“Anh đi khách sạn Bạc Lệ là để gặp Lâm Trà? Giang Minh Khải, không phải anh nói nữ nhân bên cạnh anh chỉ có mình tôi thôi sao?”
“Em hiểu lầm rồi, anh và Lâm Trà không có gì với nhau hết!”
“Video rành rành ra đó, rõ ràng chính là anh và Lâm Trà! Giang Minh Khải, có phải anh yêu Lâm Trà hay không, anh có cần tôi nữa hay không?!”
Trong nhà kho, Khương Vận hai mắt đẫm lệ nhìn Giang Minh Khải, trong ánh mắt ngập nước là sự ủy khuất không nói nên lời.
Trước mặt Khương Vận vô cớ gây rối, Giang Minh Khải có chút bực bội:
“Khương Vận, anh thật sự chỉ là đi bàn thương vụ, không tin em có thể đi hỏi Khâu ca, Khâu ca đi cùng anh!”
Khâu ca là người đại diện của Giang Minh Khải, tên đầy đủ là Khâu Dương.
“Đàn ông các anh đều là cá mè một lứa! Khâu ca nhất định sẽ bao che cho anh!” Khương Vận khổ sở mà lau nước mắt trên mặt, “Không có lửa làm sao có khói, nếu anh và Lâm Trà thật sự không có gì, paparazzi lấy đâu ra mấy video kia?”
Giang Minh Khải bất đắc dĩ thở dài.
Khương Vận không bao giờ có cảm giác an toàn. Hai người ở bên nhau ba năm, hắn sớm nói Khương Vận là người con gái duy nhất của mình, nhưng Khương Vận vẫn chứng nào tật nấy, hễ có ai xuất hiện gần Giang Minh Khải là cô lại ghen tuông, thậm chí còn giấu Giang Minh Khải mà đi phỏng vấn vào làm quản lý cho hắn, muốn dính lấy hắn mọi lúc mọi nơi.
Mỗi lần Giang Minh Khải bị tai tiếng, dù lớn hay nhỏ, cô cũng sẽ làm ầm ĩ một phen.
Nói là làm trợ lý để đồng hành cùng hắn, thực chất có lẽ là để giám sát chặt hơn mà thôi.
Giang Minh Khải có chút mệt mỏi, hắn lựa chọn phòng kho bên cạnh nhà gỗ để giải thích cho Khương Vận bởi vì nơi này không có máy quay, nhưng hắn không thể rời đi quá lâu được.
“Nếu em nhất quyết muốn tin là như vậy, thì anh cũng không làm được gì nữa.” Trấn an Khương Vận không được , Giang Minh Khải xoay người rời đi.
Khương Vận thấy thế, lập tức luống cuống, thái độ gắt gỏng vừa rồi cũng bay biến, tiến lên gắt gao ôm chặt Giang Minh Khải:
“Minh Khải… Em không phải có ý đó… Anh đừng có phớt lờ em! Chỉ là do em quá quan tâm anh thôi! Chúng ta làm hòa được không anh? Chúng ta làm hòa đi!”
Giang Minh Khải trầm mặc, không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Khương Vận thấy hắn chậm chạp không đáp lại, càng trở nên chủ động hơn. Hai tau cô nàng lần theo đường cúc áo của Giang Minh Khải, từng tấc từng tấc, chậm rãi lần mò lên đến cổ áo hắn, cuối cùng nhón chân, hôn lên môi Giang Minh Khải.