Chương 16

[ Hở? Khương Vận không phải ở trong tổ đạo diễn sao? Chạy đâu rồi? Để ta tìm thử xem… ]

[ Ha! Tìm được rồi! ]

Lâm Trà đôi mắt sáng lấp lánh, Liễu Minh Khiêm cùng Trần Tiện Tri cũng không tự giác mà dí tai tới gần chỗ Lâm Trà.

Nhưng đột nhiên hai hàng lông mày Lâm Trà nhăn lại.

[ Ặc, giờ này là giờ nào mà sao cô ta lại trèo lên xe Nanny ngủ chứ? ]

[ Ô hô, hình như không phải! Sao xe Nanny lại rung rung vậy nhỉ? Mà đè trên người Khương Vận, sao lại có một nam nhân!? ]

Liễu Minh Khiêm: ?

Trần Tiện Tri: ???

Giang Minh Khải: ??????

……

Ở bãi đỗ xe thôn Tình Xuyên.

“Khâu Dương, anh làm nhẹ nhẹ thôi! Lỡ người khác phát hiện thì làm sao bây giờ!”

“Em yên tâm, kính xe này dán một lớp màng bảo hộ rồi, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì! Vận Vận, để anh hôn em một cái, anh nhớ em muốn chết!”

Người đàn ông lập tức vùi đầu vào hai bé thỏ trắng trên ngực Khương Vận. Khương Vận xấu hổ muốn đẩy đẩy hắn ra, nhưng lại càng không muốn buông tha hắn.

Giá trị nhan sắc của Khâu Dương tất nhiên kém xa Giang Minh Khải, nhưng nói về chuyện trên giường, so với Giang Minh Khải, hắn lại thông thạo hơn nhiều. Ít nhất hắn cũng biết cách lấy lòng cô chứ không bày ra cái mặt lạnh như Giang Minh Khải.

Con người là sinh vật rất kỳ lạ. Họ luôn nói rằng họ muốn tìm một người yêu xinh đẹp, đẹp trai và có vóc dáng cân đối. Nhưng khi nói đến việc nɠɵạı ŧìиɧ, người tình bên ngoài của họ có thể cũng không khá hơn người vợ/chồng ban đầu là bao.

Đột nhiên, cửa xe “Rầm” một tiếng liền bị kéo ra, ánh đèn sáng rực chiếu vào bên trong xe Nanny.

Khương Vận cùng Khâu Dương nhất thời không nhìn thấy rõ sự vật trước mặt, chỉ có thể dùng tay ngăn cản ánh đèn trước mắt. Mấy giây sau, đợi khi đôi mắt thích ứng, mới xuyên qua ngón tay mà nhìn xung quanh rõ ràng.

Giang Minh Khải giờ này khắc này, đang đứng ở ngay cửa xe Nanny.

“Minh…… Minh Khải?!”

Khương Vận kinh hãi, Khâu Dương cũng sửng sốt mất nửa ngày, nhưng đứng ở cửa xe Nanny không chỉ có Giang Minh Khải, mà còn có vẻ mặt tò mò hóng chuyện náo nhiệt của đám người Liễu Minh Khiêm.

Hai người cuống quýt mặc xong quần áo,tay chân luống cuống từ trên xe xuống dưới.

“Minh Khải, anh nghe em giải thích!”

Giang Minh Khải tay còn giữ cửa xe Nanny, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay hằn lên từng đợt gân xanh.

Khương Vận khẩn cầu lôi kéo tay Giang Minh Khải, bị Giang Minh Khải một phát hất ra.