[ Bụng Liễu lão sư cũng không còn nhỏ ha, quả nhiên đàn ông qua 40 tuổi đều bị hói đầu với cả mập ra như nhau hết ~ ]
Liễu Minh Khiêm: !!!
Đấy không phải là mỡ bụng! Đấy chỉ là nếp nhăn mà thôi! Trung niên đại thúc phong lưu phóng khoáng như hắn làm sao mà có bụng được! Thật sự tào lao quá mức!
Giang Minh Khải cũng nghe thấy hết tiếng lòng của Lâm Trà, lại nhìn Trần Tiện Tri cùng Liễu Minh Khiêm mặt mày thoắt xanh thoắt trắng, tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
Thấy Lâm Trà tự động đi nấu cơm, ba người trao đổi ánh mắt, âm thầm lập một cuộc họp kín.
Trần Tiện Tri: [ Tình huống này là sao? Mấy người…… cũng nghe thấy? ]
Giang Minh Khải: [ Ừm…]
Liễu Minh Khiêm: [ Ừm…]
Hai tiếng “Ừm…” này vô cùng thâm trầm, bên trong còn tràn đầy cảm giác miễn cưỡng.
Trần Tiện Tri: [ Trước khi nghe được thanh âm của Lâm Trà, mấy người có gặp phải chuyện gì dị thường không? Một dấu hiệu gì đó chẳng hạn? ]
Giang Minh Khải: [ Trước đó em nhìn thấy trên đầu cô nàng xuất hiện một hàng chữ, viết là độ hảo cảm gì đó, sau đấy mới bắt đầu nghe được thanh âm kia. ]
Liễu Minh Khiêm: [ Tôi cũng vậy ]
Trần Tiện Tri: [ Cũng vậy ]
Giang Minh Khải suy tư một lát.
Như vậy xem ra, mọi người đều giống nhau, trước đó đều nhìn thấy “Chỉ số hảo cảm”, về sau mới nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, vậy là chỉ số hảo cảm giống như tấm vé vào cửa để nghe được tiếng lòng của cô ấy.
Hảo cảm độ 8, chắc là tính trên thang điểm 10 nhỉ?
Trong lòng Giang Minh Khải đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc khó diễn tả. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Trà chỉ là muốn lợi dụng hút máu mình, nhưng không nghĩ đối với mình, cô nàng lại có độ hảo cảm cao như vậy.
Cô ta có lẽ cũng không phải là chỉ muốn hút máu mình… Mà là vì thực sự thích mình nên hôm ấy mới đi nhầm phòng?
Nhớ lại, vừa nãy Giang Minh Khải đối xử với Lâm Trà không có chút nể nang gì, bỗng nhiên có chút tự trách bản thân.
Giây tiếp theo, Trần Tiện Tri lại hé lộ một thông tin khác.
Trần Tiện Tri: [ Vậy độ hảo cảm của hai người là bao nhiêu? Tôi là 21, con số này đâu thể đạt nổi tiêu chuẩn trung bình phải không. ]
Liễu Minh Khiêm: [ Tôi thì là 23, đại khái cũng cao điểm hơn cậu một tí. Đúng rồi, còn Minh Khải thì sao? ]
Giang Minh Khải trầm mặc.
Mọi áy náy với cả tự trách trong lòng giờ đây đều bay biến hết thảy, nháy mắt không còn sót lại chút gì.