Hội chiêu đãi ký giả kết thúc, Giang Minh Khải trở về nhà ở Hải Thị.
Mới vừa vào cửa, liền nghe được giọng nói của bảo mẫu đang giáo huấn Giang Đồng.
“Này thì không chịu ăn cơm! Này thì không chịu ăn cơm nữa đi! Về sau không có đồ ăn ngon như vậy cho mà ăn đâu!”
Giang Đồng mới hai tuổi không hiểu chuyện, nghe bảo mẫu dạy dỗ mình một trận như vậy, chỉ biết bật lên “Oa oa” một tiếng khóc lớn.
Giang Minh Khải vội vàng tiến vào, gắt gao ôm Giang Đồng.
“Dì Trần! Làm gì vậy!”
Dì Trầnvẻ mặt lấy lòng cười:
“Giang tiên sinh, tôi đây cũng là giúp anh trút giận thôi! Tối hôm qua tôi cũng xem hết chương trình rồi, Giang Đồng này căn bản không phải con của anh! Trách không được Khương Vận lại gần gũi với Khâu Dương như vậy! Tôi thế này cũng chỉ là giúp anh giáo huấn đứa nhỏ kia thôi!”
Giang Minh Khải hít sâu một hơi:
“Giang Đồng có phải con gái của tôi hay không, đều không tới lượt dì giáo huấn, cút đi!”
Dì Trần cả kinh, hốt hoảng rời đi.
Giang Minh Khải cẩn thận kiểm tra thân thể Giang Đồng, phát hiện không có vết thương, mới nhẹ nhàng thở phào.
Giang Đồng chui vào trong l*иg ngực Giang Minh Khải, một đôi mắt to như đá quý sáng bừng trong đêm khuya. Đứa bé thật cẩn thận nhìn Giang Minh Khải, rụt rè nói:
“Ba ba, dì Trần nói ba ba không cần con…… Có phải sự thật hay không?”
Cục bột nếp bé bỏng thanh âm thực nhẹ, mang theo một chút cảm giác cố nén khóc nức nở, đôi mắt đã lại đã ướt lưng tròng.
Giang Minh Khải đau lòng đến khó chịu, kiên định nói:
“Sao có thể thế được? Đồng Đồng là con gái của ba ba, ba ba đương nhiên sẽ không bỏ rơi Đồng Đồng!”
Cục bột nếp nhỏ nghe thấy Giang Minh Khải khẳng định, tâm trạng lo lắng khẩn trương mới dần dần thả lỏng hơn, cô bé bổ nhào vào trong l*иg ngực Giang Minh Khải, gắt gao ôm hắn, nặng nề mà ngủ thϊếp đi.
Sau đó không lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Giang Minh Khải thật cẩn thận đem Giang Đồng đặt ở trên giường, rón ra rón rén ra khỏi phòng.
Mở cửa, Khương Vận thình lình xuất hiện ở ngay cửa.
“Giang Minh Khải! Anh là có ý gì? Anh biết rõ Đồng Đồng không phải con gái của anh, ở hội chiêu đãi ký giả vì cái gì mà lại tuyên bố như vậy!” Khương Vận đôi mắt phiếm hồng, ánh mắt gấp gáp đến độ có thể gϊếŧ chết người.
Mặc dù cô ta đối với Giang Minh Khải không có tình nghĩa gì, nhưng Giang Đồng là đứa bé cô ta mười tháng hoài thai sinh hạ, cô ta không thể không để bụng.
“Tôi hiểu rồi, có phải vì tôi cùng Khâu Dương lừa gạt anh, thế nên anh muốn dùng Đồng Đồng để trả thù tôi? Giang Minh Khải, thâm tâm anh sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ! Đúng là tôi và Khâu Dương làm sai, nhưng Đồng Đồng vô tội!”