Buổi sáng tại nhà cũ Hứa gia.
Bàn ăn rộng lớn chỉ có Hứa Nhất Vĩ và Hứa Diệu Hàm, hai người ngồi đối diện nhau.
Không khí có phần nặng nề.
Hứa Diệu Hàm húp một miếng cháo, nhẹ nhàng lau khóe miệng, môi hơi hé cười hỏi Hứa Nhất Vĩ: “Chuyện em nhờ anh điều tra anh làm tới đâu rồi?”
Hứa Nhất Vĩ ngưng động tác, đầu hơi cúi. Lát sau mới thần tình tiếc nuối nói với cô ta: “Hàm Hàm, anh trai vô dụng. Đời tư Tô Hữu Duy rất kín kẽ, anh quả thật... không biết vợ anh ta là ai.”
Hứa Diệu Hàm thất vọng: “Vậy sao?” Bàn tay để trên gối âm thầm siết chặt tà váy. Cô ta không ngờ, người anh trai nhất mực nghe lời cô ta lại chọn cách nói dối để bảo vệ con ả đó.
La Mẫn Tuyên, được lắm! Không những dụ dỗ được Tô Hữu Duy còn hại anh trai cô ta đầu óc mụ mị.
Hứa Nhất Vĩ lòng rối như tơ vò: “Hàm Hàm, em...”
“Anh hai, em hiểu rồi. Chuyện này không cần tra cứu nữa, em gái anh cũng đâu thể vì một người đàn ông mà hại bản thân mình.” Cô ta nở nụ cười bình thản tựa như người náo loạn ầm ĩ của mấy ngày trước là ai khác chứ không phải là cô ta.
Hứa Nhất Vĩ vui mừng nói: “Hàm Hàm, em nghĩ thông suốt như vậy anh trai rất vui. Vậy, vậy mình trở lại nước M được không em?”
Hứa Diệu Hàm nhíu mày sau đó thở dài: “Anh hai, anh thật sự không tin tưởng em sao? Em vừa mới chuyển trụ sở về nước, công ty còn chưa ổn định em về bên đó kiểu gì? Vả lại Hứa thị dù sao cũng cần người thừa kế, anh không cần nhưng mà em thì cần. Em cũng không thể để Hứa thị rơi vào tay người khác được.”
Hứa Nhất Vĩ từ nhỏ chỉ giỏi bày trò phá phách, theo đám ô hợp làm đủ thứ chuyện điên rồ. Lớn lên lại thích công việc paparazzi theo dõi đời tư của nghệ sĩ. Anh ấy rõ ràng là đại thiếu gia Hứa gia, quyền thừa kế đã rõ rành rành nhưng lại không có chút nào ý thức được trọng trách của mình.
Hứa Diệu Hàm nhiều khi không khỏi cảm thấy người anh này của mình thật sự quá ngu ngốc.
“Chúng ta cũng chẳng thiếu tiền để ý một cái Hứa thị làm gì? Hàm Hàm, anh nói cho em biết bây giờ em mà có phá sản anh vẫn dư sức nuôi được em.” Hứa Nhất Vĩ chưa bao giờ thèm khát chức Hứa tổng của Hứa thị, anh chỉ muốn mãi mãi được ở bên cạnh em gái yên yên ổn ổn mà sống.
Hứa Diệu Hàm tức đến bật cười: “Được, được, được anh thì hay rồi em không nói lại anh.” Cô ta đứng dậy, cầm lấy túi xách: “Anh ăn đi, em lên công ty trước đây.”
Anh lập tức vớ lấy khăn lau miệng: “Anh đưa em đi!”
“Không cần phiền phức như vậy, em còn phải đi gặp đối tác.” Hứa Diệu Hàm từ chối, nhanh chóng lắt chiếc eo thon nhỏ của mình ra khỏi nhà.
Hứa Nhất Vĩ yên lặng dõi theo bóng lưng cô, cười khổ.
Trên xe, Hứa Diệu Hàm đánh tay lái một vòng, tay còn lại cầm điện thoại nhập một dãy số, ưu nhã đặt lên tai.
***
Châu Sơ Ly vẫn còn nằm trong lòng Tiêu Thái Liêm ngủ say. Đêm qua, cô ta không ngừng quyến rũ Tiêu Thái Liêm, cậu ta ban đầu còn từ chối nói như vậy không tốt nhưng cuối cùng vẫn đè Châu Sơ Ly ra ăn sạch đến tận hai giờ sáng, khiến cô ta được một trận dục tiên dục tử.
Đàn ông thành thật nhất chỉ có thân dưới của anh ta.
Châu Sơ Ly mệt muốn chết lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô ta tức giận thầm chửi tục một tiếng rồi bắt máy.
“Xin hỏi ai đó?” Tuy đã cố dùng giọng nhỏ nhẹ nhưng Hứa Diệu Hàm vẫn nghe ra chút mất kiên nhẫn trong đó.
Hứa Diệu Hàm quan sát dòng đường xe cộ tấp nập nói vào điện thoại: “La tiểu thư có hứng thú hợp tác chứ?”
Châu Sơ Ly ngay lập tức tỉnh táo. Người có thể gọi cô ta một tiếng La tiểu thư không nhiều, dù sao bên ngoài cô ta vẫn là Châu Sơ Ly, mọi người đều gọi họ tên đó của cô ta. Châu Sơ Ly từng có ý định công bố thân phận tiểu thư La gia cho giới truyền thông nhưng La Bình lại không đồng ý.
Ông ta sợ chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɧ bị giới truyền thông phanh phui. Lão già đáng chết này yêu liêm sỉ hơn mạng.
Châu Sơ Ly nuốt nước bọt, cảnh giác hỏi lại: “Cô là ai?”
Hứa Diệu Hàm cong khóe môi: “Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi và cô có chung mục đích!”
Châu Sơ Ly cười lạnh: “Mục đích của chúng ta là gì? Cô nói xem.”
“Hủy hoại La Mẫn Tuyên.”
***
Châu Sơ Ly cả người quấn kín như xác ướp đẩy cửa bước vào.Từ sau khi đóng xong bộ phim Khúc Thiên Linh, nhân khí Châu Sơ Ly tăng như diều gặp gió lại thêm gần đây có hợp tác vài bộ phim truyền hình nên cũng được xem là người nổi tiếng.
Cô ta cảm thấy bản thân thường xuyên gặp may. Không những nhận được phim tốt mà còn rất nhiều thương hiệu nổi tiếng tìm đến cô ta làm người phát ngôn.
Đúng là đến ông trời cũng muốn cô ta thành phượng hoàng.
Nhưng Châu Sơ Ly không biết tất cả những gì cô ta có được đều do một tay La Mẫn Tuyên sắp xếp.
Đừng nghĩ La Mẫn Tuyên bị đuổi khỏi La gia liền ngoan ngoãn yên phận làm Tô phu nhân. Cô là một người thù dai, người nào hãm hại cô cô sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Không cần phải nói, chức Tô phu nhân này chẳng khác nào giấy thông hành. Mà Tô Hữu Duy cũng một mực dung túng cô mặc kệ cô làm gì đều không có ý kiến.
Anh thậm chí còn muốn cô tiêu tiền như nước.
Châu Sơ Ly cẩn thận bước vào một phòng bao. Đây là một nhà hàng kiểu Nhật, thiết kế rất sang trọng.
Cô gái bên trong đang ngồi thưởng trà, Châu Sơ Ly suýt nữa là hét lên tên của La Mẫn Tuyên. Nhưng bình tĩnh nhìn kỹ lại thì cảm thấy cũng không hoàn toàn giống, khí chất cô gái này rất âm trầm không phải loại quyền quý, cao sang như La Mẫn Tuyên.
Một loại khí chất khiến người ta thấy nguy hiểm.
Hứa Diệu Hàm đặt tách trà xuống bàn, ngước mắt: “La tiểu thư mời ngồi.”
Châu Sơ Ly không vội ngồi xuống, lập tức hỏi: “Cô là người hẹn tôi?”
Hứa Diệu Hàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Châu Sơ Ly lúc này mới ngồi xuống: “Cô nói hủy hoại La Mẫn Tuyên là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ!” Hứa Diệu Hàm khẽ cười. Nụ cười làm Châu Sơ Ly ớn lạnh.
“Cô đừng đùa với tôi. Cô là ai? Có thù oán gì với cô ta?” Châu Sơ Ly cũng không phải là kẻ ngốc, tùy ý tin tưởng một người xa lạ lại còn là người có khuôn mặt giống La Mẫn Tuyên đến mấy phần. Đặc biệt là đôi mắt kia giống đến mức khiến cô ta có cảm giác mình đang nói chuyện với La Mẫn Tuyên.
Châu Sơ Ly không khỏi nghĩ liệu La Bình có còn thất lạc đứa con riêng nào bên ngoài?
Hứa Diệu Hàm dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta, không nhanh không chậm cất lời: “Tôi là Hứa Diệu Hàm, không có một chút quan hệ gì với La Mẫn Tuyên. Bất quá, cô ta lại cướp vị hôn phu của tôi, cô nói xem tôi có nên xử lý cô ta không?”
Châu Sơ Ly nhíu mày: “Cướp vị hôn phu của cô? Tô Hữu Duy?”
Hứa Diệu Hàm rót cho cô ta một chung trà, dáng vẻ thuần phục hẳn là có biết qua trà đạo. Giọng Hứa Diệu Hàm man mác buồn: “Vốn dĩ, lần này về nước tôi và Tô Hữu Duy sẽ kết hôn ai ngờ lại xuất hiện một La Mẫn Tuyên.” Cô ta thở dài: “Chắc cô cũng thấy tôi và La Mẫn Tuyên có đôi nét giống nhau. Có thể gần bốn năm ra nước ngoài Tô Hữu Duy nghĩ tôi rời bỏ anh ấy nên mới tìm một người có khuôn mặt giống tôi để kết hôn.”
Châu Sơ Ly cười lạnh: “Vậy tại sao cô trở về Tô Hữu Duy lại không vứt bỏ La Mẫn Tuyên?”
Câu nói này quả thật chạm vào nỗi đau của Hứa Diệu Hàm. Đúng vậy, nếu như xem La Mẫn Tuyên là người thay thế vậy tại sao việc cô ta trở về lại không đả động chút nào đến Tô Hữu Duy?
Chuyện này không khoa học.