- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đắm Say
- Chương 10
Đắm Say
Chương 10
Đến nay đã được mười tuần từ lúc Anna và Karl kết hôn. Họ cảm thấy hợp nhau ở rất nhiều điểm nhưng cũng có những điểm rất khác biệt. Giống như những cặp vợ chồng son khác, họ luôn bộc lộ cái tôi của mình ngày này qua ngày khác. Có lẽ, điểm giống nhau nhất giữa hai người là rất thích trêu chọc nhau mỗi ngày.
Điểm yếu duy nhất của Anna mà Karl cảm nhận được là cô không thích làm việc nhà. Nếu được tự do làm việc mình thích, cô sẽ đi ra ngoài cả ngày từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn và bỏ bê tất cả công việc nhà. Khi bị bỏ lại để làm việc nhà, cô thường hay hờn dỗi và cong đôi môi Ireland lên như để nói cho anh biết rằng cô không thích kiểu làm vợ như vậy.
Còn nếu có điều gì đó Anna cảm thấy phiền lòng về Karl thì đó chỉ là anh quá hoàn hảo. Cô ngớ ngẩn đến mức câu nói ấy luôn vang lên trong đầu ngay cả khi đang ở gần bên anh mà anh vẫn chẳng hề hay biết. Chưa bao giờ Anna thấy có việc gì đó mà Karl không thể làm được, không biết cách làm, hoặc không thể chỉ dạy cho James và cô. Ở anh có những đức tính mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có: biết yêu thương, biết nhẫn nhịn, lại dịu dàng… Ôi, danh sách đó cứ dài ra trong đầu cô và có những lúc, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy mình không sánh được với anh.
Nhưng Karl không bao giờ than phiền. Khi cơn nóng giận trong cô bắt đầu bộc phát, anh xoa dịu cô bằng những câu chuyện vui. Khi cô cáu kỉnh vì không làm được việc, anh kiên nhẫn nói cho cô biết cô cần phải có thời gian mới có thể biết hết mọi việc trong nhà. Anh dành chút thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình để dạy họ những bài học mà Cha Pierrot sẽ khiển trách anh nếu biết anh không làm như vậy, ngay cả khi Anna biết rằng Karl mong muốn dành nhiều thời gian hơn để xây dựng nhà mới.
Nhưng khi ở trên giường ngủ, Karl mới luyện tập sự kiên nhẫn nhiều hơn bao giờ hết và Anna biết điều đó. Sự ve vãn và nói bóng gió cứ diễn ra đều đặn. Nó bắt đầu từ lúc chiều tối sau khi họ đã đi tắm ở hồ về, nơi mà Anna được đùa nghịch nhiều hơn bất kỳ nơi nào. Sau đó, họ đi ngủ và cô cảm thấy sảng khoái và bị khêu gợi.
“Biết không, Karl?”, cô thì thầm.
“Chuyện gì?”
“Em chưa từng hôn anh.”
“Nhưng chúng ta vẫn hôn nhau mỗi tối đấy thôi!”
“Là anh hôn em mỗi tối. Bây giờ, hãy để em hôn lại anh.” Cô đang suy nghĩ về điều này, về sự cám dỗ. Nhưng cô biết mình cần phải cẩn thận hơn vì bất kỳ sự lấn át nào từ phía cô cũng sẽ dẫn đến sự đáp trả mãnh liệt hơn từ phía anh.
Karl rất ngạc nhiên, tự hỏi cô sẽ làm điều quái quỷ gì đây, “Đến đây nào, hôn anh đi, anh thích thế.” Anh quay sang, hai cánh tay đặt sau đầu. Anna rất kinh ngạc, cô quỳ trên gối bên cạnh anh. Mặc dù trong nhà lúc này rất tối nhưng anh vẫn có thể vẽ chân dung cô một cách sống động trong tâm trí: Cô đang ngồi đó, vẻ mặt thơ ngây, quỳ gối bên cạnh anh trong chiếc váy ngủ với những đốm tàn nhang nhảy múa trên sống mũi. Nếu nghĩ về cô như thế, với dáng điệu của một đứa trẻ, thì có lẽ, anh sẽ trải qua một đêm nữa phải chịu đựng tương tự như những đêm trước.
Ơn Chúa! Cô chỉ tặng anh một nụ hôn trên má, nhưng để làm điều đó, cô ấn cả hai tay mình lên ngực anh. Sau nụ hôn, họ nằm trong im lặng.
Mình đang đùa với lửa, Anna nghĩ, nhưng việc đó rất vui.
Anh ở trần, da thịt ấm áp, ngực phủ đầy lông. Dưới lòng bàn tay mình, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim anh, và trong một giây phút cô chần chừ. Cô có thật sự muốn ân ái với anh hay không? Cả ngày ở bên anh, nhìn anh chặt gỗ hay vuốt ve những chú ngựa, hay té nước tung tóe về phía anh khi họ cùng tắm trên hồ nước, cô không thể nào cưỡng lại khao khát muốn tiến đến và vuốt ve cơ thể tuyệt vời của anh.
Trong đêm tối, anh chỉ còn là một cái bóng, một giọng nói, nhưng là một cái bóng ấm áp, đáng tin cậy và một giọng nói trầm ấm. Lúc này đây, cô đã biết màu sắc của làn da anh ẩn dưới bóng đêm, sự rạng ngời của mái tóc anh đặt trên chiếc gối bên cạnh cô. Cô không cần phải chạm vào chúng mới biết được chúng như thế nào, nhưng chính trí nhớ về chúng lại cám dỗ cô, tay cô từ từ di chuyển nhẹ nhàng lên phía ngực anh và thầm thì, “Karl?”
“Hử?”
Âm thanh từ câu trả lời của anh nghe mới căng thẳng làm sao? Cô tự hỏi.
“Anh đã nghĩ gì khi lần đầu gặp em?”
“Em rất trẻ và rất gầy.”
“Cô kéo mạnh vài sợi tóc và anh nhăn mặt nhưng vẫn để cánh tay phía sau đầu. Anh muốn một người vợ vừa béo vừa già sao?”, cô trêu anh.
“Ở Thụy Điển, các cô gái thường tròn trịa hơn.”
“Tròn trịa hơn?” Cô cảm thấy anh đang nhún vai tỏ vẻ xin lỗi và hứa hẹn với sự chân thành giả tạo, “Em sẽ cố gắng tròn trịa hơn, chỉ vì anh thôi, Karl. Em nghĩ em có thể tăng cân nhanh, chỉ cần ăn nhiều một chút. Nhưng sẽ rất lâu đấy nếu anh muốn thấy em già đi.”
Trong bóng tối, anh cười. “Có phải anh đã lấy nhầm một cô vợ muốn anh cười đến chết mới thôi hay sao?”
Cô tiếp tục đẩy mạnh ngực anh như thể đang nhào nặn một cục bột. “Đúng vậy, một người gầy ốm, còn trẻ, thích trêu chọc, là em đó. Em sẽ trêu anh một cách không thương tiếc.”
Cô ngồi lên gót chân mình, tay trái đặt trên xương sườn anh để có thể nói nhiều điều về anh khi chạm vào anh như thế hơn những gì cô thấy lúc ban ngày.
Karl cười vui vẻ và hào hứng trêu đùa cùng cô. Mọi thứ sau đó lại chìm trong im lặng, và Karl cố cắn môi để không hỏi những điều anh đang nghĩ trong đầu. Nhưng sau đó, vì cô cứ tiếp tục đùa nghịch với anh như vậy, anh buột miệng hỏi cô.
“Em đã nghĩ gì khi lần đầu gặp anh?”, giọng anh như bị lạc đi.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên, khuôn mặt anh xuất hiện sau chiếc xe ngựa, bàn tay to lớn của anh từ từ nhấc mũ ra khỏi đầu, cái nhìn trẻ con trên khuôn mặt điển trai và đôi mắt anh đi lang thang trên khuôn mặt cô. Cô nhớ trái tim mình lúc đó cũng đập những nhịp đập gấp gáp như lúc này.
“Rằng anh nói dối!”, cô nhẹ nhàng nói.
“Anh?”
“Đúng, vì anh không mô tả gì về mình trong thư.”
Cô lấy tay vuốt ve ngực anh. Nó cứng như đá cuội, và cô bắt đầu nghĩ, những người đàn ông khác cũng sẽ như vậy sao? Cô nhanh chóng rút đầu ngón tay lại, tự hỏi liệu có khó khăn không để kí©h thí©ɧ anh hay mọi việc sẽ cứ như thế này?
Ngực cô như thắt lại và chúng khiến cô nhói đau.
Một luồng cảm giác của sự kiêu hãnh chạy dọc người Karl khi anh nghe từ cuối cùng trong lời nói của Anna. Cô đơn giản chỉ đang sờ soạng ngực anh… ừm, cô có biết anh đang sung sướиɠ thế nào không? Nhưng anh bỗng cảm thấy tội lỗi với ý nghĩ của mình, anh nói bằng một chất giọng khàn khàn, “Con người bên trong mới quan trọng.”
“Cái gì mà bên trong mới quan trọng, những thứ khác cũng quan trọng vậy?” Tay của Anna tiếp tục di chuyển nhiều, nhiều, nhiều hơn trên ngực Karl.
“Những thứ khác là thứ gì?”, anh khăng khăng hỏi.
“Kích thước, hình dáng, màu tóc, tính cách, khuôn mặt.”
“Anh… anh nghĩ có thể em nói đúng”, Karl thú nhận, nhớ đến câu nói của Cha Pierrot về vấn đề này trước khi họ kết hôn.
“Em tưởng tượng rất nhiều đến ngoại hình của anh khi James và em đang trên đường đến Minnesota. Và khi em đến đây, nhìn thấy anh lần đầu tiên, em rất vui. Em thích những điều anh nói, nhưng nếu em nhớ không lầm… em ngạc nhiên với vóc dáng của anh. Rất… ổn nhưng em hơi sợ.”
Tay cô như đang lướt trên ngực anh, để lại những vết sưng vô tình trên hai cánh tay anh.
“Anh là một người đàn ông to lớn, Karl”, cô thì thầm trong bóng tối.
“Giống cha anh”, anh tiếp lời.
Sau đó, họ tay trong tay, cô đo độ dài của cánh tay anh.
“Rộng bảy gang tay”, cô đếm.
“Do anh sử dụng rìu hàng ngày đấy!” Khi cô tiếp tục chạm vào người anh, tim anh đập nhanh hơn, nhưng anh vẫn không cử động, cô di chuyển hai tay qua hai bên bả vai anh.
“Anh trông rất mạnh khỏe.”
Anh thì thầm vào tai cô nhưng cô nghe như muốn điếc cả tai, “Anh còn phải dọn cỏ nữa.”
“Giống cha anh à?”
“Đúng thế, giống cha anh”, anh run rẩy.
“Còn đây là cổ của cha anh à?”, cô hỏi, đặt cả hai tay quanh nó, cảm thấy tay mình quá bé nhỏ và đang bị những sợi tóc phía sau châm vào.
“Anh nghĩ vậy.”
“Em không thể ôm vòng quanh cổ anh được. Em muốn để tay như thế này lâu nhất có thể, để biết cảm giác ra sao thôi.”
Anh nghĩ nếu cô tiếp tục làm vậy lâu hơn, cô sẽ biết cảm giác khác, không chỉ là cổ của anh. Nhưng tiếp sau đó, cô sờ lên tóc anh.
“Anh có mái tóc vàng. Em chưa từng thấy người nào có mái tóc vàng.”
“Anh là người Thụy Điển”, anh nhắc nhở cô một cách không cần thiết.
“Vậy là người Thụy Điển nào cũng nghĩ mình có bề ngoài như vậy à?”, cô hỏi và suy nghĩ, còn anh đang tận hưởng. Anh nằm bất động, choáng ngợp bởi sự vuốt ve của cô.
“Anh chỉ có thể nói về mình như thế thôi”, giọng anh ồm ồm.
“Rằng mặt của anh không búng ra sữa?”
“À!”
Cô di chuyển tay qua hai bên thái dương, đặt lòng bàn tay vào hai gò má và dùng một đầu ngón tay di chuyển theo đường chân mày của anh.
“Phải dùng từ ngữ nào để nói về một khuôn mặt như thế này? Rằng nó không búng ra sữa à?”
Tiếp theo câu nói đó là một sự im lặng kéo dài và sự căng thẳng như ngày càng tăng lên, có vẻ hai trái tim đã bị sét đánh trúng và tiếng đập dồn dập của nó vang vọng ra khỏi bốn bức tường, tan vào màn đêm u tịch.
“Phải không?”
“Không, Karl! Không phải như thế”, cô thì thầm, ngón tay cô di chuyển đến môi anh, sau đó biến mất.
Ngực anh căng ra như đang tìm một chút không khí để thở, “Khuôn mặt của mẹ anh.”
“Mẹ anh là một người đàn bà đẹp.” L*иg ngực Karl dãn ra.
Anna biết rõ những điều mình đang làm, những điều đang xảy ra với Karl.
Cô cũng biết điều đó không công bằng.
Nhưng cô đã khám phá ra thứ sức mạnh toàn năng của một người phụ nữ và không cưỡng lại được việc sử dụng nó. Mình thật là tàn nhẫn, cô nghĩ. Mình biết điều gì đang diễn ra trong cơ thể anh, và mình cũng biết đêm nay mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả nhưng mình không thể ngừng công kích anh và buộc anh phải tuân theo ý mình.
Kiko_Xiao
Dồn ép anh? Cô chắc chắn đã làm vậy, vào một góc để anh phải chịu đựng chút ít trước khi vùng lên chống trả. Anh vẫn nằm vắt cả hai tay ra phía sau đầu, nhưng bây giờ, anh chạm một tay vào vai cô trong bóng đêm và bóp mạnh nó.
Bàn tay cứng như sắt trước khi bắt đầu nhẹ nhàng hơn, anh tiến đến, quay người cô lại, huých cô từ phía sau lưng bằng một nụ hôn để nói cho cô biết rằng anh không thể chịu đựng trò đùa của cô thêm được nữa.
Ôi, Chúa ơi! Em đã nghĩ anh sẽ cứ như thế này đến sáng mai mất, cô nghĩ.
Miệng anh ấm áp, rộng mở và mãnh liệt. Lưỡi anh chạm lưỡi cô rồi di chuyển vòng quanh môi cô. Cô cảm nhận được sự mềm mại phía bên trong môi anh ở dưới môi cô, một rung động từ tận sâu thẳm bên trong thúc đẩy phần thân dưới của cô để sẵn sàng được bùng nổ ham muốn. Chiếc lưỡi của anh liếʍ láp và khám phá những đường nét ấm áp giữa răng và môi trên của cô. Anh tìm kiếm eo cô, rồi di chuyển tay lên phía trên, phủ cho đầy sự trống rỗng và cảm nhận bàn tay mình đang ôm trọn lấy ngực cô trong khi tay còn lại vòng quanh lưng cô.
Anh để môi mình nghỉ ngơi bên cánh mũi của cô và cất giọng nài nỉ, “Anna, đừng đùa cợt với anh như thế nữa. Anh đã chờ đợi quá lâu rồi!”
Nói với anh ấy đi, cô tự ra lệnh cho mình nhưng cô chưa kịp nói thì anh lại hôn môi cô nồng nàn và thân mật. Đôi bàn tay ấy đã từng đốn cây, chăn ngựa, cầm rìu dễ như trò chơi của trẻ nhỏ thì bây giờ đây chính lòng bàn tay chai sần ấy lại dịu dàng kí©h thí©ɧ bầu ngực cô. Vâng, vâng, cô nghĩ, đúng là như thế này. Đêm nay, cô mới cảm nhận được sự vui thú xá© ŧᏂịŧ, cảm giác sướиɠ rơn, mùi vị ngọt ngào trên cơ thể đầy ham muốn của cô nhiều và nhiều hơn nữa.
“Ôi, Anna! Em là một đứa trẻ hay một người đàn bà vậy? Em thật nồng nàn.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực cô, cảm thấy nhũ hoa của cô cứng lại và đầy kɧoáı ©ảʍ.
“Ôi, Karl! Em e rằng cả hai. Đợi nào, Karl!”
“Anh không thể, Anna! Em đừng sợ.” Bàn tay anh lướt xuống hông cô, xoa bóp xung quanh trong khi môi anh dính chặt lấy môi cô.
Anna nhận ra cô không chỉ lừa dối anh mà còn lừa dối chính bản thân mình. Cô muốn anh đến phát điên, mặc dù cô muốn chạy trốn khỏi anh vì đã lừa dối anh, lừa dối bản thân mình, và điều đó đang hành hạ cô. Cô chụp lấy tay anh.
“Karl, em xin lỗi… đợi nào! Em… em không nên trêu chọc anh tối nay. Em…
em đang đến tháng.”
Anh dừng lại, căng thẳng nhìn cô. Cô nghe hơi thở anh dồn dập và hốt hoảng, trước khi âm thanh rêи ɾỉ tắt hẳn, anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Cô nghĩ cô đã nghe tiếng anh nghiến răng.
“Tại sao em không nói trước với anh, Anna?”, anh hỏi, dằn mạnh từng chữ.
“Tại sao em lại bắt đầu đêm nay như thế mà không phải là những đêm trước?” Sự thất vọng ở anh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ.
Cô cảm nhận được anh buông cô ra trong sự tức giận như thế nào khi anh nằm xuống và vắt tay phía sau đầu.
“Em xin lỗi, Karl. Em không biết trước.”
Chỉ có sự im lặng lạnh giá trả lời cô.
“Đừng giận. Em… anh không biết em thích điều này nhiều hơn anh đến thế nào đâu.” Với tư thế phòng thủ, cô thu mình về một phía của chiếc giường, giật mạnh tấm chăn và lấy hai cánh tay giữ lại.
“Ngay từ đầu, em đã biết trước mà còn chủ động bắt đầu.”
“Em nói là em xin lỗi mà Karl.”
“Anh đã phải chịu đựng trò đùa của em suốt hai tuần nay rồi. Anh nghĩ từng đó đã là quá sức chịu đựng của anh. Anh không nghĩ em lấy chuyện này ra để đùa đấy.”
“Đừng giận mà.”
“Anh không giận.”
“Anh có giận mà, Karl. Em sẽ không làm thế nữa đâu!”
Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trên trần nhà rất lâu rõ ràng đang ngó lơ cô. Cuối cùng, anh lên tiếng, “Chuyện này đối với phụ nữ kéo dài trong bao lâu?”
“Khoảng một vài ngày nữa”, cô thì thầm.
“Một vài ngày? Hai ngày phải không, Anna?”, anh thong thả hỏi.
Cô đang bị dồn vào thế bí nên chỉ có thể nói, “Vâng, hai ngày”, và nhận ra rằng lời cô nói ra đã là một cam kết về khoảng thời gian chính xác với anh. Hai đêm nữa, tính từ hôm nay, cô sẽ phải làm hoặc không làm việc này, tùy thuộc vào Karl có nhận ra quá khứ của cô không, một khi họ ân ái với nhau.
“Được rồi!”, anh nói, “vậy thì hai ngày nữa”.
Anna không thể ngừng sợ hãi. Cô còn không biết phải suy nghĩ ra sao, nếu Karl biết sự thật, liệu anh có gửi trả cô về Boston? Dù sao đi chăng nữa, cô biết anh sẽ không làm vậy.
Nhưng mặc cảm tội lỗi và trạng thái lưỡng lự khiến cô phải thu mình lại, tránh sự bất mãn từ phía anh. Cô chỉ nói để anh không nghi ngờ và để Karl nghĩ rằng cô đang gặp phải tình huống khó xử. Cô tự thú nhận với chính mình rằng cô còn phải chứng minh nhiều thứ khác vào hai ngày sắp đến.
Cô bắt đầu buổi sáng hôm sau với nỗ lực tự làm bánh kếp. Khi Karl và James quay trở về nhà, họ thấy Anna gan dạ đang chuẩn bị đổ bột vào chảo rán.
“Vậy là anh có thể đi đốn gỗ cả ngày được rồi!” Karl vừa nói vừa cười trong khi Anna lo lắng chùi tay vào hai ống quần.
“Có thể đấy!”, cô run run và đổ bột vào chảo rán trước khi Karl kịp nhắc cô phải cho mỡ lợn vào trước. Khi bánh đã chín một mặt, cô trở mặt bánh và nhận ra nó không giống với chiếc bánh anh đã làm. Bánh không định hình và bột không nở. Nhưng cô vẫn đưa cho anh chiếc bánh đầu tiên và vội vàng đổ tiếp chiếc bánh thứ hai cho James.
Karl nhìn vào chiếc bánh với đường viền lượn sóng.
Quá nhiều sữa, anh nghĩ, và không đủ bột nở. Nhưng anh vẫn ăn để động viên cô, thêm một chiếc bánh nữa và không một lời phàn nàn. Khi Anna cắn miếng bánh đầu tiên, quai hàm cô cứng lại. Karl và James quay mặt đi nơi khác và cười thầm.
Sau đó, cô phun ngược trở lại đĩa với vẻ kinh tởm.
“Chúa ơi!”, cô lặp lại. “Nó giống như móng bò vậy!”
Hai người kia cuối cùng cũng phì cười trong khi Anna càu nhàu về món ăn kinh tởm này. “Em muốn làm anh ngạc nhiên nhưng em quá ngu ngốc khi không nhớ được công thức làm bánh. Em tệ thật! Em không biết vì sao anh có thể ăn nhiều bánh như vậy được?”
“Nó cứng quá, phải không James?”, Karl nói trong khi không thể nhịn cười.
James cong lưỡi lại và trợn tròn mắt.
“Anh muốn chọc quê em sao, Karl Lindstrom? Ít ra là em đã cố gắng lắm rồi! Còn em nên thu lưỡi lại đi, đồ trẻ con!”, cô hét vào mặt em trai mình.
Karl đã thôi không cười nữa nhưng đôi má anh vẫn phồng lên.
“Chị mới là người nói bánh cứng như móng bò đấy chứ”, James nhắc nhở cô.
“Chị có quyền nói!”, cô cướp lời cậu. “Em thì không được.” Cô gạt đĩa bánh ra khỏi bàn và quay lưng lại phía họ.
“Nói chị em đừng vứt hết bánh đi đấy”, Karl nói sau lưng cô. “Chúng ta có thể dùng nó để đóng móng ngựa.”
Nhưng khi cô quay sang nhìn anh, anh đã nhìn ra phía cửa trước. Những chiếc bánh bay vụt qua đầu anh ra ngoài nơi con Nanna đang đứng, nó ngửi ngửi vì tò mò nhưng sau đó, không thể tin nổi, nó quay mặt đi, tỏ vẻ không thích thú.
Anna đứng ngay trước cửa, tay chống ngang hông, chửi đổng ra phía ngoài sân trong khi Karl đứng lùi ra sau, “Được rồi, người thông minh này, em đã làm sai gì nào?”
“Có thể em quên cho bột nở vào”, anh vui vẻ nói nhưng lại muốn quay lưng bỏ chạy.
Cô đá vào những chiếc bánh đang nằm lăn lóc trên đất, sau đó, cô quay lại phía trước cửa và lầm bầm, “Bột nở à? Người khờ dại này đã quên cho bột nở à?”
Để cung cấp thông tin chính xác hơn, Karl quay lại và nói thêm, “Em còn cho quá nhiều sữa!” Anh nhìn cơn nóng giận đang quay lưng vào trong nhà. Anh đã nghi ngờ tối hôm qua cô nói dối để từ chối anh thêm một thời gian nữa. Nhưng bây giờ, anh lại nghĩ cô nói thật. Anh có chị gái và anh nhớ lại những cơn nóng giận bùng phát vô cớ của họ. Anna đang giận mình đến mức phát khóc. Sau những điều cô hứa hẹn, sẽ cố gắng làm tốt mọi việc để anh vui lòng, thì giờ đây, cô đã làm được gì? Ném đĩa bánh vào anh và quăng bánh lung tung như thể đây là lỗi của anh. Nhưng không, những chiếc bánh này mới thực sự bất hạnh!
Bữa trưa thật tệ, lẽ ra, nó nên đơn giản hơn. Những gì cô cần làm là cắt bánh mì thành từng lát và nướng thịt nai. Cô xung phong đi ra phía con đường để đem ít củi về nhà trong khi Karl và James có thể dễ dàng làm việc này hơn.
Những lát bánh mì của cô trông cũng bắt mắt. Thịt nai trông rất ngon miệng khi cháy ở cạnh ngoài và bên trong còn sống, nước thịt đỏ vẫn chảy ra. Không ai để ý đến quá trình chuẩn bị thức ăn và kết quả là món thịt gần như không thể nhai được.
Sự vụng về của Anna ở trong bếp là nguyên nhân của mọi việc. Cô giận dữ cho rằng phải làm việc liên tục như một cái máy phát điện để thoát khỏi nỗi thất vọng của bản thân. Buổi trưa hôm đó, vì vẫn còn dư thừa năng lượng, cô và James đi đốn cây với Karl cây này qua cây khác. Trong khoảng hai mươi phút, Karl đốn được một cây, Anna lột vỏ và chặt những cành nhỏ xung quanh thân cây trong khi James vận chuyển gỗ xuống đồi. Chỉ cần một tháng thôi, Anna sẽ cho Karl biết cô có thạo việc hay không?
Vào lúc cuối ngày, bao tử cô lại lên cơn đau dữ dội. Nó sôi trào khi cô đang đứng gần Karl anh có thể nghe thấy và không thể không mím môi cười. Nhưng anh vẫn tiếp tục công việc lưng trần và khuôn mặt cực kỳ láu lỉnh.
Anna không thể chịu nổi nữa. Khi cây tiếp theo đổ xuống, mặc dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng với tiếng sôi âm ỉ trong bụng, cô nhìn Karl hỏi, “Karl chúng ta về nhà sớm một chút được không?”
“Tại sao?”, anh hỏi, vẫn đang cầm rìu trong tay và đốn cây tiếp theo.
“Vì em cảm thấy đói bụng, em không đủ sức để làm tiếp.”
“Em cũng vậy”, James xen vào khi cậu vẫn còn đứng ở xa xa phía những hàng cây thông. Nhưng cậu vẫn thận trọng nhìn chị mình trong lúc thú nhận.
Đột nhiên, Anna cảm thấy buồn cười vì hoàn cảnh lúc này. Trong khi mọi người làm việc thì cô cứ càu nhàu, lẩm bẩm giống như một kẻ thích nổi giận vô cớ! Cô biết cô sẽ phá lên cười ngay thôi. Bắt đầu bằng một tiếng cười khúc khích, nhưng trước khi cô biết việc gì đang xảy ra, James cũng cười khùngkhục, rồi đến Karl. Sau đó, một tiếng kêu như một tiếng ngáy phát ra từ mũi cô, vậy là cả ba người họ đều lăn ra cười.
Cô nằm lăn lộn trên đống mạt cưa và không thể nhịn được cười. Karl đưa một chân lên, tay ôm rìu, ngước mặt lên bầu trời nhuốm màu mây trong khi James khuỵu gối về phía Anna và tay chống xuống đất. Nghe thấy âm thanh đó, đàn quạ liền cất tiếng kêu quác quác phía trên những ngọn cây.
Cả ba người cứ cười cho đến khi ruột họ quặn lại. Cuối cùng Anna cũng ngồi dậy, mệt mỏi, kiệt sức và vui vẻ. Karl âu yếm nhìn cô, tóc cô dính đầy mạt cưa, mồ hôi bết lại bên dưới cánh tay và rêu dính đầy trên cằm cô. Anh cảm thấy không có gì đẹp hơn thế.
“Anh nghĩ anh nên dẫn em đi xem những con chó lúc mới sinh, Anna. Nhìn em đi! Vợ anh không thể nào như thế được, ngồi đó với chiếc quần ống túm, người dính đầy mạt cưa.”
Nhưng cách anh nhìn cô cho cô biết anh đã tha thứ cho cô về buổi tối hôm qua. Cô nhìn anh và hỏi, “Chúng ta đi xuống đồi ngay bây giờ được không, Karl?”
“Ngay bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ!”
“Nhưng chúng ta phải tỉa và chặt cái cây này trước đã, và…”
“Và anh sẽ chôn xác em! Làm ơn đi mà, chúng ta đi thôi! Em đói rã cả ruột đây, Karl!”
“Được rồi!” Karl cười, thu rìu lại và đặt nó lên chân, đưa nó ra phía trước Anna. “Đi thôi!”
Cô nheo mắt nhìn chồng mình, làn da anh rám nắng, khuôn mặt tươi cười rịn mồ hôi, những lọn tóc ngỗ nghịch phủ quanh hai thái dương. Cô tự hỏi vì sao cô lại may mắn đến như vậy? Trái tim cô đập trong niềm hứng khởi khi cô nhìn anh, tay anh cầm chặt cán rìu, đôi mắt màu xanh nghiêng nghiêng nhìn cô. Cô nhút nhát đưa tay chụp lấy lưỡi rìu nhưng anh đã túm lấy hai chân và kéo mạnh trong một cơn mưa của bụi gỗ. Cô gần như bay lên không trung trong khi anh ôm lấy cô bằng tay còn lại, kéo cô lại gần phía hông mình, nhìn xuống cô và cười. Cô nhìn lên anh và cũng không thể giấu được nụ cười.
James cười, nhìn họ và nói, “Em sẽ đi dắt Belle và Bill.”
Karl ngưng tay, ngước mắt nhìn mái tóc của Anna và đưa tay nhặt lấy một cành thông nhỏ trên tóc cô.
“Em lôi thôi quá”, anh cười và búng nó ra xa.
Cô lấy ngón trỏ của mình, chỉ vào thái dương của anh và lần theo vệt mồ hôi trên cạnh của mái tóc. “Anh cũng vậy thôi”, cô đáp lời anh. Sau đó, cô đặt ngón tay lên đầu lưỡi, đôi mắt nâu không rời khỏi anh, cô mở to đôi mắt trước khi duyên dáng quay vòng vòng.
Họ đi xuống đồi, cả “năm người”, Anna tuyên bố rằng cô chưa từng thấy họ đi chậm như thế này; cô nghĩ chắc chắn mình sẽ ngã gục ngay trước cửa nhà nếu họ không đi nhanh hơn. Cùng một nụ cười ranh mãnh, Karl nhắc cô rằng vì sức khỏe của lũ ngựa nên họ không thể vội vàng. Cô bước nhanh hơn lên phía trước Karl với những bước chân thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn đảm bảo họ không cách nhau quá xa.
“Anh định nấu món gì cho bữa tối?”, cô hỏi người chồng đang bước phía sau lưng.
Cô châm chích anh bằng một cái nhìn khô héo qua vai, sau đó, cô quay lên và buông lời trách mắng, “Đừng tỏ vẻ thông minh, Karl.”
“Anh nghĩ có ai đó đang tỏ vẻ thông minh ở đây trong khi cô ấy không chịu nhìn lại xem mình đã biết nấu ăn hay chưa?”
Anna quay vòng tròn, bỏ qua vài bước và biện hộ với giọng điệu thành thật nhất, “Em sẽ làm bất cứ điều gì để nấu được một bữa ăn ngon và khiến cho ai đó phải thay đổi cái nhìn về mình.”
“Bất cứ điều gì?”, anh hỏi, sải bước dài để bắt kịp Anna, người đang đi đột nhiên quay vòng tròn, không màng đến lời nói bóng gió của anh và cứ tiếp tục nhắc đến bữa tối.
“Quay lại đây, Anna”, anh nhẹ nhàng ra lệnh.
“Sao chứ?”
“Anh nói quay lại đây, quần áo em bám đầy mạt cưa kìa!”
Cô đi giật lùi xuống đồi để có thể nghe anh nói. Nhưng Karl đã bắt kịp cô, tay anh vòng quanh ngực và bụng cô, kéo cô về phía mình. Với chiếc rìu vác trên vai bên kia, họ đi xuống khoảng đất trống.
Tối hôm đói họ ăn một món ăn thịnh soạn với những lát thịt dăm bông, món ăn chế biến nhanh nhất mà Karl có thể nghĩ đến. Anh lấy nó xưống từ trên mái nhà suối, được treo dốc ngược xuống đất như một con dơi. Anh chỉ cô cách làm nước sốt từ nước thịt đỏ với bột và sữa. Dùng với nước sốt là khoai tây luộc mà cô đã cố gắng gọt vỏ cho thật đẹp – đây là công việc bếp núc đầu tiên mà cô làm thành công và cảm thấy tự hào về nó.
Trong khi chuẩn bị bữa tối, Karl hăm dọa cô, “Chúng ta sắp hết bánh mì rồi đấy. Ngày mai, sẽ chỉ em cách nướng bánh.”
Chán nản, cô than vãn, “Ôi, không! Nếu em không thể làm bánh kếp thì em cũng sẽ làm hư bánh mì thôi!”
“Sẽ mất thời gian nhưng em phải học thôi!”
Cô vung tay với vẻ vô vọng. “Nhưng có nhiều thứ phải nhớ quá, Karl! Mỗi món ăn anh chỉ em luôn luôn có thành phần khác nhau. Em không thể nhớ hết được.”
“Hãy tự cho mình thời gian và em sẽ làm được.”
“Nhưng anh sẽ phát ốm và mệt mỏi vì em mất! Em sẽ phá hỏng tất cả thực phẩm quý giá của anh trong khi anh phải làm việc cực nhọc để có chúng.”
“Em không kiên nhẫn với chính mình rồi, Anna. Anh có trách mắng em không?” Anh ngước đôi mắt xanh lên nhìn cô.
“Không, Karl! Nhưng em chỉ muốn học nhanh hơn để anh không phải làm mọi việc một mình. Nếu em chưa làm được anh sẽ không bỏ mặc em trong khi vẫn lo lắng rằng em sẽ đốt nhà và làm cháy khét bữa tối của anh. Tại sao em không thể chùi sạch những vết bẩn này?”
“Một ít cát sẽ sạch ngay”, anh khuyên, không nói thêm gì nữa.
Cát rất tốt, cô đã làm sạch chảo và khoe nó với sự tự hào. Nhưng sau đó, khi món thịt dăm bông đã chảy mỡ và tỏa mùi thơm quyến rũ không thể cưỡng lại, Anna dừng lại trước cửa, tay cầm tô khoai tây đã gọt vỏ phía trước bụng.
“Karl?”
Anh nhìn lên, thấy cô đang ngoáy ngón tay một cách điên cuồng vào đống khoai tây.
“Chuyện gì vậy, Anna?”
Cô chăm chú nhìn vào đống vỏ khoai tây vừa gọt. “Nếu em biết đọc thì anh sẽ viết công thức làm món ăn để em có thể làm đúng cách. Ý em là…” Cô nhìn lên trông đợi.
“Ý em là, mọi việc đã không sao nếu trí nhớ của em tốt.” Cô lại cúi xuống với đống vỏ khoai tây.
“Trí nhớ của em ổn mà, Anna. Em sẽ nhớ hết thôi.”
“Nhưng anh sẽ dạy em biết đọc chứ, Karl?” Mắt cô đi lang thang phía sau lưng anh. “Chỉ cần đủ để biết tên những thứ như là bột, mỡ lợn… và bột nở?”
Một nụ cười rộng mở, thông cảm, nở trên khuôn mặt anh.
“Anna, anh sẽ không chỉ em tất tần tật mọi thứ trong một lần được. Em nên nhớ điều này ngay bây giờ, từng chút một.”
“Em biết. Chỉ vì em thấy anh làm mọi việc thật tốt còn em không thể làm được việc gì khi không có anh đứng bên cạnh. Em muốn làm tốt mọi việc hơn, vì anh.”
Anh không muốn gì khác ngoài việc bước đến cánh cửa, nhấc tô khoai tây ra khỏi tay cô, kéo cô vào lòng và hôn cô say đắm cho đến khi thịt cháy khét.
“Anna, em có biết là điều ước của em là quá đủ đối với anh không?”
“Vậy à?”, đôi mắt trẻ con của cô mở to ra.
Kiko.Xiao
“Tất nhiên rồi!” Anh tưởng thưởng cho mình bằng nụ cười của cô.
“Nhưng mà anh có dạy em biết đọc không, Karl?”
“Có thể trong mùa đông, khi có nhiều thời gian hơn.”
“Bởi vì sau đó, em sẽ phá hỏng hết lượng bột quý giá của anh”, cô tinh quái nói.
Cô quay lưng bỏ đi với tô khoai tây, lúc này, cô cảm thấy vui vẻ.
“Anna?”
“Sao chứ?”
“Giữ vỏ khoai lại. Chúng ta sẽ trồng những cái mắt đó xuống đất để xem thời tiết có cho phép chúng ta trong mùa vụ thứ hai không? Vì vậy, chúng ta cần nó.”
Cô quay lại, nhìn anh dò xét. “Có điều gì mà anh không biết không, Karl?”
“Có chứ!”, anh trả lời. “Anh không biết làm gì cho đến tối ngày mai.”
Tối hôm đó, anh chỉ Anna cách làm men bia khô từ mước khoai tây mà anh giữ lại sau bữa tối. Anh đổ vào một loại xi rô mà anh nói được làm từ lõi trắng của dưa hấu, cung cấp rất nhiều đường. Còn xi rô cây thích, do anh trồng, có mùi vị rất đậm đà đối với món bánh mì. Anh nấu xi rô dưa hấu vào mỗi mùa hè, bảo quản trong lọ và đổ sáp ong xung quanh miệng lọ để dùng dần.
Những nguyên liệu làm men bia được để qua đêm trong góc tường bên cạnh bếp lò, ba người họ tiếp tục thưởng thức phần còn lại của món xi rô dưa hấu, một sự tiếp đãi mà Anna và James chưa từng được hưởng thụ.
“Em uống thêm được không, anh Karl?”, James hỏi. Karl đổ hết rượu trong bình vào cốc của James. “Ngon quá!”, Anna đồng ý.
“Anh còn nhiều món ngon khác chưa giới thiệu cho em biết. Minnesota không thiếu những thứ này.”
“Anh nói đúng, Karl. Đây đúng là vùng đất có nhiều sản vật.”
“Sẽ sớm thôi, những quả phúc bồn tử sẽ chín và em sẽ được thưởng thức chúng.”
“Còn gì nữa?”, James hỏi.
“Quả mâm xôi. Em có biết là quả mâm xôi chưa chín lại có màu đỏ không?”
James bối rối trong một lúc rồi cười. “Vậy em đố ngược lại anh đấy, khi chín, nó có màu như thế nào?”
“Khi ấy, nó có màu đen như đồng tử rắn chuông vậy”, Karl nói.
“Có rắn chuông ở đây không?”, Anna hỏi, mở to mắt.
“Có rắn chuông gỗ nhưng không nhiều. Anh đã gϊếŧ hai con từ khi anh đến đây. Rắn ăn những động vật gặm nhấm trên cánh đồng ngũ cốc, nên anh cũng không muốn gϊếŧ chúng. Nhưng rắn cũng rất độc nên anh vẫn phải gϊếŧ chúng.”
Anna run lên. Từ sau bữa tối, họ vẫn chưa đi tắm vì họ vội vã ăn ngay, nhưng khi đề cập đến rắn chuông, Anna lại muốn tắm trong bồn. James cũng đồng ý rằng hôm nay họ sẽ không đi bơi.
Đến giờ đi ngủ, Anna nói trước, giọng cô thì thầm như mọi khi. “Karl?”
“Hử?”
“Anh có nghĩ đến bếp lò cho nhà mới không?”
“Không, Anna. Anh rất bận rộn và anh không nghĩ đến.”
“Cả em luôn à?”
“Em nghĩ rằng bếp lò sẽ giúp em nấu ăn tốt hơn à?”, anh trêu cô. “Đúng, có thể chứ!”, cô trả lời bừa. Nhưng Karl chỉ cười.
“Nếu không thể thì Karl Lindstrom này lại phải tốn tiền vô ích.” Một nắm đấm đang ở phía bên mặt anh.
“Có lẽ chúng ta sẽ thương lượng, em và anh. Đầu tiên, Anna sẽ phải học nấu ăn đàng hoàng, sau đó, Karl sẽ mua cho cô ấy một cái bếp lò.”
“Thật sao, Karl?” Ngay cả khi thì thầm, giọng cô nghe vẫn rất hào hứng.
“Karl Lindstrom này không phải kẻ nói dối. Tất nhiên là anh nói thật.”
“Ôi, Karl!” Cô hào hứng nghĩ về nó.
“Nhưng anh sẽ kiểm tra xem em có nấu ngon hay không đấy.”
Cô cười trong bóng tối.
“Em sẽ làm món bánh mì ngon vào sáng mai. Anh sẽ thấy!”
“Anh sẽ làm món bánh mì ngon vào sáng mai và em sẽ nhìn anh làm.”
“Được thôi! Em sẽ nhìn anh làm. Nhưng lần này, em sẽ nhớ mọi thứ”, cô hứa, “giống James vậy. Anh sẽ phải mua bếp lò cho em trong tháng này cho mà xem”. Cô tưởng tượng đến lúc sở hữu một cái bếp lò bằng sắt và cô sẽ hãnh diện biết bao nếu có thể nấu được những món ăn ngon và nhận ra rằng nấu ăn không phải là một công việc đáng ghét.
“Karl?”
“Hử?”
“Sao có thể nướng bánh mì mà không có lò nướng?”
“Anh dùng lò nung ở ngoài sân. Em chưa thấy à?”
“Chưa. Anh để ở đâu?”
“Phía sau đống gỗ.”
“Ý anh là đống bùn khô đó à?”
“Ừm.”
“Nhưng mà nó không có miệng lò!”
“Anh sẽ dùng đất sét khô bịt miệng lò lại khi bánh đã ở trong.”
“Ý anh là mỗi lần em nướng bánh, em phải lấy đất sét bịt miệng lò lại sao?
Cả đời à?”
“Ý anh là em hãy đến đây và ngậm miệng lại. Anh đã nói là anh sẽ suy nghĩ về cái bếp lò và anh sẽ làm. Anh mệt mỏi khi cứ phải nói đến bánh mì, đất sét và bếp lò lắm rồi!”
Cô tìm cánh tay anh để nép mình vào và làm theo điều anh yêu cầu: ngậm miệng lại. Khi nụ hôn của anh tìm đến, cô cũng ngậm miệng. Anh làm lại, thử cách thuyết phục nhất có thể nhưng miệng cô vẫn ngậm chặt.
“Chuyện gì vậy?”, anh hỏi.
“Em chỉ làm những gì mình được yêu cầu thôi. Em đã hứa là sẽ nghe lời chồng em mà, phải không? Nên khi anh bảo em ngậm miệng lại thì em ngậm lại.”
“Vậy thì chồng em yêu cầu em mở miệng ra.”
Cô làm theo. Há hốc mồm ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đắm Say
- Chương 10