Chia nhóm xong, hai đội hùng hùng hổ hổ hướng tới chỗ bắt cá.
Đi trên con đường mòn trong núi của thôn Tình Xuyên, Liễu Linh Nhi thỉnh thoảng lại quay đầu lại lườm Liễu Minh Khiêm, Liễu Minh Khiêm cũng tự biết mình đuối lý, đành trốn đằng sau Trần Tiện Tri mà không dám ngẩng đầu.
Lâm Trà đi ở cuối cùng, quan sát các vị khách mời:
[ À há! Liễu lão sư trốn chỗ nào không trốn, lại chọn trốn sau Trần lão sư. Những gì viết trên mạng lúc trước hẳn là thật đi! Hai người quả nhiên có mối quan hệ yêu hận tình thù triền triền miên miên! ]
“Loảng xoảng ——”
Liễu Minh Khiêm lảo đảo cả người, thiếu chút nữa vấp phải đá mà ngã sấp mặt, may mà Liễu Linh Nhi tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Liễu Minh Khiêm.
Trần Tiện Tri cũng không đỡ hơn là bao, vốn đang uống nước cho đỡ khát, nghe vậy liền liên tục ho khan, Giang Minh Khải vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp anh ta điều hòa nhịp thở.
Bốn người nhìn nhau, lại nhìn nhìn vẻ mặt thuần khiết vô hại của Lâm Trà ở phía sau……
Tiểu cô nương này, ngày thường lên mạng xem cái thứ gì vậy!
Lâm Trà hồn nhiên không biết, tiếp tục mở hệ thống ăn dưa ra, ghép CP khắp trời nam đất bắc.
Đúng lúc này, Chu Trạch Hủ lặng yên lùi hai bước, tiến đến bên cạnh Lâm Trà.
“Lâm Trà,” Chu Trạch Hủ thấp giọng nói, “Tôi có chuyện muốn hỏi…… Có phải các khách mời thường trú có nhóm chat chung hay không?”
“Nhóm chat?” Lâm Trà mờ mịt, “Không có đâu, chúng tôi mới ghi hình ngày thứ ba thôi, chưa mở nhóm chat gì hết.”
“Thật sự không có?” Chu Trạch Hủ tất nhiên không tin.
Lâm Trà lấy di động của mình ra, dứt khoát mở lên giao diện WeChat:
“Cậu nhìn xem, thật sự không có mà. Nhưng thật ra có một nhóm chung do tổ tiết mục lập ra. Cơ mà, trong đó không chỉ có khách mời, còn có cả đạo diễn và nhân viên công tác, cũng chỉ là nơi cập nhật tin tức từ nhân viên công tác thôi, chúng tôi không nói chuyện phiếm trong đó.”
“Vậy nghĩa là chị cũng không được thêm vào nhóm chat kia,” Chu Trạch Hủ quét mắt xung quanh, thấy cả nhà không để ý cậu ta ở bên này, mới ghé sát vào tai Lâm Trà nhỏ giọng nói, “Tôi mới vừa quan sát, giữa các khách mời còn lại chắc chắn có một nhóm chat chung! Mới vừa nãy tôi còn nhìn thấy Giang Minh Khải kéo Liễu Linh Nhi cùng Bùi lão sư gia nhập nhóm! Chỉ có chị và tôi dường như là không được thêm vào nhóm đó!”
“Gì cơ?” Lâm Trà khó có thể tin được, trợn tròn mắt, quai hàm bạnh ra, “Đều là người lớn cả, vậy mà còn chơi trò cô lập?”
“Tôi cũng nghĩ vậy……” Chu Trạch Hủ gật đầu như đảo tỏi, “Chắc chắn bọn họ đang ở trong nhóm chat mà nói linh tinh về chúng ta!”
Lâm Trà khó chịu mà bĩu môi.
Nhưng dù mấy người kia không thêm cô vào nhóm chat, cô cũng không dám nói gì, chỉ có thể cùng Chu Trạch Hủ tán gẫu hai ba câu, cảm ơn cậu ta đã nhắc nhở mình.
Chu Trạch Hủ cũng chỉ là tò mò, không đào bới sâu thêm nữa.
Trao đổi cùng Lâm Trà xong, cậu ta đang định quay về đội của mình, đột nhiên, Chu Trạch Hủ nhìn thấy trên đầu Lâm Trà xuất hiện một hàng chữ:
[ Chỉ số hảo cảm với Chu Trạch Hủ: 16]
Chu Trạch Hủ: ?
Ngay sau đó, lại là một hàng chữ khác:
[ Giang Minh Khải đã mất vị trí bằng hữu ăn dưa, bằng hữu mới vừa được gia nhập: Chu Trạch Hủ ]
Giang Minh Khải: ???
Không phải chứ, cái này còn có thể bị đá ra sao?!
……