với người đàn ông em yêu thì anh đã sai vì đã không tha thứ cho em. Nhưng nếu em làm chuyện này vì tiền thì Anna…” Giọng anh như lạc đi. Khi anh nói tiếp, giọng anh có vẻ rất nặng nề như bị ai đánh gục. “Ông ta trả tiền cho em phải không, Anna? Có không?”

Cô chỉ gật đầu, sau đó, cằm cô gục xuống ngực.

“Một người đàn ông đáng tuổi cha em…” Anh than thở với giọng điệu buồn rầu.

“Anh đừng tự hành hạ bản thân mình, Karl”, cuối cùng, cô cũng thì thào.

“Đó không phải là vì Karl này tự gây ra chuyện này cho bản thân anh ta, đó là do em đã gây ra chuyện này cho anh.” Giọng nói rầu rĩ của anh cứ tiếp tục, nó đang gϊếŧ chết cô và làm cô nhức nhối với sự hối tiếc. “Anh đã nghĩ em là Anna tóc nâu bé nhỏ của anh. Những tháng ngày dài, anh chờ đợi em, anh suy nghĩ cách để đưa em đến đây, chúng ta cùng nhau xây nhà và anh sẽ không còn phải sống trong sự cô đơn nữa. Em có biết bây giờ anh cảm thấy cô đơn như thế nào không? Có lẽ còn tồi tệ hơn cảm giác cô đơn trước khi em đến đây. Kể từ bây giờ, anh nghĩ anh không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.”

Một nỗi kinh sợ chạy dọc sống lưng Anna, nhưng cô biết cô phải hỏi anh một câu hỏi. “Vậy anh có muốn em rời khỏi đây không, Karl?”

Anh thở dài. “Anh không biết anh muốn gì nữa. Anh đã thề rằng sẽ yêu và tôn trọng em, và chúng ta đã ký tên vì lời thề tình yêu. Anh không biết lời thề này có được hóa giải khi em bỏ đi hay không? Nhưng anh không thể tôn trọng em nữa. Anh đang bị tổn thương, Anna.”

Như thể đây là lần đầu tiên cô nghe anh thốt lên tên mình, anh gọi tên cô một cách trìu mến và đắm say như chưa từng làm thế trước đây. “Ngay từ khi mới gặp anh, ngay lần đầu tiên, em đã biết anh sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được sự thật.”

“Em không thể biết được, anh muốn nói rằng anh…”

“Rằng anh tha thứ cho em sao Karl?”

Cả hai người họ nhận ra rằng những lời nói không thật lòng như vậy lại có vẻ đúng đắn trong lúc này.

“Chấp nhận, Anna. Chấp nhận. Em hiểu không? Nếu em nói cho anh biết trước thì anh sẽ chấp nhận.”

“Không, anh sẽ không làm vậy đâu, Karl. Ngay cả khi anh không nghĩ chuyện đó to tát như vậy. Anh nghĩ rằng em nên viết thư cho anh và nói với anh rằng em là con của một người đàn bà làm gái bán hoa và em còn một thằng em trai cần em nuôi nấng, và anh sẽ sẵn lòng đem chúng em đến đây sao?”

Nghe cô nói như vậy, Karl cũng cảm thấy nghi ngờ phản ứng của chính bản thân mình.

“Karl, em nghĩ đã đến lúc em phải kể cho anh nghe về cuộc sống của em khi còn ở Boston. Tất cả mọi thứ.”

“Anh không muốn nghe. Trong cuộc đời mình, anh đã nghe quá đủ về cuộc sống ở Boston rồi. Anh ghét cái từ đó.”

“Nếu anh ghét nó, hãy tưởng tượng cảm giác của em ra sao khi em phải nói về nó.”

“Vậy thì đừng kể.”

“Em phải kể. Bởi vì nếu em không kể, anh sẽ không bao giờ hiểu được mẹ của em.”

“Không phải mẹ của em làm anh thất vọng, Anna, mà đó chính là em.”

“Nhưng bà ta là một phần của chuyện này. Anh phải biết về bà ta để anh hiểu em hơn.”

Khi anh ngồi xuống trong im lặng, cô hiểu là anh đã tán thành. Hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu.

“Bà ta không dành nhiều thời gian cho bọn em. Bọn em chỉ là hai sự tính toán sai lầm, hai sự nhầm lẫn của bà ấy. Trong công việc của bà, bọn em lại là những sai lầm to lớn nhất mà bà từng phạm phải. Bà không bao giờ cho bọn em cơ hội để quên được điều đó. 'Ở đâu ra mà tôi có hai đứa trẻ con như thế này?', bà hét lên, cho đến khi mọi người biết bọn em và gọi bọn em là 'hai đứa trẻ con của Barbara'.”

“Bọn em không biết chắc lắm nhưng hình dáng của bọn em giống nhau, khá gầy nên họ nghĩ bọn em là chị em. Có thể bọn em có hai người cha khác nhau. Nhưng dù sao đi nữa, điều này không quan trọng. Bọn em sớm biết cách sống nương tựa vào nhau. Không ai giúp đỡ bọn em cả, vì vậy, bọn em phải tự giúp mình.”

“Anh có thể nghi ngờ một số chuyện, Karl. Bà ta không bao giờ muốn bọn em gọi bà ta là 'mẹ' vì sợ làm khách của bà bỏ đi. Bà ta muốn mình trông thật trẻ trung, năng động để quyến rũ đàn ông. Thỉnh thoảng, bọn em quên mất và vô tình gọi bà ta là mẹ, thề là bà ta nổi cơn thịnh nộ. Lần cuối cùng điều đó xảy ra là năm em mười hay mười một tuổi, em nghĩ vậy. Một người phụ nữ khác đã cho em chiếc mũ và em chạy theo bà ta để kể cho bà ta nghe.”

“Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy… thấy Saul. Ông ta đang đi cùng với mẹ em khi em đang đứng phía ngoài gọi bà ấy. Em chỉ cảm thấy rất phấn khởi, em quên gọi bà là Barbara. Khi bà nghe em gọi mình là 'mẹ', bà đã trói em lại trước mặt người đàn ông đó. Lạ lùng là điều này lại chứng minh rằng bà không bị mất khách hàng nhanh chóng như bà đã nghĩ, khi họ biết bà có hai đứa con.”

“Saul cứ tới lui trong thờ gian đó nhiều lần và em không thích điều này. Ông ta nhìn và chờ đợi ngày em khôn lớn, em không biết điều đó cho đến khi em khoảng mười năm tuổi. Đó là lúc em bắt đầu chạy trốn ông ta. Anh không lớn lên trong cái cảnh mà đôi mắt đói khát trên khuôn mặt người đàn ông đó cứ nhắm vào một cô bé con.”

“Đó cũng là lúc Barbara mắc một chứng bệnh mà những người đàn bà làm công việc giống như bà đều sợ hãi. Bà xuống dốc một cách thảm hại, mất sức khỏe và mất cả khách hàng. Sau khi bà qua đời, những người bạn của bà, nếu anh muốn gọi họ như vậy, để em và James ở nơi đó suốt mấy đêm liền. Nhưng khi căn phòng đầy ắp người, họ đuổi bọn em ra ngoài. Đó là lý do tại sao em biết bên trong nhà thờ St. Mark's trông như thế nào. Bọn em trốn trong đó khi không còn nơi nào khác để đi. Ít ra, không có ai quăng bọn em ra ngoài đường.”

“Bọn em cố gắng tìm việc làm, thật đó Karl. Em đã từng sửa váy cho những người phụ nữ đó – họ luôn muốn quần áo của mình phải được chỉnh sửa – và đó là lý do em học may vá chút ít. Họ trả cho em một ít tiền nhưng hầu như không đủ. Khi em bắt đầu viết thư cho anh, đó là lý do vì sao em nói với anh rằng em là thợ may. Vì đó là từ ngữ duy nhất mà em có thể nghĩ ra.”

“Anh cũng đã đoán đúng về những quần áo em mặc. Chúng là của những người đàn bà đó. Chúng còn tốt hơn là không có gì để mặc, vì vậy mà em mặc chúng. Em nghĩ là bây giờ anh đã hiểu vì sao em thà mặc quần của James.”

“Đúng, bọn em đói rã cả ruột, James và em. Sau đó, nó đi móc túi và ăn cắp thức ăn ở ngoài chợ, và những người đàn bà ở trong nhà đã đề nghị em bước vào con đường của họ.”

“Rồi sau đó, James tìm thấy mẩu quảng cáo của anh ở trên báo. Nó có vẻ như là sự may mắn nhất mà bọn em có được trong cuộc sống. Khi anh trả lời lá thư đầu tiên, em không thể tin được mọi việc lại tiến triển theo chiều hướng như vậy. Bọn em biết rõ em không phải mẫu người lý tưởng để làm vợ anh. Nhưng tất cả những gì bọn em có thể nghĩ ra là phải nói dối về con người em cho đến khi em có được anh và quá muộn để anh có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc chấp nhận.”

“Đương nhiên, em sợ nói cho anh biết về em trai mình. Em đã suy nghĩ nhiều về những việc bọn em làm với anh. Em sợ rằng anh sẽ nói những điều mà anh đã nói trong ngày đầu chúng ta gặp mặt khi anh thấy em trai đi chung với em – nó là một cái miệng ăn khác nữa, còn phải mua thêm quần áo, nhưng trên hết, nó xâm phạm sự riêng tư của anh. Từ lúc đó, cả em và James đều biết mình là những kẻ hèn hạ. Khi những người lái xe đến, bọn em cùng đi! Em chỉ biết một điều rằng em không thể bỏ nó lại.”

“Vì vậy, James và em lên kế hoạch để đưa nó đến đây mà anh không thể đoán trước. Vấn đề của em là anh chỉ gửi tiền vé xe cho một mình em và em không thể kiếm tiền mua vé xe cho nó. Nó mười ba tuổi và đang phát triển nhanh như một ngọn cỏ, quần áo cứ ngắn dần theo từng đêm. Em tiêu hết tiền để dành và không có ai nuôi James. Nó cần giày, quần áo và cả tiền vé xe.

Nhưng đến lúc lên đường thì em không còn tiền.”

“Ông ấy…” Anna rùng mình. “Ông ấy rất giàu có, Saul đấy. Ông ta cứ tới lui khi Barbara đã mất, và em biết lý do là vì em.” Trong khi kể, cô vẫn ngồi đó, ôm chiếc áo ngủ phía trước ngực, tóc xõa xuống ngang vai. Bây giờ, cô kéo nó lên và cài cúc áo lại.

Phía sau cô, Karl đặt tay lên vai và nắm chặt lấy nó. “Đừng, Anna.”

Nhưng cô phải kể nốt câu chuyện. Nếu cô muốn Karl tha thứ cho mình, anh cần phải biết chính xác để tha thứ cho những điều đã xảy ra.

“Em nói chuyện với ông ta và ông ấy đến với chiếc dây cương bằng da màu đỏ ấy, nghĩ rằng tiền của ông ta rất có giá trị. Nhưng em rất ghét ông ta, và ngày hôm đó cũng vậy, thật tồi tệ.”

Từ phía sau lưng, Karl biết cô đang khóc. “Đừng mà”, anh ngăn cản, vươn dài cánh tay ra trước, ôm lấy cánh tay cô. Trán anh đặt trên cổ họng cô và anh cảm thấy cô đang nuốt nghẹn. Anh kéo cô về phía sau, áp vào trái tim đang đập mạnh của mình, anh ôm cô bằng cánh tay rắn chắc, muốn cô đừng kể anh nghe những điều mà anh không muốn nghe.

“Ông ta trả tiền thuê một căn phòng và đó cũng chính là nhà của bọn em, James và em. Khi ông ta dẫn em vào trong, em biết những người khác cũng biết và em chỉ muốn hét lên rằng em không thích bọn họ, không một ai trong số họ. Nhưng em không thể làm gì. Em nghĩ nếu may mắn, những giây phút cuối cùng màu nhiệm sẽ cứu vớt cuộc đời em, nhưng điều kỳ diệu đã không xảy ra. Ông ta rất to con và nặng ký, bàn tay ông ta đầy mồ hôi, ông ta cứ nói ông ta đã chờ đợi lâu rồi từ khi ông ta nhìn thấy một con bé còn trong trắng và ông ta nên trả cho em bao nhiêu và ông ta… ông ta…”

“Anna, dừng lại đi, làm ơn dừng lại đi! Tại sao em cứ phải nói ra vậy?”

“Bởi vì anh cần phải biết. Ngay cả khi em đồng ý làm việc đó, em cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Anh không biết em đã cảm thấy khổ sở như thế nào đâu! Anh phải biết rằng điều đó thật kinh khủng, nó chẳng vui vẻ gì, rất đau đớn và hèn hạ, khi mọi việc xong xuôi em chỉ muốn chết. Nhưng em đã nhận tiền của ông ta và đi đến đây với anh, cùng với em trai của mình.”

“Khi em đến đây, gặp anh và cho rằng anh có vẻ là người rất tử tế. Karl, em cũng trải qua tâm trạng tương tự, em lo lắng rằng việc đó với anh có đau không, nó sẽ khủng khϊếp đến mức độ nào. Nhưng không có gì xảy ra hết, Karl. Với anh, nó thật tinh khiết và tốt đẹp. Với anh, em cảm thấy… cảm thấy mình ham muốn nhiều hơn là sợ hãi.”

“Ôi, Karl! Với anh, em như đang được học hỏi. Anh phải tin em. Anh dạy em, anh làm nỗi sợ của em tan biến, và anh thật tuyệt vời. Khi nó kết thúc, em cảm giác như được giải thoát, anh không thể biết được em cảm thấy như thế nào đâu.”

Họ để sự im lặng bao trùm lấy mình. Những ý nghĩ quay cuồng và không mong muốn cứ quấn lấy họ khi ngồi trên cạnh giường và tay Karl vẫn còn ôm quanh ngực Anna.

Cô cảm thấy mình như tan chảy, mọi sự mệt mỏi trong công việc của ngày hôm nay, những công việc nội trợ hay công việc làm vườn, đã tan biến. Đầu cô ngả về phía trước, đôi môi cô đặt lên cánh tay lực lưỡng của anh, cảm nhận sự mượt mà trên mái tóc anh và sự cứng cỏi phía dưới. Đã bao lâu rồi cô chưa đặt nụ hôn lên người anh?

Giọng nói của anh, cuối cùng cũng vang lên, chậm rãi, mệt mỏi, nghe như ai đánh gục. “Anna, bây giờ anh đã hiểu hơn rồi. Nhưng anh cũng phải nói với em để em hiểu anh hơn, về cách anh đã được nuôi dạy, về cách mà cha mẹ anh sống với nhau. Nó hoàn toàn khác xa với cuộc sống của em, Anna. Những nguyên tắc sống của anh không cho phép anh sống cuộc sống như mẹ của em. Anh cũng lớn tuổi hơn em nên anh biết những chuyện đó, Anna. Bây giờ, anh phải tìm hiểu thật nhiều và thật kỹ lưỡng về em và James. Anh phải sàng lọc lại và làm quen với nó. Để đi đến kết luận cho những việc em đã làm với anh, anh cần phải tìm ra câu trả lời. Anh cần ít thời gian, Anna. Anh muốn thêm thời gian, Anna.” Anh muốn hôn lên mái tóc của cô nhưng anh không thể làm vậy. Những điều cô vừa kể thật quá mới mẻ và đau đớn. Miệng vết thương trong lòng anh chưa lành và nó cần được chữa trị.

“James cứ nói với em rằng anh là một người đàn ông tốt, rằng em phải nói với anh tất cả sự thật. Nhưng James hoàn toàn không biết tất cả sự thật này.”

“Nó là một thằng bé ngoan. Anh chưa từng cảm thấy hối tiếc vì em đã đem nó đến đây.”

“Dù anh có muốn em làm gì, Karl, để anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, em sẽ làm. Em không giỏi những công việc ở đây lắm nhưng em sẽ cố gắng học.” Anna không thể không nghĩ đến Kerstin với mái tóc vàng óng, thắt bím và khuôn mặt không có tàn nhang, lại có tài bếp núc và là người Thụy Điển. Chắc… cũng còn… trong trắng. Karl chắc hẳn đã có một người vợ như anh mong muốn nếu anh chờ thêm chỉ một tháng nữa trước khi đưa Anna đến đây.

Anh thở dài, vẻ nặng nề. “Anh biết em sẽ làm được, Anna. Em đã làm được. Em đã học được nhiều thứ và em cũng đã cố gắng rất nhiều, giống như James vậy. Anh biết đó là vì anh.”

“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, phải không?”

Để trả lời, anh chỉ siết chặt tay cô rồi bỏ tay ra. “Chúng ta phải chợp mắt thôi. Hôm nay quả là một ngày rất dài.”

“Được rồi, Karl”, cô nói với vẻ ngoan ngoãn.

“Thôi nào, lên giường và cố ngủ đi.” Anh nâng tấm chăn lên và cô chui vào bên trong. Sau đó, anh cởi bỏ quần áo và đặt lưng xuống với vẻ mệt mỏi. Những ngày này, Karl luôn mặc đồ lót như một bộ áp giáp.

Đối với Anna, không phải những vết muỗi đốt làm cô thao thức, mà chính là nỗi nhức nhối của sự hối tiếc.